10.
Vì một câu nói của Cung Tuấn mà Trương Triết Hạn hoàn toàn đắm chìm trong nhân vật Chu Nhứ. Tính cách trong sáng không gò bó là khí chất của riêng Trương Triết Hạn, còn sự xinh đẹp dịu dàng như vầng trăng sáng sau hậu kỳ là khí chất của riêng Chu Nhứ, và chúng cũng đã trở thành một phần của Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn rũ bỏ đi chút kiên cường trong tính cách của mình, tôn trọng cách xây dựng nhân vật trong kịch bản. Về sau, đạo diễn và các nhân viên công tác khác đều gọi anh là bà xã của Ôn Khách Hành, đôi lúc còn buột miệng hỏi thẳng Cung Tuấn, Bà xã của cậu đâu rồi?
Hồi mới đầu, Trương Triết Hạn còn hơi sượng, nhưng dần sau này đã bị sự chuyên nghiệp của Cung Tuấn ảnh hưởng, có thể nói Cung Tuấn đã dốc toàn lực giúp anh nhập vai, không có chút ngại ngùng hay gượng gạo nào hết.
Sau khi chấp nhận được vị trí của chính mình, Trương Triết Hạn rất tự tin mà trở nên "quyến rũ", hưởng thụ sự phục vụ chu đáo tận răng của Ôn Khách Hành lẫn Cung Tuấn.
Nhân một ngày nghỉ hiếm hoi của đoàn làm phim, hai người mặc áo hoodie cùng kiểu ra ngoài xem phim, không cần chờ phóng viên chụp lén, hai người tự thân chụp hình cho nhau để đăng Weibo cá nhân luôn. Hành động rất vô tư thẳng thắn, người qua đường cũng cảm thấy tình cảm anh em giữa hai diễn viên rất tốt, trong khi fans CP thì điên cuồng ship người thật.
Fans hâm mộ của cả hai người tăng lên theo cấp số nhân, đặc biệt là Trương Triết Hạn, rất rất nhiều CPF cứng khen lấy khen để tạo hình bị chụp trộm của anh trên phim trường quá xinh đẹp. Với sự dẫn đầu của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn ở trong đoàn được chiều như chiều vong, ngoài đoàn thì được fans cưng như cưng trứng.
Người hâm mộ không còn đu anh theo kiểu xem thần tượng như anh đẹp trai giống ngày xưa nữa, mà hạt đậu ngọt của nhân gian đã biến thành công chúa nhỏ xinh đẹp động lòng người cần được sủng ái rồi.
Quay được hơn nửa đường, tóc của Trương Triết Hạn đã dài đến cổ, người đại diện như khám phá được một miền đất mới, thành công khai quật được khía cạnh nhan sắc đẹp nhất của anh, mỗi lần trước khi hoá trang đều tuỳ ý lười biếng chải chải đuôi tóc nhỏ, fans vừa thấy là nháo nhào gào thét Công chúa nhỏ đẹp quá đi mất ~ Bà xã xinh đẹp tuyệt trần.
Trương Triết Hạn nhìn mình trong chiếc gương đồng, khi Ôn Khách Hành chuẩn bị đeo chiếc trâm cài gia truyền lên cho anh, anh khẽ rũ mắt mỉm cười dịu dàng. Trương Triết Hạn trong thâm tâm biết rõ, Chu Nhứ đã khiến anh thay đổi, chính Ôn Khách Hành đã giúp anh trở thành một Chu Nhứ thông minh xinh đẹp, mà người diễn Ôn Khách Hành lại là Cung Tuấn, xét cho cùng, là Cung Tuấn đã khiến anh thay đổi.
Cung Tuấn đối xử với anh bằng sự chân thành hiếm có được trong vòng giải trí này.
Vài lần rời đoàn tham gia lễ trao giải hay nhận phỏng vấn cho nhãn hàng, khi được hỏi đến bạn diễn mới Trương Triết Hạn, Cung Tuấn và đoàn đội đều không hề e ngại, thoải mái kể vài chuyện vui xảy ra trong đoàn, liên tục khen ngợi Trương Triết Hạn là một diễn viên vô cùng thông minh sáng dạ, luôn mang đến bất ngờ cho mọi người.
Trương Triết Hạn đã nhiều lần dẫn dắt người mới, nhưng phòng làm việc vẫn luôn nhắc nhở anh phải giữ chừng mực, chỉ đến khi phim lên sóng, trong thời gian quảng bá, phỏng vấn cả hai người mới cho phép anh khen bạn diễn vài câu có cánh.
Phim hiện tại vẫn còn đang quay, fans only hai nhà vẫn âm thầm cạnh tranh cao thấp, việc Cung Tuấn thoải mái nhắc đến Trương Triết Hạn là việc trong giới trước nay chưa từng có.
Xem xong một đoạn phỏng vấn, Trương Triết Hạn suýt rơi nước mắt, trước đây đã có rất nhiều người khen khả năng diễn xuất của anh tốt, nhưng phần lớn là do tính cách anh sôi nổi, muốn vào vai những nhân vật tương tự thì chẳng có gì khó khăn. Lần này, Cung Tuấn luôn nhấn mạnh với người khác rằng vai Chu Nhứ rất khó, đổi sang một bạn diễn khác chưa chắc đã có thể cân được, xin cám ơn thầy Trương đã diễn sống dậy nhân vật Chu Nhứ, khiến cho Ôn Khách Hành của hắn được trọn vẹn.
[Thầy Cung, anh khen tôi nhiều thế, có phải muốn tôi mời anh ăn cơm không vậy.] Trương Triết Hạn không nhịn được mà gửi tin nhắn đi, ai đó không ở đoàn phim, chán quá trời.
[Cậu mời tôi ăn cơm có khó gì đâu? Tự tay nấu mới có thành ý chứ.]
[Mơ đi nha, bếp và tôi không duyên không phận.]
[Rồi rồi rồi, không cần cậu xuống bếp, đấy là việc của tôi.]
Lòng Trương Triết Hạn vốn có chút trống rỗng, lại vì một câu này mà được lấp đầy trong nháy mắt. Không cần nói đến fans CP của anh và Cung Tuấn, đến fans của riêng anh còn duyệt, đương sự như anh cảm nhận rõ ràng Cung Tuấn đối xử với mình quá tốt, còn tốt hơn so với khi anh được các mỹ nữ ân cần nữa. Một đại soái ca siêu cấp đẹp trai, sự nghiệp thành công cơ mà.
Xét ở góc độ nào cũng thấy có thể diện gấp bội lần.
[Cảm ơn anh nha, anh nói làm tôi ngại quá, anh không chỉ khen tôi mấy câu mà còn liên tục nhắc đến tôi nữa.] Trương Triết Hạn chân thành nói lời cảm ơn.
Nghĩ đi nghĩ lại thấy hơi sến sẩm, Trương Triết Hạn lại bổ sung thêm một câu: [Thầy Cung quả là người bạn chân chính nhất của tôi, trong giới cạnh tranh khốc liệt, phẩm đức cao thượng của ngài khiến tôi kính nể [Chấp tay bái phục JPG]]
[Chỉ là bạn bè chân chính thôi sao?]
Hửm?
[Haizz, cứ tưởng được trở thành người quan trọng nhất của cậu rồi chứ.]
Hả? Trái tim của Trương Triết Hạn như bị Cung Tuấn bóp cho mềm xèo. Nếu một người muốn trở thành người bạn quan trọng nhất của bạn, chứng tỏ người này rất ưng bạn phải không. Trương Triết Hạn không nhịn được mà gửi tin nhắn thoại: [Cung Tuấn! Tôi xưng huynh gọi đệ với anh là đã lợi dụng anh lắm rồi đấy. Anh ngốc dữ vậy.]
[Chúng ta còn chưa biết ai đang lợi dụng ai đâu.]
Thanh âm siêu trầm từ loa truyền đến lỗ tai Trương Triết Hạn ngưa ngứa, anh khẽ cười mà lắc lắc đầu, chính là giọng điệu tiêu chuẩn của Ôn Khách Hành, ờ nhể, anh còn vì yêu mà chịu làm 0 luôn rồi, Cung Tuấn đúng là rất lợi dụng anh đó chứ, à nhầm, Ôn Khách Hành mới đúng!
Trương Triết Hạn vào vai Chu Nhứ, nếu trên thế gian này thực sự có một người như Ôn Khách Hành yêu anh, anh...... cũng sẽ bằng lòng ở bên cạnh người đó. Anh nhập vai thành công.
Đó là thế giới võ hiệp.
Trương Triết Hạn từng có một khắc mơ hồ, nếu là Cung Tuấn thì sao.
Trương Triết Hạn không muốn tự làm khó mình mà đi phân chia rạch ròi với nhân vật hư cấu, đằng nào cũng đang quay phim, dù anh có yêu Ôn Khách Hành, nhầm lẫn giữa Ôn Khách Hành và Cung Tuấn cũng là chuyện bình thường, đợi sau khi quay xong rồi hẳn dứt ra vẫn không muộn.
Có lẽ Cung Tuấn cũng sẽ đối xử với anh như vậy. Cung Tuấn có kinh nghiệm phong phú hơn anh nhiều mà.
Trương Triết Hạn nghĩ cả hai đều đang đắm chìm trong nhân vật, trong phim yêu nhau ngoài đời mập mờ, đều ngầm hiểu rõ mà không nói thành lời.
Phải vậy không? Trương Triết Hạn nhìn đạo diễn mà lặng lẽ cười với vẻ mặt không tin tưởng.
"Giờ cậu không cần dựa vào Cung Tuấn, khi nào tay Cung Tuấn rời khỏi eo cậu thì cậu hẳn quay sang nghi ngờ tôi, được chưa?" Đạo diễn lắc đầu, vẻ mặt nhìn thấu sự đời.
Đứng nói chuyện tại chỗ được vài câu, bỗng một trận gió lớn thổi tới.
Nhân viên bảo trời sắp mưa, mưa mùa hè luôn đến mà không hề báo trước.
Mọi người đều đã quá quen rồi, liền bảo đi nghỉ ngơi trước đã, xem xem trời mưa bao lâu rồi mới quyết định tiếp.
"Đói bụng chưa?" Cung Tuấn gọi với theo Trương Triết Hạn đang chuẩn bị trở về xe RV của mình.
Trương Triết Hạn vuốt vuốt bụng, tối nay anh đã ăn cơm rồi, cũng không đói mấy nhỉ, không phải phiền Cung Tuấn nấu thức ăn khuya cho anh nữa.
"Tôi đói." Cung Tuấn cười cười, "Lần trước cậu còn thiếu tôi một bữa cơm đấy, đi thôi, phụ tôi xuống bếp nào."
Tui phụ bếp á? Trương Triết Hạn phùng mang trợn má, xua tay bảo trợ lý không cần đi theo, liền theo Cung Tuấn về xe RV.
Hai người vừa mới đến trước cửa xe thì trời đã đổ mưa tầm tã, tóc áo đều ướt sũng nước.
Cung Tuấn đóng cửa xe lại, nói: "Xem ra đêm nay không quay tiếp được rồi."
"Mưa to quá." Trương Triết Hạn sợ quần áo bên trong bị ẩm, vội cởi áo ngoài ra.
Ánh mắt sáng rực của Cung Tuấn nhìn anh chằm chằm, bắt gặp đôi mắt dò hỏi của Trương Triết Hạn, hắn nhếch môi đi tìm khăn lông, "Ngồi đi, tôi lau giúp cậu."
"Uầy, không cần đâu!" Trương Triết Hạn khảy khảy lọn tóc giữa trán, vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, "Tóc giả để nó tự khô là được rồi, chẳng phải anh đói bụng sao, cần tôi làm gì nào?"
Cung Tuấn ngồi trên chiếc bàn nhỏ đối diện với chiếc ghế da Trương Triết Hạn đang ngồi, tư thế của hai người giống hệt như lần trước.
Trương Triết Hạn dường như lập tức nhớ lại cảnh đẹp trước đây, tim đập thình thịch, không khí trở nên khô nóng, Cung Tuấn có mở máy lạnh không vậy!
"Cảnh quay ngày mai...... cậu đã chuẩn bị hết chưa?" Cung Tuấn mỉm cười thâm thuý, vẫn đang mang tạo hình của Ôn Khách Hành.
Cảnh quay ngày mai Ôn Khách Hành say rượu, giữ chặt tay anh, ôm eo không rời...... Trong kịch bản đánh dấu là cảnh giường chiếu.
Trương Triết Hạn nghiêng đầu, biểu cảm có hơi gò bó: "Tất cả cảnh quay gần đây đều chỉ quay một lần là qua, tôi cảm thấy ok lắm lắm."
Nhờ lần trước ở chính tại vị trí này trong xe RV, Cung Tuấn giúp anh tìm được cảm giác, mà xúc cảm lẫn tình cảm của Trương Triết Hạn như được mở ra hai mạch Nhâm Đốc, muốn ẩn tình có ẩn tình, muốn rơi nước mắt có rơi nước mắt, kỹ năng diễn xuất đạt đến đỉnh cao.
Trương Triết Hạn nhìn vào mắt Cung Tuấn, biết ơn Cung Tuấn từ tận đáy lòng.
"Tôi cảm thấy không ok lắm."
Hả? Trương Triết Hạn trợn tròn mắt, anh cứ tưởng Cung Tuấn sẽ khen mình cơ, sao lại biến thành bản thân Cung Tuấn thấy không ổn rồi.
"Trước mắt vẫn chưa thể nắm bắt, cứ cảm giác có chỗ nào đó không chạm tới được." Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào anh.
Trương Triết Hạn bất giác liếm môi nuốt nước bọt cái ực, lần trước Cung Tuấn giúp anh, còn lần này. Nhắc đến chuyện này, anh lại ma xui quỷ khiến hỏi dò: "Anh cần tôi giúp tìm cảm giác?"
Cung Tuấn nghe được đáp án mình muốn, bèn đưa tay sờ sờ đầu Trương Triết Hạn: "Lần trước đã hứa với cậu rồi."
Hai người trên phim trường thường xuyên giở trò bẩn, cứ mò tay ngắt nhéo đối phương, trong lòng mang chút tâm tư tò mò nhưng lại mượn cớ đùa giỡn mà đụng chạm sờ mó, có một loại cảm giác kích thích khó nói thành lời, chính là cố ý cả đấy, chủ yếu là muốn nhìn thấy cách đối phương phản ứng. Trương Triết Hạn lần đầu tiên nghĩ đến chuyện mà Cung Tuấn đã hứa với mình. Khiến anh thoải mái, tuốt cho nhau.
Nếu như bảo Trương Triết Hạn quang minh chính đại làm thế thật, thì anh lại ngại quá đi mất, tự dưng đi cầm cái kia của đàn ông, cứ nghĩ là thấy kỳ kỳ, anh đúng là có tò mò về kích cỡ của Cung Tuấn, nhưng liếc một chút sờ một cái là đủ, chứ chơi "bắn súng" với người cùng giới là sở thích ở một tầm cao mới luôn rồi.
Cung Tuấn nhìn thấy Trương Triết Hạn do dự, liền khẽ lên tiếng: "Xem như trả ơn cậu giúp đỡ tôi. Không cần cậu ra tay, cứ để tôi chủ động giống như lần trước được không?"
Đối diện với ánh mắt ngước nhìn của Cung Tuấn, trái tim của Trương Triết Hạn bừng lên một ngọn lửa nhỏ. Vây kín trong một không gian, chỉ có anh và Ôn Khách Hành, không có góc máy, không có nhân viên, chỉ có tiếng mưa rơi rì rào ngoài cửa sổ, tạt vào da anh, ngứa ran.
Trương Triết Hạn không trả lời, chính là đáp án.
Cung Tuấn cũng không cho anh thời gian đổi ý, bàn tay quyết đoán như khi cầm quạt giết người, ngón tay khi chơi sáo thon như ngọc ngà lập tức sờ vào......
Trương Triết Hạn cho rằng mình nhất định bị giữ lại ở đoàn phim lâu quá, mà trùng hợp đối phương lại là một tuyệt thế mỹ nam tử, trai đẹp lạnh lùng da trắng dáng cao, giọng nói, ngón tay, cơ ngực cái gì cũng đều quyến rũ hết.
Ngoài cửa sổ sấm chớp ầm ầm, mưa to như thác đổ, che lấp tầm nhìn cửa sổ xe, ngăn cách hết thẩy với thế giới.
Trong này, Trương Triết Hạn tựa lưng vào chiếc ghế da, phần ngực đã sớm bị xoa nắn đến ửng hồng.
Một cánh tay của anh không biết từ khi nào đã đặt lên cổ Cung Tuấn, để Cung Tuấn xích đến gần mình hơn.
"Lên giường không?" Giọng nói Cung Tuấn quyến rũ không kém kỹ thuật trên tay.
Trương Triết Hạn ậm ừ trong mê man, nhưng đầu óc vẫn chưa mơ hồ, vẻ mặt lo lắng: "Cứ ở đây đi, thưa ngài ngài hầu hạ tôi sướng chết rồi, không muốn động đậy nữa đâu."
Cung Tuấn nhàn nhạt nhếch môi, vốn dĩ hắn cũng không nghĩ sẽ làm đến bước cuối nhanh vậy đâu, chỉ là muốn để Trương Triết Hạn nằm cho thoải mái thôi. Nhưng loại chuyện này, sau khi sướng phê rồi rất dễ mất khống chế, biết đâu chừng.
"Cậu dễ hầu hạ quá vậy, mới có bấy nhiêu đã sướng rồi sao?" Bàn tay rộng lớn của Cung Tuấn nhào nắn vòng eo Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn nhạy cảm run lên, tông giọng cũng cao hơn: "Không không không, do kỹ thuật của anh tốt đấy chứ."
Ánh mắt của Cung Tuấn thâm trầm, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đang khẽ đóng mở của Trương Triết Hạn, ngay lúc đang làm chuyện thế này mà lại đi khen kỹ thuật của hắn tốt, không biết nên nói Trương Triết Hạn ngây thơ hay cố ý nữa.
"Cám ơn quá khen, tôi sẽ nỗ lực hơn!" Cung Tuấn đưa ngón tay cởi phụ kiện trên eo của Trương Triết Hạn.
Thắt lưng mở ra.
Trương Triết Hạn khẽ nheo mắt cau mày, hơi nóng bao trùm giữa hai chân anh.
Kích thích chưa từng có, vừa rơi thẳng xuống vực sâu của dục vọng, lại vừa khơi dậy cảm giác thẹn thùng của anh. Trương Triết Hạn nghĩ, mình và Cung Tuấn như thế này, có tính là tệ nạn của ngành giải trí —— thành vợ chồng trong đoàn* rồi không.
*Vợ chồng trong đoàn: (Theo như Rến hiểu thì) Nghệ sĩ vì tính chất công việc mà phải dành nhiều thời gian sinh hoạt cùng đoàn phim dẫn đến việc tiếp xúc thân cận với bạn diễn, lâu ngày có cảm giác nhưng chỉ là tạm thời, đến khi rời đoàn thì mọi thứ lại trở về như cũ.
Là phim thôi! Tay Trương Triết Hạn sờ lên cổ áo trang phục diễn của Cung Tuấn, mái tóc đen dài rối tung xoã bên vai. Sau khi uống rượu, Ôn Khách Hành và Chu Nhứ cùng nhau vui vẻ.
Trương Triết Hạn bỗng dưng chỉ chạm vào khoảng không, thân hình cao lớn của Cung Tuấn ngồi sụp xuống, đặt ở giữa hai chân anh.
Cảm giác ấm áp mềm mại bao trùm.
Trương Triết Hạn đầu óc trống rỗng, bên tai ong ong, tim ngừng đập nửa nhịp như bị tê liệt, ngay sau đó là cắn mút nhẹ nhàng mà mãnh liệt, khoái cảm điên cuồng càn quét toàn thân.
Cảm giác cả người vừa thoải mái vừa chấn động song song tồn tại, Trương Triết Hạn thở hổn hển, chớp chớp mắt để nhìn kỹ người bên dưới. Anh là đàn ông, rất thích kiểu bú mút mạnh bạo thế này, mà Cung Tuấn cũng là đàn ông, đương nhiên càng hiểu rõ làm thế nào cho anh sướng phát ngất.
Bọn họ đều là đàn ông. Cung Tuấn lại có thể vì anh mà làm đến mức này.
Không cần ý à, Trương Triết Hạn cắn môi, anh còn khuya mới dám già mồm! Có phúc không hưởng mới là đồ ngu. Đương nhiên là anh muốn rồi! Lần trước môi Cung Tuấn chạm đến ngực, anh còn có thể đẩy đầu Cung Tuấn ra, nhưng bây giờ tâm trí anh đã bị thiêu rụi sạch sẽ rồi, chỉ muốn nhanh hơn nữa, muốn bắn.
Bên tai Cung Tuấn nghe thấy tiếng rên khe khẽ, vất vả kiềm nén phát ra từ phiến môi đang khép chặt của Trương Triết Hạn, dễ nghe quá đi thôi. Hắn kiềm lòng không đậu, ngậm vật ngon trong miệng mà ngước mắt lên nhìn Trương Triết Hạn, ánh mắt lướt qua đường cong quyến rũ ở ngực anh, phập phồng lên xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy mị hoặc, mềm mại như nước.
Trương Triết Hạn khẽ mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của Cung Tuấn, từ góc độ này nhìn xuống, người Trương Triết Hạn liền run lên, không nhịn nổi nữa!
......
Trương Triết Hạn rút khăn giấy trên bàn đưa cho Cung Tuấn, Cung Tuấn chống tay vào gối anh mà đứng dậy, chen vào ngồi sát bên cạnh anh, nhận lấy khăn giấy lau lau bên khoé miệng, rồi lại đặt lên bàn.
Trương Triết Hạn nhìn tờ khăn giấy không hề nhàu nát, tim đập như trống vỗ, không phải chớ, Cung Tuấn nuốt hết rồi... hả! Do không kịp phun ra hay sao.
Ài! Trương Triết Hạn nghiêng người nhéo nhéo vai Cung Tuấn; "Vất vả rồi vất vả rồi, cảm ơn lão Ôn!"
Lão Ôn? Cung Tuấn không khỏi nhướng mày, quay đầu nhìn Trương Triết Hạn: "Ừ, no rồi."
Ố kìa, đem làm bữa tối luôn hả. Trương Triết Hạn lập tức giác ngộ, đàn ông quả thật là sinh vật rất kỳ quái, thứ kia của mình không bị người khác ghét bỏ, trong lòng liền sảng khoái cực độ, bèn cợt nhả trêu ghẹo: "Nhiều đến vậy sao."
"Đúng vậy. Lỗi tại tôi."
"Hửm?"
"Nhiều thế là do cậu bị kiềm nén bấy lâu nay, còn cần nữa cứ nói với tôi."
Trương Triết Hạn hừ một tiếng, cách trị lưu manh là phải lưu manh hơn hẳn! "Đã nói là hỗ trợ nhau mà, ông đây sướng rồi, tới tôi giúp anh!" Trương Triết Hạn gấp gáp tốc váy Cung Tuấn lên.
Cung Tuấn đưa tay ngăn anh lại: "Cậu thoải mái là được rồi! Với lại là do tôi muốn tìm cảm giác trên người cậu mà. Cám ơn nhé!"
Vụ gì đây? Trương Triết Hạn hỏng vui nhen! Cung Tuấn nhìn thấy anh sạch sành sanh, lại còn, còn dùng miệng luôn, trong khi anh muốn chạm Cung Tuấn cũng không chạm được, huống chi là nhìn.
"Không được! Thế tôi đây ngại lắm!" Trương Triết Hạn cứ cãi lại, nhào về phía Cung Tuấn, càng ngăn anh lại càng muốn nhìn, trong lòng cảm thấy bất công quá trời, hôm nay dù có thế nào cũng phải thắng cho bằng được!
Cung Tuấn chụp lấy tay Trương Triết Hạn, nhìn thẳng vào mắt anh, rành mạch nói: "Thói quen cá nhân của tôi, không thích phương thức dùng tay để bắn."