Lý Đông Thanh trong đêm đen chạy trốn, Lý Đông Thanh trong bóng tối chạy trốn, hắn vẫn là phải về nhà, khi tới cửa vừa vặn gặp được Đại ca nữ mang theo đoàn người đã thu thập xong, mỗi người ôm lấy đàn cùng đàn tỳ bà trong tay, chuyện này với bọn họ mà nói đã tương đương với các chiến sĩ mặc vào khôi giáp của mình, trận thế sẵn sàng đón địch.
Lý Đông Thanh duỗi một cái cánh tay ngăn cản Hỏa Tầm Lệ, nói: "Ta hỏi ngươi, Đông Âu cùng Mân Việt quốc có cừu oán, chuyện này ngươi biết không?"
Hỏa Tầm Lệ sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: "Cái gì?"
Nàng lập tức phản ứng lại: "Là Mân Việt quốc? Bọn họ công thành?"
Mân Việt quốc là nước láng giềng của Đông Âu, tràng yến tiệc đón năm mới kia, không thấy người của Mân Việt quốc đến đến chúc tết, chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, không đến vậy thì không đến thôi, chỉ là hiện tại còn đến công thành, rất khó nói trong lòng Đông Hải vương không biết ý đồ của Mân Việt quốc.
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi nói, ngươi đến cùng có biết hay không."
"Ta không biết," Hỏa Tầm Lệ nói, "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Lý Đông Thanh nói: "Nếu như không biết, vậy thì phiền phức lớn rồi. Ngươi có thể thu thập hành lý, chuẩn bị về nhà."
Hỏa Tầm Lệ trợn tròn mắt nhìn hắn, đáy mắt, trong lòng đều là hỗn loạn cùng mờ mịt. Bỗng nhiên nghe thấy hắn nói lời này, nhất thời không biết nên nói cái gì, làm những gì.
Lý Đông Thanh nói cho nàng biết: "Ngươi trở về trong viện đi."
Đại ca nữ quay đầu, vừa muốn nói chuyện với người phía sau đã nghe thấy tiếng xe ngựa cùng nghi trượng, Đông Âu vương cùng vương phi từ trên xe bước xuống, Vương phi hô một tiếng: "Muội muội!"
Một tiếng muội muội này khiến Đại ca nữ cả người run lên, nàng chậm rãi xoay người lại, vương phi đã chạy lại đây, nàng mặc một thân khúc cư màu trắng, mặt trên dùng kim tuyến thêu thành hoa văn hoa mẫu đơn, trong bóng đêm còn hiện lên lấp lánh, Hỏa Tầm Lệ cố gắng tự trấn định, nói: "Vương phi, muộn như vậy, là xảy ra chuyện gì?"
Đông Hải vương tiến lên một bước, nói: "Nói chuyện một lát đi."
Hỏa Tầm Lệ, Lý Đông Thanh, Đông Hải vương, vương phi, bốn người ngồi trước bàn thấp, trong phòng đốt lên ánh nến yếu ớt, trên mặt của mỗi người đều có ánh lửa lay lắt, chập chờn bất định.
Hỏa Tầm Lệ tự mình châm trà cho mấy người bọn họ, bên ngoài còn có âm thanh muốn giết người công thành đoạt đất.
Nàng ra vẻ không biết, hỏi: "Bên ngoài rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ta và Đông Thanh còn muốn đi xem một chút."
Vương phi thở dài, nói: "Là Mân Việt quốc, chúng ta cũng không biết chuyện gì thế này, vốn còn đang rất tốt, làm sao lại đột nhiên làm loại chuyện này đây?"
Trong lòng Hỏa Tầm Lệ mơ hồ có chút suy đoán nàng cảm giác tâm tình này như là không giải quyết được, bọn họ một khi nói ra thỉnh cầu, đó chính là triệt để cho nàng một đao.
Lý Đông Thanh nói: "Mân Việt quốc cũng không dồi dào bằng Đông Âu, Đông Âu quốc lực cường thịnh, hai vị không cần lo lắng."
Đông Hải vương than thở cười một tiếng, nói: "Hay cho câu quốc lực cường thịnh, binh lực Đông Âu đến cùng là dạng gì, người khác không biết, thế nhưng Lý Đông Thanh ngươi nhất định biết đến."
Năm đó luyện binh, Lý Đông Thanh đã từng nói, binh này chỉ là trò mèo, cũng đã nói Đông Hải vương trên mặt không tỏ, mà trong tâm lại nắm chắc, trong lòng hai người đều hiểu rõ, thế nhưng lúc đó ai cũng chưa nói, nhưng Đông Hải vương hiện tại nhất định phải lấy chuyện này ra nói, Lý Đông Thanh sẽ không nhận, cười nói: "Ta vẫn luôn cảm thấy, Đông Âu binh lực cường thịnh, ta đã thấy thiết kỵ của Hung Nô, cũng không cảm thấy so với Đông Âu mạnh hơn chỗ nào."
Hỏa Tầm Lệ nghiêng mặt, dưới ánh nến nghe hai người họ tranh luận, cũng dần dần mà cảm giác được, không có Lý Đông Thanh, đêm nay chính mình có thể sẽ rất khó xử.
Đông Hải vương nói: "Vậy nếu như ta thua thì sao?!"
Hắn già đến hù người, già đến mức không giận tự uy, Hỏa Tầm Lệ cùng hắn là bằng hữu nhiều năm, chính là bởi vì có tình cảm, nàng hiện tại không dám nhìn gương mặt nhăn nheo của hắn.
"Trận chiến này mới vừa bắt đầu," Lý Đông Thanh cười nói, "Hiện tại đã nói thua có chút không may mắn, ta ngược lại thật sự cảm thấy nhất định có thể thắng."
Đông Hải vương còn muốn nói gì đó, vương phi chợt khóc lên, làm mấy người giật nảy mình.
Đông Hải vương trầm mặc nhìn vương phi, không khuyên can, bốn người ngồi đối diện, Lý Đông Thanh đối diện Đông Hải vương, Hỏa Tầm Lệ đối diện vương phi, ngồi đối diện như vậy thực có chút giương cung bạt kiếm, Hỏa Tầm Lệ sờ tay của vương phi, nói: "Tỷ tỷ..." Ai biết vương phi chợt nắm chặt lại nàng, nói: "Muội muội ngoan, ngươi không thể nhìn Đông Âu sụp đổ!"
Hỏa Tầm Lệ sợ hết hồn, muốn thu tay về, lại bị nàng nắm lấy thật chặt, nàng theo bản năng đến nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh cười với vương phi, nói: "Các ngươi đây là thế nào, vô duyên vô cớ lại nói lời chán nản như vậy?"
Vương phi tựa hồ cũng có chút không rõ Lý Đông Thanh, hắn không giống thiếu niên lạnh lùng như lúc mới tới kia, cũng không giống cậu nhóc năm ngoái bởi vì không biết làm sao từ chối người khác mà luôn nhăn mày, làm sao đột nhiên lại như vậy, chờ mình thật sự cần tới hắn, hắn lại thay đổi dáng dấp?
Vương phi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ trong lòng, nàng không thể bị tiểu tử vắt mũi chưa sạch này bắt được nhược điểm, nàng muốn thắng, nữ nhân nghèo khó ngồi lên địa vị vương phi đều khó tránh khỏi cảm thấy chính mình có bản lĩnh, khó tránh khỏi cũng bắt đầu không phục sự an bài của vận mệnh, muốn chống lại, nàng nói: "Đông Thanh, ngươi vốn phải cùng cung nữ của ta thành hôn, nàng từ nhỏ đã ở bên ta, giống như tiểu nữ của ta, ngươi cũng biết ta không có nữ nhi, chỉ có hai nhi tử vô dụng. Nàng chính là nữ nhi của ta, ngươi cưới nàng, cũng chính là người trong nhà của chúng ta, chúng ta là người một nhà." Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Hỏa Tầm Lệ, nỗ lực từ trong ánh mắt nàng tìm được một chút tán đồng.
Hỏa Tầm Lệ lại không có biểu tình gì, ánh mắt của vương phi từ trên người nàng nhanh chóng xẹt qua, lại nhìn Lý Đông Thanh, nở nụ cười: "Lẽ nào ngươi còn muốn nói với ta, ngươi và nàng đều đã xảy ra loại chuyện đó, có quan hệ như vậy, ngươi còn dự định chống chế sao?"
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi nên biết ta đến một ngón tay của nàng cũng không chạm qua đi? Ta ngược lại cũng không phải là muốn chống chế, chỉ là muốn hỏi một chút."
"Ngươi quả nhiên không nhận..." Trên mặt vương phi mang theo hoang đường, tuyệt vọng, nhìn hắn giống như đang nhìn tên súc sinh, "Yên Nhi còn ở bên ngoài... Ngươi làm sao có thể nói như vậy?"
Lý Đông Thanh cười nói: "Thôi, đừng tức giận, ta lại chỉ hỏi một chút mà thôi."
Vương phi lại càng nhìn không thấu hắn.
"Ngươi không muốn lấy nàng?" Vương phi thử thăm dò hỏi.
Lý Đông Thanh: "Ta không nói như vậy."
"Vậy chính là nguyện ý?" Vương phi ngay lập tức truy hỏi.
Nữ nhân nếu như điên lên, đúng là có chút đáng sợ. Lý Đông Thanh bật cười, nói: "Nếu như ngươi nguyện ý bỏ đi yêu thích, ta đương nhiên cầu cũng không được. Chỉ có điều vương phi có hiểu hay không, cho dù ta có lấy một nữ nhân bình thường, cũng không thể ra tay can thiệp vào chuyện triều đình. Ta sợ ngươi gả nữ nhi cho ta rồi vẫn không thể toại nguyện, ngươi không phải tiền mất tật mang sao?"
Vương phi nói: "Ngươi ở rể không được ư? Ta nghe nói ngươi ở Thôn Bắc Hải lấy một địch vạn, thế như chẻ tre, ngươi đến nhà ta ở rể, từ đây chính là người của hoàng cung, ngươi lợi hại như vậy, coi như đợi chúng ta trăm tuổi rồi sẽ truyền lại vương vị cho ngươi thì lại làm sao?"
Lời này không riêng Lý Đông Thanh nghe thấy muốn cười, đến ngay cả Đông Hải vương cũng nhẫn nại không nổi nữa, vung tay áo mắng: "Được rồi! Không đủ mất mặt!"
Vương phi sợ hết hồn, muốn cãi lại, thế nhưng nhớ tới ở bên ngoài, đành nhẫn nhịn không nói thêm gì nữa.
Đông Hải vương nhìn Hỏa Tầm Lệ, nói: "Không đồng ý giúp đỡ, nói thẳng ra là được! Đông Âu ta coi như là nuôi bạch nhãn lang hai mươi năm!"
Hỏa Tầm Lệ cúi đầu, nhìn cái bóng mờ ảo trên bàn, nàng có thể có biện pháp gì?
"Đông Hải vương," Lý Đông Thanh cũng nghiêm mặt, nói, "Ngươi hẳn là biết, nếu như giúp ngươi, đối với Nguyệt Chi mà nói có ý nghĩa như thế nào sao?"
"Nguyệt Chi là vì cừu hận mới sống tạm ở Trung nguyên, chúng ta nhớ tới ân tình ngươi cho Nguyệt Chi chốn dung thân, thời thời khắc khắc cũng chưa từng quên," Lý Đông Thanh rốt cuộc mở miệng nói, "Chẳng qua Đông Âu nếu đã xưng thần với Võ đế, Mân Việt quốc vô cớ xuất binh, ngươi rõ ràng có thể cầu viện Võ đế, tại sao nhất định phải đè lại một tộc nhân, tính mạng của toàn bộ Nguyệt Chi thì sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Nếu như ta không phải người giang hồ, nhất định sẽ hết sức giúp đỡ, nhưng ta là, ta không có cách nào, người giang hồ không thể nhúng tay chuyện triều đình, đây là ước định của Hoàng Kim Đài, bây giờ giang hồ cùng triều đình giằng co căng thẳng như thế, làm trái ước định này, bị liên lụy không chỉ là Nguyệt Chi, còn có toàn bộ giang hồ. Đông Hải vương, ta biết ngươi không phải không hiểu tình cảnh bây giờ của Đông Thanh."
Đông Hải vương nói: "Vậy ngươi cũng nên hiểu tình cảnh của ta. Hoàng đế không hài lòng tiểu quốc xưng vương, hắn chỉ sớm hy vọng chúng ta nội chiến, hắn còn dễ dàng nhất thống thiên hạ, ngươi cảm thấy hắn sẽ xuất binh sao?"
Lý Đông Thanh: "Với dã tâm của Lưu Triệt, cho dù không có trận chiến ngày hôm nay, hắn nhất thống thiên hạ cũng là chuyện sớm muộn. Ta xác thực không biết hắn có thể trợ giúp hay không, nếu như hôm nay không có giúp ngươi, vậy thì chứng minh tương lai một ngày nào đó, bước vào Đông Âu nhất định là gót sắt quân đội của chính Lưu Triệt hắn."
Đông Hải vương cười nhạo một tiếng, bao hàm trào phúng đặc thù của người lớn tuổi, nói: "Ta từ nhỏ đã khen ngươi thông minh, ai ngờ ngươi thật sự nhanh mồm nhanh miệng."
Hắn còn bổ sung: "Nếu như ngươi vong ân phụ nghĩa như vậy, buổi tối còn có thể ngủ ngon, ngược lại cũng thật tài giỏi. Vậy ta không còn lời nào để nói."
"Đông Hải vương," Lý Đông Thanh cung kính mà nói, "Đây là ngươi dạy cho ta."
"Khi ta nửa đêm bị ép buộc phải nhường Lý Ẩm Phong đâm một kiếm, tin là ngươi cũng một đêm ngủ yên. Tâm tình của chúng ta đều giống như nhau, ta cũng biết sống dưới lỗ mũi người khác là tư vị gì, mà ta lúc đó không có ép ngươi."
Lý Đông Thanh nói: "Lòng người đổi lòng người, nếu như lòng người không đổi tới, cũng chỉ có quyền lực mới có thể."
Đông Hải vương nhìn hắn, giống như triệt để già rồi, mơ hồ có thể thấy được thê lương trong đáy mắt, hắn lúc này mới ý thức được chính mình từ lâu đã không có quyền lực gì, ở trong mắt Lý Đông Thanh, chính mình thật ra sớm đã không còn bất kỳ kính sợ nào.
Đây là từ khi nào thì bắt đầu? Thời điểm Ninh Hòa Trần xảy ra chuyện, hắn không nhúng tay, sau đó Ninh Hòa Trần bị trọng thương tới Trường An, hắn lúc đó tỉ mỉ nghĩ qua, không nhìn thấy đối địch trong mắt Lý Đông Thanh khi nhìn mình, hắn vẫn giống như cái gì cũng không biết.
Lý Đông Thanh là thời điểm nào đã biến thành dáng vẻ này đây?
Hắn vẫn luôn khen Lý Đông Thanh thông minh, thế nhưng hắn hình như chưa từng thật sự ý thức được, Lý Đông Thanh đúng là thông minh. Lý Đông Thanh đổi kiếm, cũng chỉ học nửa năm đã xuất sư, hắn học một cái đạo lý cần mất bao lâu?
Ăn một lần thiệt thòi, là sẽ không tái phạm.
Nếu như người thông minh tính cách đơn thuần, thông minh hơn nữa cũng sẽ hiện ra vụng về, người tính cách đơn thuần vẫn là ngốc một chút mới tốt, đơn thuần cùng thông minh không thể cùng tồn tại, Đông Hải vương vẫn luôn coi thường Lý Đông Thanh, hắn không nghĩ tới Lý Đông Thanh lại bị trắc trở ép cho trưởng thành.
Lý Đông Thanh vẫn nhìn hắn cười, vẫn là dáng vẻ lúc trước, mà lời nói ngoài miệng đã không giống nữa hắn nói: "Ngươi ở cái tuổi này rồi, trở về thành Trường An làm quý tộc, không tốt sao?"
Đông Hải vương cười lạnh một tiếng, nói: "Ta ở cái tuổi này, ngươi cho rằng ngươi sẽ không có một ngày già đi sao?"
Lý Đông Thanh thành thật nói: "Trên người Nguyệt Chi mang huyết hải thâm thù, Đông Thanh xác thực không hẳn có thể chờ đến ngày đó. Lại như vậy thôi, Âu Dương Diêu, chúng ta mỗi người đều có số mệnh của chính mình, chúng ta nên nhận mệnh."
Hỏa Tầm Lệ quay đầu nhìn Lý Đông Thanh, trong mắt chẳng biết vì sao lại tràn ra nước mắt, nàng cũng không biết mình muốn khóc vì cái gì. Lý Đông Thanh mới mười bảy tuổi, thế nhưng đã nhận mệnh, nàng đến cùng là đúng hay sai? Lý Đông Thanh là một nam nhân có thể dựa vào, là dáng vẻ vương tử Nguyệt Chi mà nàng mong muốn, nhưng nàng cũng không có mấy phần vui vẻ.
Vương phi cơ hồ là mắng Lý Đông Thanh, đạp cửa mà ra, ngay sau đó là Hỏa Tầm Lệ đuổi theo, muốn cùng nàng nói mấy lời, muốn trấn an nàng, lại bị Vương phi gạt qua, Đông Hải vương cũng phất tay áo đi ra, Quách Yên chờ ở ngoài cửa nghe trộm, cửa bỗng nhiên mở rộng khiến nàng sợ hết hồn, nàng muốn đuổi theo vương phi, lại bị người kéo lại, quay đầu lại, Lý Đông Thanh đang đứng sau lưng nàng.
Quách Yên lúc này chính là muốn chạy, thế nhưng lại không nỡ bỏ chạy, nàng co rúm lại.
Lý Đông Thanh nhìn nàng, cười nói: "Cô nương."
Quách Yên nháy mắt một cái, nhìn hắn. Nàng và Lý Đông Thanh đã rất lâu không gặp lại nhau, kể từ cái ngày nàng nâng chén đổ vào y phục của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh nắm lấy cổ tay của nàng nói cho nàng biết, hắn sẽ không lấy nàng.
Quách Yên cảm giác mình thật sự yêu chết nam nhân trước mắt này rồi, hắn nhẫn tâm, hắn mỉm cười, hắn lảo đảo loạng choạng mà xông vào cuộc đời của Quách Yên, cho dù lúc đó Lý Đông Thanh dùng ngôn từ khinh bạc nàng như vậy, nàng vẫn cảm thấy nếu như nam nhân này là của nàng thì tốt rồi.
Một người phụ nữ yêu một nam nhân vốn đã không có đạo lý, chính là si mê sùng bái, hơn nữa còn là từng ngày từng ngày tích lũy, tích lũy làm cho nàng cảm thấy chính mình cũng không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng Lý Đông Thanh lại không biết, hắn cái gì cũng không biết, Quách Yên cảm thấy chính mình chính là một con kiến dưới tàng cây, cao cao ngước nhìn chờ đợi một người có thể sẽ đi qua.
Lý Đông Thanh nói: "Ta phải đi, cô nương, đi tìm một nam nhân yêu ngươi thôi."
Quách Yên cảm giác hốc mắt của chính mình đã ươn ướt, nàng hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Không biết," Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói, "Có lẽ là Hung Nô, Đôn Hoàng, nói chung không phải là Trung nguyên."
Quách Yên rốt cuộc vẫn nói ra chuyện khó mở miệng, nàng nói: "Sự kiện kia... Không phải ta muốn truyền đi, là.."
"Không có chuyện gì," Lý Đông Thanh cũng không chờ nàng nói xong, trực tiếp nói cho nàng biết, "Đã qua rồi."
Hắn nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của nàng, gật đầu với nàng một cái cuối cùng, sau đó sát qua vai nàng mà đi ra ngoài. Quách Yên quay đầu tìm kiếm bóng lưng hắn, thoáng chốc nước mắt rơi như mưa, gào khóc.
Lý Đông Thanh ở trong bóng tối đỡ lên Hỏa Tầm Lệ, tối nay là một đêm khiến nữ nhân thương tâm, hắn nhẹ giọng nói: "Đại ca nữ, ngẩng đầu lên, tộc nhân của ngươi đang ở phía sau nhìn ngươi."
Hỏa Tầm Lệ nghe lời dựng thẳng vai, Lý Đông Thanh trêu ghẹo nói: "Để mọi người đơn giản thu thập hành lý đi thôi, lần này ngươi không cần xoắn xuýt nữa, chúng ta lần này nhất định phải đi."
Hỏa Tầm Lệ kéo hắn, hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
Lý Đông Thanh cười nói: "Ta đi tìm Hỏa Tầm Sưởng Minh, thông báo tin tức một chút, trước hừng đông sáng ngày mai rời khỏi nơi này."
Hỏa Tầm Lệ nhìn hắn, sau đó xoay người, nói: "Ngươi đi thôi, đa tạ."
Nàng có thể là cảm tạ chuyện lúc trước, cũng có thể là ý xin lỗi, hoặc là nói vì sau này triệt để muốn giao cừu hận cho Lý Đông Thanh mà nói lời cảm tạ, nói chung, bản thân nàng đã tự ý nói câu này ra khỏi miệng, mà không quản Lý Đông Thanh có muốn nhận hay không.
Lý Đông Thanh không có ý kiến gì, hắn nói: "Cẩn thận một chút, cũng có thể sẽ bị Đông Hải vương trả thù, ta đi đây."
Nói xong lại vội vã biến mất trong bóng đêm.
Một đêm vội vàng này, Lý Đông Thanh cùng Hỏa Tầm Sưởng Minh gõ cửa nhà của tất cả những người thuộc tộc Nguyệt Chi, đánh thức mọi người dậy, hai người bọn họ chỉ phụ trách thông báo tin tức: Tối nay phải đi.
Thế nhưng rốt cuộc có muốn đi hay không đành phải xem mỗi người. Rất nhiều lúc, Lý Đông Thanh chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đã biết bọn họ có đi hay không. Gần hai mươi năm an cư, thực sự có quá ít người có thể lập tức buông bỏ những gì hiện có.
Lý Đông Thanh cuối cùng mới tìm Vương Tô Mẫn cùng Sở Chung Kỳ, Vương Tô Mẫn tối nay cũng không ngủ, ở nhà chờ. Thời điểm Lý Đông Thanh tới, hắn đang lau đao, là cây đao Lý Đông Thanh đưa cho hắn.
Lý Đông Thanh nhìn thấy liền cười to nói: "Ngươi yêu thích?"
"Đao tốt có ai không thích?" Vương Tô Mẫn ăn ngay nói thật, "Trông mà thèm rất lâu."
Lý Đông Thanh: "Sớm biết sớm đưa cho ngươi."
"Sớm không được," Vương Tô Mẫn lại có ý riêng, nói, "Một số thời khắc, chính là phải đợi."
"Biết rồi, đừng có dạy ta," Lý Đông Thanh nói, "Phải đi rồi, tới sao?"
Vương Tô Mẫn thu đao về, nói: "Đương nhiên."
Hai người lại đồng thời nở nụ cười, Sở Chung Kỳ ở trên lầu, Vương Tô Mẫn đơn giản thu thập hành lý, Lý Đông Thanh đi lên tìm Sở Chung Kỳ.
Hắn gõ cửa hai lần, Sở Chung Kỳ ở bên trong nói: "Cửa không có khóa, ngươi tại sao mỗi lần đều phải gõ cửa?"
Lý Đông Thanh đi vào, nhìn thấy hắn vẫn đang uống rượu, có chút bất đắc dĩ, liền hỏi: "Trận lúc nãy người đã tỉnh rượu chưa?"
Sở Chung Kỳ cũng rót cho hắn một chén, nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
Lúc này đêm hôm khuya khoắt, mọi người ai cũng không ngủ, đều biết tối nay đã xảy ra đại sự. Ánh lửa bên ngoài chưa từng ngừng lại, trong thành cũng là dồn dập hỗn loạn.
Lý Đông Thanh nói: "Phải đi rồi, đến hỏi ngươi một chút, muốn đi cùng chúng ta hay không?"
Sở Chung Kỳ hỏi: "Đi chỗ nào cơ?"
"Đi về phía Bắc trước đã," Lý Đông Thanh nói, "Có lẽ sẽ đi qua Nhạn Môn mà ngươi chán ghét."
Sở Chung Kỳ trầm mặc một lát, nói: "Ta ở lại chỗ này cũng là bởi vì muốn bình yên sinh sống một đoạn thời gian, ừm, đi có thể đi tới chỗ nào đây, đệ đệ, sau này ngươi đi rồi, càng đi sẽ phát hiện đường càng hẹp, đến cuối cùng là một con đường chết, chúng ta cũng sẽ xong đời."
Lý Đông Thanh mười sáu tuổi đến Thôn Bắc Hải giúp Ninh Hòa Trần cùng Hoắc Hoàng Hà, kết quả sau một giấc tỉnh dậy, người đều đi hết sạch, thời điểm hắn xuống núi đi tìm Ninh Hòa Trần, cảm giác khắp nơi trên đời này đều là đường, thế giới này vừa lớn vừa đẹp, đều chất chứa trong lòng. Bây giờ suy nghĩ một chút, là bởi vì ở nơi nào cũng không cắm rễ, mới không có kết quả. Con đường hiện nay cũng đã hẹp rồi.
Lý Đông Thanh tin những điều hắn nói đều là thật, vì vậy nói: "Có lúc ta cảm thấy ngươi hiểu rất nhiều."
Sở Chung Kỳ quơ quơ chén rượu trong tay, nói: "Vật này khiến ta thông minh."
Lý Đông Thanh uống cạn chén rượu hắn rót cho mình, nói: "Cám ơn huynh đệ."
Sở Chung Kỳ khoát tay áo một cái, ra hiệu không đáng nhắc tới. Hắn ý tứ đã nói rõ, hắn không muốn đi, ít nhất là không muốn đi cùng nhóm Lý Đông Thanh. Trong lòng Lý Đông Thanh dù sao cũng hơi tiếc nuối, lại uống thêm hai chén với hắn, sau đó mới đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn nói: "Chúng ta sẽ gặp lại."
Sở Chung Kỳ cười khổ, nói: "Ta sẽ tận lực."
Lý Đông Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, Sở Chung Kỳ đột nhiên hỏi: "Ngươi còn nhớ Ninh Hòa Trần không?"
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, hỏi: "Nhớ tới. Tại sao nói như thế?"
"Không có chuyện gì," Sở Chung Kỳ nói, "Con người y rất thú vị."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, hắn nói: "Sở huynh, ta thật ra đã biết được bệnh của ngươi."
Chỉ một câu nói này, Sở Chung Kỳ nhất thời tỉnh rượu, máu khắp toàn thân đều vọt tới trên mặt, trên đầu. Hắn cứ ngây ngốc mà nhìn Lý Đông Thanh.
"Thế nhưng máu của ta không thể cứu ngươi, ta không phải chân mệnh thiên tử, nếu như ta có thể, ta sẽ cứu ngươi." Lý Đông Thanh nói, "Có lẽ chỉ có hài tử trong bụng Vệ Tử Phu mới có thể."
Sở Chung Kỳ yên lặng chốc lát, thả chén rượu xuống, nói: "Kỳ thực, cũng chỉ là Sở Phục tự tính ra, không nhất định sẽ chuẩn."
Lý Đông Thanh nói: "Tử thai đều có thể cứu sống, Mao sơn các ngươi có cái gì là không làm được đâu?"
Sở Chung Kỳ lúc này mới tin, Lý Đông Thanh xác thực đều biết.
Sở Chung Kỳ một hồi lâu sau, có chút cạn lời: "Ngươi làm sao mà biết được? Ta mẹ nó quả thực đã coi thường ngươi."
Lý Đông Thanh cười "ha ha" hai tiếng, nói: "Ngươi không nên nói cho ta tên thật của ngươi, ta nghĩ đến nữ pháp sư kia cũng đoán được. Chẳng qua là ta không có nói với người khác, ngươi yên tâm đi."
"Giỏi lắm, đệ đệ, " Sở Chung Kỳ kính hắn một chén, nói, "Bị ngươi đùa bỡn."
"Là Ninh Hòa Trần gây phiền toái với ngươi sao?" Lý Đông Thanh hỏi, "Ta vốn không muốn nhắc đến chuyện này."
Sở Chung Kỳ: "Không phải, là tự ta không muốn lừa dối các ngươi. Đây là ta thật lòng."
Lý Đông Thanh đứng ở cửa, nói với hắn: "Sở huynh, mọi người đều chân tâm coi ngươi là bằng hữu, đừng nghĩ nhiều như thế. Ngươi không lấy máu của ta, thì không nợ ta gì cả."
Sở Chung Kỳ lúc này mới bật cười.
"Nhưng y xác thực có gây chút phiền phức cho ta," Sở Chung Kỳ nói, "Bảo ta cách ngươi xa một chút."
Lý Đông Thanh cười nói: "Xem ra khi sư phụ ta đi, cũng không quá yên tâm."
Hai người bèn nhìn nhau cười, Sở Chung Kỳ lắc đầu, than thở: "Tài thật, tài thật."
Lại không biết là đang nói cái gì.