Khi phụ mẫu của Lý Đông Thanh qua đời, người trong thôn đều nói hắn mệnh cứng, ai đối xử tốt với hắn, hắn liền khắc người đó, mà sau đó Lâm Tuyết Nương nuôi hắn bốn năm, mắt thấy ngày tháng trôi qua càng tốt, người trong thôn cũng không lại nói lời này nữa.
Mà có lúc Lý Đông Thanh cũng sẽ nghĩ, chính mình khả năng thật là có điểm khắc người khác. Nếu không thì ba mươi hai ca nữ kia sao lại sẽ vì hắn mà chết được?
Lúc xế chiều hắn dắt ngựa trả về, sau đó cùng Hoàng thúc cách vách đi đánh cá, sau khi đục một lỗ băng liền quăng lưới, Lý Đông Thanh giậm chân trên mặt băng sưởi ấm, Hoàng thúc móc ra hai quả trứng vịt còn ấm, đưa cho hắn một cái.
Hoàng thúc: "Gần đây kiếm được nhiều không?"
"Không nhiều," Lý Đông Thanh bình thường sẽ làm một số việc kiếm sống, nhưng mùa đông lại là mùa tranh thủ không ra nổi tiền, hoa mầu không thu hoạch được, khán giả cũng ít, "Trời rất lạnh, mọi người đều ở trong nhà."
Hoàng thúc nói: "Ta có một công việc"
"Hoàng thúc nói cẩn thận!" Lý Đông Thanh cả một đường đều có chút hoảng hốt, lúc này lại bỗng nhiên tỉnh táo nói, "Loại chuyện đó là phạm pháp!"
Hoàng thúc nghe xong cảm thấy xúi quẩy, lười cùng hắn nhiều lời, nói rằng: "Không biết tốt xấu."
Lý Đông Thanh không tức giận, xắn lên ống tay vải bố, kéo lên tầng tầng lưới đánh cá, sau đó ném lưới lên bờ, Hoàng thúc cũng không động thủ, bởi vì biết Lý Đông Thanh lực lớn như trâu.
"Cha ngươi không đáng chết," qua một lát, Hoàng thúc húp một hớp nước canh, nói "Khắp thiên hạ đều đang đánh trận, thiết trận của cha ngươi rất hay, nếu như còn sống, các ngươi đã sớm có một cuộc sống tốt."
Lý Đông Thanh dễ dàng kéo lưới đánh cá lên, bắt được không tới mười con cá, Hoàng thúc chọn chọn bỏ bỏ, cầm đi mấy con cá lớn, Lý Đông Thanh đổ những con còn lại vào trong giỏ trúc. Lưới đánh cá là của người ta, Lý Đông Thanh coi như là cầm cái chân chạy tiền thôi.
"Người Hung nô lại giết thái thú của một đại quận, còn muốn đòi triều đình nhà Hán thêm một công chúa, âm mưu Mã Ấp đã chọc giận đại thiền vu." Hoàng thúc nói, "Hoàng đế còn có thể nhẫn nhịn bao lâu?"
Lý Đông Thanh: "Đánh không lại, không cam lòng còn có thể làm sao?"
"Làm sao ngươi biết đánh không lại?" Hoàng thúc hỏi ngược lại, "Từ thời Cao Tổ đến nay, trải qua Văn Cảnh hai đời đế vương, triều đình ta giấu tài, còn có thể nói giống như bảy mươi năm trước sao?"
"Há, " Lý Đông Thanh nói, "Đánh thắng được thì lại làm sao?"
Hoàng thúc liếc hắn: "Ngươi có ý gì?"
"Nếu như đánh, ai thắng ai thua thì có quan hệ gì," Lý Đông Thanh làm sạch lưới đánh cá, thuận miệng nói, "Thiên hạ là của hoàng gia, không phải của ngươi hay ta, việc trong thiên hạ đều là việc nhà của hoàng gia. Chúng ta chỉ cần nộp thuế thôi."
"Ăn nói linh tinh!" Hoàng thúc thế mà lại bỗng nhiên nổi giận, nói "Hoàn toàn là nói bậy."
Lý Đông Thanh: "?"
Lý Đông Thanh quả thực không hiểu ra sao.
Hoàng thúc nói tiếp: "Hung Nô quấy nhiễu biên quan, trong vòng mười năm đại quận đã chết đi ba thái thủ, Nhạn Môn từ sau khi thương ưng Chất Đô tự sát cũng đã nhiều lần bị xâm phạm, đó không phải là cốt nhục đồng bào của ngươi sao? Người Hung nô ngông cuồng tự đại, coi người Hán là kẻ nhu nhược, ngươi không phải người Hán sao?"
"... Ta là, " có thể Lý Đông Thanh vẫn là muốn nói, "Năm đó Cao Tổ cực kì hiếu chiến, dân chúng lầm than, trong năm năm trên đường không nhìn thấy trẻ mới sinh, là bởi vì cha mẹ không nuôi nổi, cũng chưa đóng nổi thuế nhân khẩu, hài tử bị cha mẹ của chính mình bóp chết trong tã lót, người chết đâu chỉ dừng lại ở một đại quận. Ngươi có thể bảo đảm, quốc khố phong phú đến mức này sẽ không tái diễn lại thảm kịch năm đó sao?"
Hoàng thúc: "..."
Thôi. Hoàng thúc phất tay: "Hai chúng ta vì việc này mà cãi vã, ngươi nói có cần thiết hay không? Ha ha ha, chúng ta tính là cái gì chứ, còn dám mơ tưởng bàn luận triều chính."
Trong lòng Lý Đông Thanh cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm Hoàng thúc đặc biệt từ đại quận qua lại, cùng Hung Nô buôn lậu tơ lụa cùng ngựa tốt của người Hán, sao vào lúc này bỗng nhiên lại lập trường kiên định. Quả nhiên tượng đất cũng có ba phần chính trực, nếu không phải vì cuộc sống nghèo khó, ai cũng sẽ là hảo hán tử.
Hoàng thúc than thở: "Ài, không biết nữa, tiểu hoàng đế bây giờ bị nãi nãi áp chế, hai năm này hẳn là không đánh được. Ngươi nói chuyện mạch lạc rõ ràng, cha mẹ ngươi nếu như còn sống sẽ cho ngươi đàng hoàng đọc sách, nói không chừng ngươi cũng có thể làm quan đây. Tiểu hoàng đế đang chiêu hiền nạp sĩ tứ phương đấy."
Bản thân Lý Đông Thanh hiểu rõ trong lòng, biết mình không có bản lĩnh kia, cũng không thích đọc sách, nghe vậy liền nói rằng: "Ngươi càng nói càng thái quá."
Ai cũng có thể làm quan chắc? Nếu thật sự có làm thì cũng sẽ phải quỳ, đầu gối vạn năng này của Lý Đông Thanh không quỳ xuống nổi, dứt khoát cũng không nghĩ nữa, tự hỏi, cuộc sống nghèo khó mà vẫn vui vẻ không phải là bản lĩnh sao?
Ánh nắng chiều đông đỏ đến mức rực rỡ, bầu trời cùng đất tuyết như liền lại với nhau, đều bị ánh nắng chiều hun đỏ, góc trời chỉ có một vài dấu vết của móng ngựa, bị gió Bắc càng thổi càng mờ đi, thôn Khất Lão nằm dưới sườn dốc phủ tuyết, tụ lại thành một chấm nho nhỏ.
Trên đường trở về, Lý Đông Thanh yên tĩnh vác lưới cùng giỏ cá, đi xuống sườn núi, nhìn thấy ngôi làng bên dưới ngọn núi, bỗng nhiên vô thức nhớ tới tà dương đỏ rực như máu sau buổi tan học năm mười một tuổi.
Ngày ấy hắn cũng là từ bên dưới ngọn núi chạy về trong nhà, trong nhà trống rỗng, chằng bao lâu sau trời liền tối rồi, người trong thôn đi ra ngoài tìm cha nương của hắn, đợi đến khi ngày mới lên, lại chỉ chờ được thi thể.
Trong đầu Lý Đông Thanh nhất thời trống rỗng, chạy như điên xuống phía dưới, Hoàng thúc ở đằng sau gọi hắn, kêu hắn hắn cũng mặc kệ, trong lòng chỉ có ba chữ "Không thể nào". Một đường chạy gấp rút vào trong nhà, cửa nhà mở ra, Lý Đông Thanh hô to một tiếng: "Nương!"
Trong nhà tối thui, không ai đáp lại. Trước mắt Lý Đông Thanh càng tối sầm, run rẩy hai lần, lại có chút không cất bước nổi.
"Làm sao vậy?" Lâm Tuyết Nương sờ soạng mở cửa, hỏi "Nhi tử, về rồi sao?"
Lý Đông Thanh sợ bóng sợ gió một hồi, thoáng chốc đã bình tĩnh, ỉu xìu lên tiếng: "Sao lại không đốt đèn? Đã trễ thế này rồi sao còn chưa đóng cửa?"
"Có khách tới nhà!" đôi mắt của Lâm Tuyết Nương không tốt, không biết đã nên đốt đèn, nói, "Trời tối rồi sao? Ta thấy trời vẫn sáng."
Lý Đông Thanh thả giỏ trúc xuống đưa cho nàng, đi vào trong nhà, Ninh Hòa Trần nâng một chén trà nóng ngồi xếp bằng ở trên giường, vui mừng nói với hắn: "Về rồi à?"
Lâm Tuyết Nương theo sau tiến vào, nói: "Ngươi chiêu đãi bằng hữu đi, ta đi làm cơm cho hai đứa, vừa hay nấu cá đi."
Lý Đông Thanh bất động thanh sắc, vẫn luôn nhìn nương hắn đi ra khỏi buồng mới hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Ta sẽ không đi." Ninh Hòa Trần đặt chén trà xuống, tùy ý nói.
Lý Đông Thanh đề phòng: "Ngươi đến cùng là muốn làm gì?"
Hắn không biết như thế nào mới có thể giao tiếp với tên hồ ly này, cuối cùng đành phải thành thật mà nói: "Ta không muốn dây dưa với ngươi."
Ninh Hòa Trần quan sát hắn trong chốc lát, cười nói: "Nói như vậy, có chút làm tổn thương người ta đi?"
Thế là Lý Đông Thanh ngồi vào giường, một tay đặt trên bàn, quyết định cho hai người họ một cơ hội, hỏi: "Thế nhân nói, ngươi mang theo ba vạn tinh binh, làm phản ở Mã Ấp, đổi lấy đầu của Tả Hiền vương cùng một vò rượu, là thật sao?"
Ninh Hòa Trần không kiềm chế được mà cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Thế mà lại chính xác như vậy? Cái gọi là giang hồ đồn đại ấy."
Lý Đông Thanh lập tức bưng trà tiễn khách: "Tạm..."
"Thế nhưng ba vạn tinh binh hiện tại sống rất tốt, ở trên thảo nguyên uống rượu ăn thịt, " Ninh Hòa Trần tiếp nhận chén trà trong tay hắn, một hớp uống cạn, lại rót cho mình một ly trà, giương mắt nhìn hắn, "Ta hỏi ngươi, nếu ta thật sự mang bọn họ đi đánh Quân Thần thiền vu, số người chết sao chỉ có ba vạn được."
Lý Đông Thanh nhất thời bị lời nói của y trấn trụ.
Ninh Hòa Trần than thở: "Ta lại cảm thấy, là một công đức vô cùng to lớn."
"... Ngươi người này, " Lý Đông Thanh nói, "Ta nói không lại ngươi, nhưng trong lòng ta rõ ràng."
Ninh Hòa Trần đưa tay, mời hắn nói: "Vậy ngươi nói một chút thôi, ta cũng mệt rồi."
"Ta không cùng ngươi lãng phí miệng lưỡi, " Lý Đông Thanh lại nói, "Ta nói không lại ngươi."
Ninh Hòa Trần nói: "Đệ đệ, biết khó mà lui là thua rồi."
Dưới ánh chiều tà đỏ rực như máu, từng sợi lông tơ trên mặt của Ninh Hòa Trần cũng có thể thấy được, hai gò má cùng đôi môi có chút đo đỏ, ngón tay xanh trắng khoác lên bàn gỗ màu nâu, móng tay êm dịu, nơi nơi đều thấy sự xinh đẹp. Bàn tay y nhẹ nhàng gõ lên lồng ngực Lý Đông Thanh: "Nếu như ngươi cảm thấy ta làm không đúng, tại miếu đổ nát ngày ấy đã không xuất thủ, hà tất lừa gạt chính mình."
Lý Đông Thanh một phát nắm lấy tay y, vững vàng đặt lên trên bàn, bị lời của y làm cho tức giận ba phần, nói: "Ta chẳng qua nghĩ đến ngươi sắp chết mà thôi."
"Cũng có thể, " Ninh Hòa Trần nói, "Việc này nói cũng không chuẩn."
Ninh Hòa Trần chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, ngươi biết võ công sao?"
"Không biết."
"Không biết á?"
"Không biết."
Ánh mắt kia của Ninh Hòa Trần rõ ràng là không thể tin, Lý Đông Thanh nói: "Không lừa ngươi. Trước đây ở đoàn hát học qua chút khinh công, thế nhưng không bay lên được, chỉ dùng trong khi diễn kịch thôi."
Ninh Hòa Trần hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười lăm." Lý Đông Thanh trầm mặc chốc lát, vẫn là trả lời câu hỏi của y.
"Mới mười năm, " Ninh Hòa Trần nói, "Nhỏ như vậy sao, nhỏ thật đấy."
"Năm ta mười lăm tuổi, đã trêu chọc lão tứ của Sơn Hà Quý gia, " Ninh Hòa Trần bỗng nhiên nhớ lại, "Hắn truy đuổi ta đến Tề quốc, còn muốn tìm người của Tán Tiên thành tới giết ta."
Chuyện này, Lý Đông Thanh có biết, trên giang hồ càng là không ai không biết. Ninh Hòa Trần từ mười ba tuổi đã được người ta gọi là "Đệ nhất thiên hạ", cũng bị người căm ghét, ngày lão đại của Quý gia kết hôn, Quý lão tứ bởi vì Ninh Hòa Trần không tránh ghế khi chúc rượu mà làm khó dễ y, nhất định phải bắt y ra tay, đây là tìm cớ. Ninh Hòa Trần nhường Quý lão tứ ba lần, lúc đó cũng là thiếu chút nữa chết rồi, sau đó Ninh Hòa Trần liền nổi danh "Quân tử khiêm nhường".
Ninh Hòa Trần nói: "Cũng đã qua năm, sáu năm, mấy năm thiếu niên trôi qua thật nhanh. Vừa chớp mắt đã trưởng thành, phải làm việc rồi."
Lý Đông Thanh không biết tại sao y lại muốn cùng mình tán gẫu nhũng chuyện này, nhưng vẫn là nhịn không được mà nói: "Ninh Hòa Trần, ngươi đến cùng tại sao lại muốn xuống núi?"
"Lời này, ta mấy ngày nay đã nói đến mấy trăm lần rồi " Ninh Hòa Trần phất phất tay, "Ngươi không phải cũng diễn sao? Ngươi diễn Ninh Hòa Trần, lại không biết trong lòng Ninh Hòa Trần là nghĩ như thế nào à?"
Lý Đông Thanh thực ra xưa nay không cảm thấy những gì mình diễn qua là thật, hắn nói những lời kịch kia vẫn luôn cảm thấy không đúng, nơi nào cũng không đúng.
Ninh Hòa Trần lại uống một hớp trà nói: "Có lúc sự thật lại rất tẻ nhạt. Khát chết ta rồi."
Lý Đông Thanh lại lâm vào trầm mặc, hiện tại trong nhà của hắn đang ngồi một cái mầm họa, cái mầm họa này còn uống một bình trà nhà hắn nữa.
Lý Đông Thanh nghĩ thầm: "Thẳng thắn chân thành một chút."
Vì vậy thành khẩn hỏi: "Ngươi... Đến cùng có mưu đồ gì? Ngươi nói cho ta đi."
Lý Đông Thanh ở thôn Khất Lão đã mười lăm năm, chưa trải qua sự đời, càng chưa từng thấy người như vậy, giờ khắc này bất kể thế nào cũng đều trông vô cùng thành thật hiền lành.
Ninh Hòa Trần vẫn cứ cười nói: "Xác thực là muốn cứu ngươi một mạng."
Lý Đông Thanh lại thành khẩn nói: "Ta tuy rằng không hiểu quy củ giang hồ, nhưng ta không phải là kẻ ngu si."
Ninh Hòa Trần nói rằng: "Đương nhiên rồi."
Lý Đông Thanh: "Ngươi rõ ràng trêu đùa ta."
"Ta rõ ràng không có, " Ninh Hòa Trần cười nhạo một tiếng, "Ngươi nếu như phỏng đoán ta như vậy, ta nói cái gì cũng vô dụng, không phải sao? Đây mới là lòng dạ hẹp hòi đi."
Lý Đông Thanh nhất thời cảm thấy người này có lẽ là đang tìm niềm vui từ mình, cứ nói tiếp như này cũng chẳng có ý nghĩa gì, có chút căm tức nói: "Ngươi tùy tiện đi."
"Vậy ta liền tùy ý" Ninh Hòa Trần ngồi xếp bằng ở trên giường, lúc này hai tay thu lại, lui về sau, kéo lấy cái gối nằm ở trên giường, "Ân công, thật sự là thật không tiện, đã chạy một ngàn dặm, ngựa cũng sắp chạy chết rồi, đến lúc ăn cơm ngươi hãy gọi ta."
Lý Đông Thanh lần đầu gặp gỡ vô lại, trợn tròn mắt chốc lát, ngơ người ở đó không nhúc nhích, không nghĩ tới chưa quá một khắc, Ninh Hòa Trần đã hô hấp nhẹ nhàng, ngủ mất rồi.
Ninh Hòa Trần lúc ngủ cũng không nhúc nhích, tựa như người chết vậy, y bên ngoài mặc một bộ áo choàng lông thú cỡ lớn, mặt vùi vào trong lớp lông, xinh đẹp yếu đuối, bên trong mặc áo chẽn màu đen, áo khoác sạch sẽ, thế nhưng y phục bên trong là màu đen, không nhìn ra được có bị thương hay không, Lý Đông Thanh thấy y ngủ yên tĩnh như thế, luôn hoài nghi có phải y đã hôn mê rồi hay không.
Hắn nhìn chăm chú chốc lát, bỗng nhiên vươn mình xuống giường, mang giày đi ra ngoài, Lâm Tuyết Nương ở nhà bếp hỏi: "Nhi tử?"
"Để ta làm cho." Lý Đông Thanh tiếp nhận củi lửa.
Lâm Tuyết Nương hỏi: "Ngươi chừng nào thì kết giao bằng hữu như thế? Ăn nói lanh lợi như vậy, là người ở đâu?"
"Trường An." Lý Đông Thanh nói.
Lâm Tuyết Nương sợ hết hồn: "Trường An? Chẳng trách."
"Ngươi không cần hầu hạ y" Lý Đông Thanh nói, "Ta cùng với y không thân."
Lâm Tuyết Nương đánh một cái vào lưng Lý Đông Thanh, cau mày trách cứ: "Nói gì vậy? Làm người bội bạc thế à?"
Ánh lửa chiếu lên sống mũi của Lý Đông Thanh, hắn không tránh, cũng không quay đầu lại, thầm nghĩ: "Ta cứu người một mạng lại lún vào chuyện xui xẻo như vậy đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ai có thể làm được như ta chứ?"
Lâm Tuyết Nương rắc muối, nấu cá lên, trong nồi thì hấp gạo trộn lẫn ít vụn ngô, trước khi đặt lên bàn còn bưng ra củ cải muối đầu đông, Lý Đông Thanh mới vừa bưng bát cơm xốc lên màn cửa bông, Ninh Hòa Trần đã mở mắt ra, mơ màng trong mắt qua một phút chốc đã thanh tỉnh, tóc tai khi ngủ có chút loạn, y cũng không chỉnh lại.
Lý Đông Thanh sửng sốt nói: "Ngươi ngủ thật à?"
"Không thì ta giả vờ ngủ à?" Ninh Hòa Trần hỏi, "Mùi gì vậy, thơm quá."
Trong miệng Lý Đông Thanh còn ngậm một cái màn thầu, bưng lên cá cùng bát cơm, đưa đũa cho y.
Ninh Hòa Trần mới vừa tỉnh, còn có chút buồn ngủ, hỏi: "Ngươi ăn là cái gì?"
Lý Đông Thanh cúi đầu bẻ cho y một khối chính mình chưa cắn, nói: "Cái này ăn không ngon."
Ninh Hòa Trần lại nói: "Vẫn ổn."
Lâm Tuyết Nương bưng bát cơm đi tới, cười vô cùng thân thiết: "Ăn thôi, cơm đến rồi."
Ninh Hòa Trần hỏi: "Đây là canh cá?"
"Một con cá lớn như vậy ở trong bát canh," Lý Đông Thanh không hiểu ra sao, "Ngươi nói xem?"
Ninh Hòa Trần nói: "Há, không rõ lắm, nếu không ngươi cũng ăn chay mười ba năm thử xem?"