Dưới bãi đỗ xe củaGiang Lâm, sau khi đỗ xe xong Dư Chân định xuống xe nhưng bởi vì qua kínhchiếu trông thấy một chiếc xe đang chậm rãi chạy vào mà ngừng độngtác mở cửa xe lại, cầm lấy văn kiện trên ghế phụ lái, nắm thậtchặt, các khớp xương ngón tay đều lộ ra.
Hôm nay Hinh Ý ngồitrên xe của Vũ Chính đi làm, nói là xe của mình đã đem đi bảo dưỡng.Lái xe lại âm thầm cười, trong nhà không chỉ có hai chiếc xe này.
Nhưng thật ra là lolắng cho anh nửa đường cảm thấy không thoải mái, thời tiết quá lạnh,dù cho có cầm chặt lấy tay của anh thì vẫn cẩm thấy lạnh buốt lạicứng ngắc. Các ngón tay đều lạnh buốt như vậy chứ đừng nói chi làhai chân.
Khi anh ngồi lên xe lănthì cô liền ngồi xổm trước mặt anh, tỉ mỉ vuốt lại những nếp nhăn,giúp anh choàng kín cổ lại, thấy dáng vẻ vẫn lạnh lùng không cóphản ứng gì của anh thì hai tay bưng lấy mặt của anh kéo lại gần,nhẹ nhàng in lên trán anh một nụ hôn. Sau đó không đợi cho anh kịp phủứng thì đã chạy ra sau giúp anh lên thang máy.
Dư Chân nhìn thấy dángvẻ thỏa mãn, hạnh phúc của cô thì nói không nên lời đó là tư vịgì, vì sao khi ở bên cạnh Giang Vũ Chính có thể nở nụ cười như vậy,còn ở bên anh thì không?
Lâm Đạt Quảng nhìnbản kế hoạch bị bác bỏ của mình, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại saucơn chấn động, đây là hạng mục đầu tiên ông hợp tác cùng tập đoàn UyĐạt, lần này ông nói với Hoàng tổng của tập đoàn Uy Đạt sau khithành công sẽ chia lời 30%, nhưng mà hiện tại lại cứ bị Giang VũChính bác bỏ như vậy.
Ông lập tức gọi điệnthoại đến văn phòng tổng tài, giọng nói của thư kí quanh quẩn bên taiông, mà ông chỉ tràn ngập lửa giận nghĩ đến tiền lời của mình,Giang Vũ Chính, mày thật sự cho là mình có thể nắm giữ đại cụccủa Giang Lâm sao?
Vũ Chính đang thảoluận cùng Hà Thư Mẫn chiến lược phải làm thế nào để quý sau GiangLâm sẽ có thêm nhiều công ty đầu tư vào các lĩnh vực của mình, điệnthoại nội bộ vang lên, giọng nói nhu hòa của thư kí vang lên, “Giangtổng, giám đốc Lâm Đạt Quảng gọi đến, đường dây số 1.”
Hà Thư Mẫn nhìn thấyGiang Vũ Chính nhướng nhẹ chân mày, khóe miệng hiện lên một nụ cườivui vẻ, trong lòng thầm đánh giá ý đồ của anh.
Vũ Chính cầm lấymicrophone cung kính nói một tiếng: “Chào chú.” Tưởng tượng đến bộ dạnghổn hển của Lâm Đạt Quảng giờ phút này, khóe miệng lại hơi nhếchlên.
Đầu dây bên kia Lâm ĐạtQuảng vẫn phải cắn răng cười nói: “Giang tổng vừa về đã mang đếnmột món quà lớn vậy rồi sao?” Lòng thầm nghĩ lần trước bị bắt cócGiang Vũ Minh sao không dứt khoát giết chết nó luôn đi, hiện tại đỡphải gây phiền toái.
Anh cũng chỉ vui vẻnói với Lâm Đạt Quảng: “Chú nói như vậy thật là khách sáo.” Dừnglại một lúc lâu mới nói: “Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu.” Giọng nóilộ ra khí thế lười biếng mà cao quý, phảng phất như chỉ đang chơiđùa với một con kiến trên tay anh.
Lâm Đạt Quảng nghiếnrăng đến nỗi phát ra tiếng vang, nhưng vẫn cười nói: “Giang tổng đãmuốn chơi thì tôi đây xin chơi theo ngài.” Giọng nói không có chút lolắng nào, sau đó thẳng thừng cúp điện thoại, dùng sức ném trên mặtđất.
Hà Thư Mẫn nhìn biểulộ nguy hiểm của Giang Vũ Chính, ánh mắt hài hước mang theo một vẻsắc bén hung ác làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy lạnh người.
“Anh tính ra tay vớiLâm Đạt Quảng?” Cô thử thăm dò.
Mà anh chỉ nhúc nhíchcái cổ có hơi mỏi của mình, bình thản trả lời cô: “Vẫn còn quásớm, cứ đùa với ông ta đã.” Nếu không phải bởi vì cái chết năm đócủa ba ba, Lâm Đạt Quảng cũng sẽ khôn tồn tại trong Giang Lâm đến hômnay. Nhưng mà anh lăn lội tìm kiếm ba năm trời cũng không tìm ra nguyênnhân cái chết của Lâm ba.
Hinh Ý ra nước ngoàihơn hai năm, hành động của Lâm Đạt Quảng trong Giang Lâm vô cùng cẩnthận, mặc dù anh đã tạo áp lực, nhưng ông chú kiên nhẫn này vẫn cóthể chịu đựng được. Hiện tại Hinh Ý đã trở về, người nhà họ Lâmvà họ Phương lại bắt đầu ở sau lưng vụng trộm động chân động tay.Chẳng qua là cũng rất đúng lúc, có cớ để cho anh ra tay, Lâm ĐạtQuảng, ông ta không thể không trừ khử.
Hà Thư Mẫn biết rõnăng lực giết người của Giang Vũ Chính, nhưng vẫn lo lắng, “Lâm ĐạtQuảng cũng chiếm một ghế trong ban giám đốc của Giang Lâm, vậy anh cóthật sự làm được không? Hơn nữa…” Giọng của cô càng lúc càng thấp,hơn nữa Lâm Hinh Ý vẫn là người nhà họ Lâm, thực lực của cô trong bangiám đốc có thể nói là ngang với Vũ Chính.
“Phải một lần vất vảcả đời nhàn nhã thôi, biện pháp lâu dài tốt nhất chính phảilà diệt cỏ tận gốc.” Giọng nói lạnh lẽo đến nỗi làm cho Hà ThưMẫn không kìm được mà rùng mình một cái.
Vũ Chính nhìn vềphía văn phòng của Hinh Ý ở lầu 73, nụ cười giảm đi, bàn tay đặttrên đùi nắm chặt lấy chiếc chăn lông dê. Sau này phải để cho chính côlựa chọn, không thể để cho cô mãi bị kẹp ở giữa anh và nhà họ Lâm,anh muốn cô hoàn toàn thuộc về mình, anh muốn Lâm Hinh Ý chỉ thuộcvề Giang Vũ Chính.
Hinh Ý nhìn hạng mụcđang bày ra trước mặt, rõ ràng Giang Lâm là bên đầu tư lớn nhất màchỉ hưởng được 50% lợi nhuận thì ai mà làm? Cũng khó trách VũChính lại phủ quyết hạng mục của chú. Cô nhìn chú mặt đen như than,cân nhắc không biết nên mở miệng thế nào.
Mà Lâm Đạt Quảng lạimở miệng trước, “Hinh Ý, không phải là chú cậy già lên mặt, hạngmục này là lĩnh vực mà Giang Lâm chưa bao giờ làm qua, mà viễn cảnhphát triển rất tốt. Chúng ta có thể tìm được một công ty lành nghềnhư Uy Đạt để hợp tác đầu tư là không hề dễ dàng, tuy hiện tại khảnăng lợi nhuận nhìn thì không lớn nhưng khả năng phát triển trong tươnglại lại rất tốt.” Ông ta múa tay nói với Hinh Ý, nhìn thấy bộ dạngđó, Hinh Ý cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Hơn nữa, khi còn sốnganh cả rất thân với Hoàng tổng, khi còn sống anh cả cũng đã từnghợp tác với ông ấy hạng mục này, chú nhớ lúc đó cháu vẫn còn đihọc.” Ông tiếp tục không ngừng thuyết phục cô.
Tuy Hinh Ý cảm thấylần này Vũ Chính bác bỏ nó là có lý nhưng cũng biết chỉ cần sửachữa lại một chút là có thể được, nếu như có thể bàn bạc lại vấnđều ăn chia lợi nhuận với Uy Đạt thì hạng mục này hẳn là có viễncảnh rất tốt, huống chi vừa rồi Lâm Đạt Quảng đã nhắc đến ba nêncũng không khỏi làm cho Hinh Ý nhớ đến ba ba mình, càng muốn giúp bahoàn thành công việc còn dang dở.
“Chú cứ để nó ở đâyđi, cháu xem kĩ lại rồi hãy nói.” Cô không trực tiếp đồng ý với ông,nhưng giọng điệu đó đã đồng nghĩa với việc sẽ giúp đỡ, mặt mũi LâmĐạt Quảng tràn đầy đắc ý rời khỏi phòng làm việc của Hinh Ý, cònnghĩ Hinh Ý vẫn sẽ luôn đứng về phía nhà họ Lâm.
Sáng nay Hinh Ý cố ýmang một chén súp tổ yến lên phòng làm việc của Vũ Chính nhưng vừabước vào phòng thì đã nghe thấy từng tiếng ho khan, cô nhíu mày.
Mấy đêm nay lúc ngủđều ho khan không ngừng, nhưng mà anh đã cố đè nén không làm kinh độngđến cô. Mỗi lần nữa đêm giúp anh xoay người, trời lạnh như vậy màquần áo toàn thân anh đều ướt đẫm, cô nhịn không được thấy đau lòng.
Hỏi bác sĩ riêng cáchgiảm ho thì bác sĩ gửi đến cho cô một phong bưu kiện, trong đó đềulà thực đơn bổ phổi giảm ho. Người giúp việc trong nhà đều cảm thấykhó hiểu, sao gần đây bà Giang lại có hứng thú với nhà bếp như vậy?
Cô nhớ sáng nay trongnhà bếp cô còn cầm sách xem, miệng còn lẩm bẩm: “5g tổ yến, 5g sâmtây dương…trước tiên đổ ngập nước vào tổ yến, loại bỏ những tạpchất, rửa sạch, gạn nước, sau đó bỏ vào cùng với sâm tây dương cholên chưng…” chân tay luống cuống loay hoay vài những thứ đó, đây khôngphải là một cô vợ nhỏ sao?
Nhẹ nhàng gõ cửaphòng anh bước vào, nhìn thấy anh cầm khăn tay che miệng khó chịu ho,vội vàng vỗ nhẹ lưng giúp anh bớt ho.
Ánh mắt Vũ Chính đảoqua chiếc bình thủy trên bàn, vẻ dịu dàng vẫn chưa ngập đầy đôi mắtthì đã nhìn thấy bên cạnh bình thủy có một phần văn kiện làm anhchùn xuống, một lần nữa trở về trạng thái yên lặng, bình thản màlạnh lùng.
Anh vừa ho vừa hỏi:“Khụ khụ khụ…có chuyện gì vậy?” Tay nhẹ nhàng đẩy bàn tay cô đanggiúp anh vuốt lưng ra.
Động tác của Hinh Ýtrở nên cứng ngắc, từ khi trở về từ New York anh vẫn thường lãnh đạmnhư vậy, làm cho giữa hai người có một bức tường ngăn cách, mất tựnhiên làm cho cô không biết phải làm sao.
Cô nâng khóe miệngcười cười, cầm lấy bình thủy nói với anh: “Sáng nay nhịn ăn, bất kểthế nào thì anh cũng phải ăn sạch nó cho em.” Lời nói bá đạo nhưvậy nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, vặn mở nắp bình ra, hương vịcủa chén canh lan tỏa trong căn phòng.
Cô đổ canh ra một cáichén nhỏ tinh sảo, cầm thìa nhẹ nhàng thổi, đưa đến miệng anh. VũChính do dự một chút, cuối cùng cũng chậm rãi há miệng ra, canh rấtnhạt, mùi thơm tràn ngập cả khoang miệng, anh nhìn biểu lộ chờ mongcủa cô, cuối cùng nói một câu: “Uống rất ngon.”
Ngữ điệu nhàn nhạtlại làm cho Hinh Ý cười tươi tắn, anh chỉ nói một câu mà thôi, sao cóthể làm cho lòng mình nở hoa như vậy. Chịu không nổi sự ngốc nghếchcủa mình, cô cắn môi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Sau khi Vũ Chính uốngđược hai thìa thì dừng lại, quay về phía văn kiện vừa rồi cô đặttrên bàn hỏi: “Đó là cái gì?”
Hinh Ý cầm lấy khănnhẹ nhàng lau khóe miệng của anh, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía vănkiện: “Đó là kế hoạch hợp tác với Uy Đạt của chú, tuy có nhiềuthứ em cảm thấy không hợp lí nhưng nếu phát triển lĩnh vực này thìthật sự có thể nâng Giang Lâm thêm một tầm cao mới, em nghĩ anh nên xemxét lại…” Cô đang dùng lập trường công bằng mà xem bản kế hoạch này,không nghĩ sẽ nói đỡ cho ai.
Vũ Chính nhướng nhẹchân mày, nhàn nhạt hỏi: “Hả? Lâm Đạt Quảng đến tìm em?”
Hinh Ý không biết tạisao anh lại có thành kiến với chú như vậy, cho dù trước kia chú từngcó những khoản quỹ đen tại Lâm thị, nhưng ít ra theo cô thấy sau khiđến Giang Lâm cũng rất theo khuôn phép: “Chú ấy thật sự có tìm emnhưng không phải muốn em nói tốt trước mặt anh, chú ấy…”
“Em đã là một CFO thìnên biết hiện tại tình hình tài chính của Giang Lâm không thích hợpđể đầu tư một hạng mục lớn như vậy.” Anh chỉ đơn giản cắt ngang lờicô sẽ nói tiếp.
“Không phải Giang Lâmkhông đủ tài chính, mà là anh không muốn thôi!” Hinh ý làm sao có thể khôngbiết tình hình tài chính của Giang Lâm, mà cô cũng bị thái độ của anh chọcgiận, dù có thế nào thì anh cũng không muốn cho người nhà họ Lâm làmnên chuyện trong Giang Lâm mà thôi. Lần trước hạng mục mà Lý Tử Ngônđưa ra không phải cũng rất lớn sao, vậy mà anh lại khẳng định sẽ cólợi nhuận.
Giọng nói của VũChính mang theo một vẻ mỉa mai, ho nhẹ hỏi: “Khụ khụ khụ… chén canhnày là vì như vậy sao? Khụ khụ…” Rồi nhếch lên một nụ cười châmchọc.
Tuy cô bị anh chọc chonổi trận lôi đình nhưng vẫn đè nén chính mình hỏi: “Anh có ý gì?”Chẳng lẽ Lâm Hinh Ý trong mắt anh lại là người phụ nữ như vậy sao?Phải dùng đến những thủ đoạn này lấy lòng anh để có thể tồn tạitrong Giang Lâm sao?
Anh không đáp lại lờicủa cô, nói lời xin lỗi rồi lấy khăn che miệng cúi đầu khó chịu hokhan, Hinh Ý nhìn thấy dáng vẻ khó chịu ho đến đỏ mặt hụt hơi củaanh thì vừa tức đồng thời cũng đau lòng đến cực điểm, tay không kìmđược mà vỗ nhẹ lưng anh.
Mà anh đang không ngừngho khan nhưng vẫn đẩy tay cô ra, cô trừng mắt nhìn Vũ Chính đang khomngười lại, tức giận không nói nên lời, cầm lấy văn kiện trên bàn xoayngười đi nhanh ra khỏi cửa, không hề nhìn thêm bộ dạng khó chịu củaanh nữa, nhưng tiếng ho khan của anh vẫn đâm sâu vào lòng cô.
Sau khi Vũ Chính ổnđịnh lại hô hấp của mình, sắc mặt bình thản gọi một cú điệnthoại, “Kelvin, cậu đi điều tra về tình hình tài vụ mấy năm nay củaLâm Đạt Quảng, và cả quan hệ của ông ta và Uy Đạt.”
Anh nhẹ nhàng buôngđiện thoại xuống, nhắm mắt lại, bất kể thế nào cũng phải diệt trừLâm Đạt Quảng, hoặc là phải làm cho Hinh Ý tự tay diệt trừ. Bằngkhông anh và cô vĩnh viễn cũng sẽ bị ngăn cách bởi người nhà họ Lâm,trong lòng vĩnh viễn sẽ bị ngăn cách.
Những ngón tay gầy trơxương nhẹ nhàng nghịch chiếc bình thủy Hinh Ý mang đến, khóe miệnghiện lên một nụ cười dịu dàng, làm cho sắc mặt gần đây luôn sắc bénnhu hòa đi vài phần.
Hinh Ý một tay nhấnnút thang máy, một tay cầm chặt lấy văn kiện, dựa vào cái gì mà VũChính lại vênh váo hung hăng như vậy? Cô đã biết từ trước người nhàhọ Lâm bị chèn ép trong Giang Lâm là vì họ luôn gây phiền toái cho VũChính, nhưng mà rõ ràng hạng mục này rất có tương lai, lợi nhuận thuđược cũng rất khả quan, vì sao anh lại có thành kiến với chú nhưvậy?
Càng nghĩ càng tức,nhưng mà vừa nghe thấy tiếng ho của anh thì lòng lại đau gần chết, âmthanh của thang máy lại kéo suy nghĩ của cô trở về, hít một hơi thậtsâu, lúc đi ra ngoài thì dáng vẻ bình thản hoàn toàn khác lúc nãy.
Nhưng lại bị Dư Chânnhìn ra vẻ ảo não của cô, anh mặt không đổi sắc chào hỏi, mà Hinh Ýchỉ lễ phép gật đầu một cái rồi đi ra.
Dư Chân xoay người đitheo cô, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, hỏi: “Không vui sao?”
Cô nhìn dáng vẻ cẩnthận của anh thì biết sắc mặt mình không được tốt, nặn ra một nụcười nói: “Công việc gặp trục trặc thôi.” Cô biết rõ anh quan tâm đếncô, nhưng rất nhiều chuyện chỉ có thể để trong lòng, chuyện trong nhàlàm sao có thể để cho người ngoài biết được?
“Có cần giúp đỡkhông?” Anh nhìn ánh mắt có chút thất thần của cô, cảm thấy hơi đaulòng, bạn bè giúp nhau một chút cũng được mà.
Hinh Ý nhìn vào ánhmắt chân thành của anh, cảm thấy có người bạn như vậy thật sự rấtmay mắn, lông mày giãn ra nói: “Yên tâm, nếu cần anh hỗ trợ chắc chắntôi sẽ không nương tay.”
Không phải mùa mưa màlại mưa trong ngày đông, cơn mưa mùa đông làm cảnh vật u ám, Hinh Ýđứng bên cửa sổ thủy tinh tầng 73, nhìn xuống từ lầu 73, cái thànhphố phồn hoa này nhất là vào lúc tan tầm càng đông người, cô không biếtmình đang chờ cái gì, dù sao cũng vẫn là chờ đợi.
Thật ra hôm nay chỉ làmột chuyện công việc rất nhỏ, không cần phải cãi nhau, trước kia anhcũng sẽ không dây dưa với cô vì mấy chuyện này. Nhưng mà từ khi trởvề từ Mĩ, anh dường như có chút thay đổi. Nhưng rốt cuộc là thay đổiở điểm nào thì cô lại không thể nói rõ.
Sáng nay không lái xeđến, nếu như anh vẫn còn đang giận thì chắc chắn sẽ không để ý tớicô, “Aizz!” Cô thở dài, càng ở chung với Giang Vũ Chính lại càng pháthiện ra tính anh giống trẻ con cực kì, có đôi khi làm đau lòng ngườikhác, có đôi khi lại rất bướng bỉnh, có đôi khi lại hay làm nũng…anhnhư vậy thật không phải là một tổng tài cao không với tới, chỉ làmột người đàn ông làm cho cô luôn phải lo lắng.
Lúc này điện thoạivang lên, cô nhẹ nhàng nhận điện thoại, nhưng giọng Kelvin lại nóng nhưlửa đốt, “Bà Giang, vừa rồi Giang tiên sinh lại bị co giật…”
Ngọn đèn nhu hòa trongphòng chiếu lên khuôn mặt tái nhợ của Vũ Chính, bởi vì vừa mớiuống thuốc chống co giật cho nên yên lặng lạ thường, ngay cả tiếngthở cũng không nghe thấy.
Vừa rồi lúc Hinh Ýgiúp anh thay chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi ra, sờ đến lồng ngực gầy nhôcả xương sườn của anh, cả người cô đều chết lặng, bất kể có dùnglời nào để diễn tả cảm giác trong lòng thì cũng bất lực và mịtmờ như vậy.
Nhẹ nhàng ngồi lêngiường, giúp anh mát xa cơ thể còn đang run nhè nhẹ, cầm lấy bàn chânhéo rút của anh trong tay, tất rất dày nhưng lại không thể làm chobàn chân của anh ấm lại…
Dưới ánh đèn mờnhạt, mắt của anh khẽ giật giật, bỗng nhúc nhích thân thể đã gầnchết lặng, chậm rãi mở mắt ra, nhìn người trước mắt đang chăm chúmát xa cho mình, chống thân mình lên ngồi dậy nhưng cánh tay lại khôngcó chút lực.
Cô nhìn thấy anh nhưvậy nên vội vàng nâng anh dậy, hai người đều không nói gì, phòng ngủto như vậy chỉ còn sự yên lặng, không khí vô cùng ngột ngạt.
Cuối cùng anh cầm lấytay cô, nhìn đôi mắt đang nhìn về hướng khác mà không thèm nhìn anhcủa cô, thấp giọng nói: “Uống cạn sạch rồi.”
Hinh Ý bị câu nóikhông đầu không đuôi của anh làm cho mơ hồ, không kịp phản ứng gì, chỉkhó hiểu nhìn anh.
Anh tiếp tục dịu dàngtấn công, “Canh em nấu anh đã uống cạn sạch đều…bệnh cũng đỡ rồi.”Nắm lấy tay cô đưa lên mặt mình vuốt ve.
Cô vẫn không nói lờinào nhưng trên mặt đã có chút vui vẻ, tay cô chạm vào cằm của anh,nơi đó có những sợi râu khô ráp tinh tế làm cô thấy thoải mái vàhưởng thụ.
Anh hôn lên tay cô rồitiếp tục dỗ dành, “Trước nay làm thế nào mà không phát hiện ra bàxã của anh lại lợi hại như vậy, từ nay về sau mỗi khi bị bệnh đềukhông cần bác sĩ nữa…”
Cô chỉ cảm thấy hốc mắtnong nóng, cắt đứt lời của anh: “Lại nói vớ vẩn gì vậy? Từ nay về saukhông được bệnh nữa.”
Anh chăm chú nhìn vàoánh mắt của Hinh Ý, nhẹ ôm cô vào trong lòng, thật lâu sau mới nói,“Anh muốn tắm.” Giọng nói rất nhẹ, như là đang làm nũng.
“Vậy anh tắm đi.” Lãnhđạm mà đáp lại.
“Chúng ta cùng nhau tắm…”
Ngẩng đầu nhìn thoángquá ánh mắt gian xảo của anh, hừ, là ai kiên quyết đòi tự mình tắm?Gương mặt tràn đầy bất mãn nhưng trong lòng lại dâng lên một chút rungđộng ngọt ngào.
Phòng tắm mang màusắc trang nhã cùng bệ cửa sổ, bồn rửa tay, ngọn đến hương huân thảotrên mặt đất tô điểm thêm vẻ đẹp nhu hòa mà mơ mộng, hai người đangnằm trong bồn tắm mát xa thật lớn đều được nước bao phủ, vốn làthời khắc thư giãn nhất trong ngày nhưng cô gái nhỏ nào đó lại nổigiận.
“Bồn tắm lớn như vậy,lúc trước làm nó để tắm cùng ai hả?” Giọng nói tràn ngập ghentuông, nơi này sau khi cô đi mới được thiết kế lại, lúc ấy anh tự mìnhtắm, bồn tắm càng lớn càng không an toàn, thiết kế như vậy căn bảnkhông an toàn.
Anh nhắm mắt lại khóemiệng hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Không biết, có lẽ chờ em trởvề.”
Cô không lên tiếng, chỉnhìn dòng nước ấm quay cuồng trong bồn tắm lớn cùng hơi nước bay lên,đôi mắt mơ màng.
Thật lâu sau, Vũ Chínhmới mở to mắt, nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Anh cảm thấy chúng ta hẳnlà phải tâm sự với nhau nhiều hơn.” Ánh mắt quét qua Hinh Ý, cô đangngẩn người.
“Mặc kệ trong công tycó chuyện gì, chúng ta là chúng ta, chuyện công ty là chuyện công ty,đừng để cho lợi ích ảnh hưởng đến chúng ta, được không?” Vũ Chínhnói tiếp.
“Anh ghét nhìn thấy emluôn phải đi theo lót đường cho bọn họ, nhưng em là người nhà họ Lâmnên không có lựa chọn nào khác. Nhưng anh hy vọng sau khi em trở lạiít nhất sẽ là một Lâm Hinh Ý thuộc về anh, đừng để bọn họ ảnhhưởng đến chúng ta…”
Cô xoay người lại ôm cổanh, khuôn mặt đỏ bừng vì hơi nước dán vào lồng ngực gầy yếu củaanh, hai chân ở trong bồn tắm nhẹ nhàng đè lên mát xa đôi chân khôngcòn cảm giác của anh, hai tay đi xuống nâng cặp mông gầy gó có thểsờ đến tận xương cốt của anh lên.
Thân thể của cô chậmrãi chìm xuống dưới cho đến khi cả hai người đều chìm nghỉm trongnước. Vũ Chính cảm thấy được bộ phận kia trên thân thể của mình đãnhanh chóng có phản ứng, một loại khoái cảm vui sướng thấm sâu vàotừng lỗ chân lông.