Hinh Ý nhìn hoa hồngtrên bàn làm việc, kinh ngạc nói không nên lời, sửng sốt một hồi lâumới hồi phục lại tinh thần.
Khó trách vừa rồi sau khivào cửa, thư kí cùng các đồng nghiệp rất hăng hái nhìn cô, thứ này ởđâu ra đây?
Người quen biết côcũng biết cô không thích hoa hồng, đây là do Giang Vũ Chính ban tặng,bởi khi còn học đại học có bạn học gửi hoa hồng đến nhà cô, về saubị anh biết được, thật sự không ghen tuông mà chỉ phẫn nộ nói mộtcâu: “Người này thật là dung tục.”
Bị câu nói kia của anhảnh hưởng, cô cũng bắt đầu nhìn những đóa hoa hồng mà cười nhạt.
Cô cầm lấy hoa, tỉ mỉ tìmtòi, không tìm thấy tấm thiệp hoặc một tờ giấy nào, càng không cóchữ kí người gửi.
Mà cũng không biết cóphải gửi nhầm hay không, cứ để đây đã.
Nhưng mà toàn bộ tòanhà hành chính của Giang Lâm, từ bãi đỗ xe đến phòng thư kí tổnggiám đốc lầu 75 đang thảo luận về việc hôm nay giám đốc Lâm nhậnđược một bó hoa hồng khổng lồ, trong văn phòng rốt cuộc thì cũng cóchủ đề mới.
Trong tầng lầu căn tin.
“Hôm nay mọi người cóthấy bó hoa trong văn phòng giám đốc Lâm không? Bó hoa thật lớn thậtđẹp nha. Mọi người nói xem có phải của Giang tổng không?” một tánhững cô gái trang điểm xinh đẹp nói.
“Sao có thể được,Giang tổng có chịu ăn nói khép nép cũng không cần phải hạ mình nhưvậy chứ. Theo tôi thấy nha, nhất định là của một công tử đào hoa nàođó tặng đấy, nghe nói trước khi kết hôn bà Giang của chúng ta cókhông thiếu những cây si quỳ dưới váy đâu.”
“Vậy tại sao còn khôngnhanh ly hôn đi? Tôi vẫn đang chờ Giang tổng đấy.”
“Đúng rồi đúng rồi, phótổng mới được điều từ tổng bộ JL tới đây cũng rất đẹp trai nha, cảmgiác giống như ánh mặt trời, nhìn cơ thể sau lớp áo sơ mi của anh tarất rắn chắc.”
“Aizz, mọi người nóixem, Giang tổng và Lưu phó tổng thì ai được phụ nữ hoan nghênh hơn?”
“Cái này thật sự làkhó lựa chọn, Giang tổng bên trong rất có khí chất, giết người mộtcách vô hình. Lưu phó tổng thì khí thế bức người, ngược lại vớiGiang tổng, rất khó chọn.” Người phụ nữ đang nói tỏ ra buồn rầu.
“Năng lực bên ngoàiđều rất xuất sắc nha, nhưng mà Giang tổng so với phó tổng thì cónhiều tiền hơn nha, cho nên tôi chọn Giang tổng.”
“Ai nói nhất địnhGiang tổng có nhiều tiền hơn chứ? Nghe nói vị Lưu phó tổng này củachúng ta mới chân chính là đại gia. Lúc trước ở Wall Street làm tổnggiám đốc một ngân hàng, nhưng về sau đột nhiên từ chức. Từ chức khôngđến hai tháng thì ngân hàng mắc phải nguy cơ tài chính, báo chí nóianh ấy đoán việc như thần, kịp thời nhảy ra, lúc ấy còn bán đi tấtcả cổ phần nắm giữ trong ngân hàng. Năm ngoái mới đến JL, mới cómấy tháng thôi nha đã thăng lên vài cấp, nghe nói CEO JL Lý Tử Ngôncũng khen ngợi anh ấy không dứt miệng.”
“Aizz, thật phiền quá,tôi dứt khoát chọn cả hai người.”
Lại là một trận cườivang.
Sau khi ăn cơm trưa xong,Hinh Ý lại gặp Lưu Dư Chân trong thang máy đại sảnh.
Nhìn khuôn mặt phơinắng đen sẫm của anh, Hinh Ý cười chào hỏi anh, “Thế nào, Lưu phótổng cũng cần phải tự mình xuống ăn cơm sao?” Giọng điệu thoải máigiống như nói chuyện với một người bạn.
Dư Chân nhìn khuôn mặttươi cười của Hinh Ý, trong lòngcũng thấy ấm áp nói: “Là người thì đều phải ăn cơm chứ. Không thểvì làm việc mà quên ăn được nha?”
Giọng điệu của anhcũng rất nhẹ nhàng, nhưng Hinh Ý lại nhớ tới một người khác, đúngvậy, có một người như vậy, anh luôn bận rộn làm việc cùng dự cáccuộc họp đến quên ăn, chính mình cũng không cảm thấy đói, chỉ đếnkhi dạ dày đau nhói mới nhớ tới thì ra mình chưa ăn cơm.
Không biết, người kiacó ăn cơm trưa không.
Dư Chân nhìn dáng vẻcó chút thất thần của cô, hình như có điều đang suy nghĩ, “Thíchkhông?”
Hinh Ý như bịcâu hỏi đột ngột của anh làm cho hồ đồ, nhăn nhó hỏi: “Thích gì?”
“Hoa hồng anh tặngđấy.” Dư Chân nghiêm túc nói
Lúc này Hinh Ý mớihồi phục lại tinh thần, thấp giọng lẩm bẩm: “Là anh tặng à?” dườngnhư đang suy tư gì đó.
Dư Chân lại cầm tay cô,nghiêm túc nói, “Em có đồng ý cho anh cơ hội không?”
Hinh Ý hơi bị dọa,đang ở nơi công cộng, bị người trong công ty nhìn thấy sẽ thành chuyệnchấn động, cô dùng sức giãy ra khỏi bàn tay của anh, nhưng anh lạidùng sức rất nhiều làm cho cổ tay của cô thấy đau.
“Buông tay ra, người tanhìn thấy kìa.” Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Lúc này, cửa thangmáy bỗng ‘đinh’ một tiếng, làm cho hai người đang nhìn nhau không tựgiác đưa mắt nhìn về phía cửa thang máy.
Kelvin đứng phía sauVũ Chính chứng kiến cảnh tượng như vậy thì không khỏi sững sờ, cóchút kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Mà Vũ Chính ngồi trênxe lăn chỉ lạnh lùng quét mắt qua bọn họ, dương như xem bọn họ nhưkhông tốn tại. Không đợi Kelvin kịp phản ứng, anh trực tiếp đẩy xe lănra khỏi thang máy.
Kelvin đành phải lập tứcđuổi theo ông chủ, trước khi đi còn có ý tứ sâu xa thoáng nhìn qua DưChân.
Hinh Ý lạnh lùng dùngtay kia đẩy tay anh ra, ném lại một câu, “Chúng ta chỉ là bạn.” Sau đóthì đi vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút tầng 62, cửa đóng lại.
Dư Chân bất đắc dĩnhìn cửa thang máy đóng chặt lại, không nghĩ tới lần đầu tiên vụngtrộm đã bị bắt gian tại giường, chứng kiến Vũ Chính lộ ra một tiasáng bén nhọn, anh dường như gặp phải việc gì rất thú vị.
Tuy khi đó đại sảnhrất ít người nhưng vẫn có nhân viên trông thấy cảnh kia, vì vậy, quanhệ mập mờ của bà Giang cùng phó tổng mới truyền khắp cả công ty.
Văn phòng tổng tàilầu 75, không khí dường như cực kì lạnh lẽo, Kelvin cùng Hà Thư Mẫnnhìn hai vị lãnh đạo của Giang Lâm, không dám nói một câu.
“Hạng mục này đượctriển khai trong nước, trước mặt đối với việc mở rộng nó mà nóithì không có chút ưu thế nào, chúng ta không thể kham nổi hạng mụcnày, phải chi ra một khoản tiền khổng lồ, rủi ro quá cao.” Vũ Chínhbày ra một xấp văn kiện dày đến cả tấc, quăng một phiếu phản đốithứ nhất cho hạng mục này.
“Tôi thấy thì anh đãkhông nắm bắt được tình hình toàn cầu rồi.” Giọng điệu của Dư Châncó chút châm chọc, không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy Giang VũChính thì anh lại nhớ đến dáng vẻ đau khổ của Hinh Ý ở Australia.
Anh cũng không phảingười không phân biệt công tư, nhưng không biết vì sao đọc được nỗi bithương trong mắt Hinh Ý làm cho anh không có cách nào không nhìnGiang Vũ Chính bằng đôi mắt tràn ngập địch ý.
“Tốt lắm, tôi cho anhmột tuần lễ giải trình tình hình trong nước, đồng thời làm một bảnkế hoạch tường tận đưa lên.” Vũ Chính dường như cũng không phải khôngcó chút dư âm nào với chuyện kia, anh cũng không mang chuyện làm ăn ralàm trò đùa, hạng mục này tuy thoạt nhìn lợi nhuận rất cao, nhưnggiai đoạn dự tính trước rủi ro cũng không thể bỏ qua, anh nguyện ýchờ Dư Chân giao lên một bản kế hoạch tường tận.
Lúc Hà Thư Mẫn bướcra khỏi phòng Vũ Chính thì thở ra một hơi thật dài, hai người kianha, một người máu nóng sôi trào, toàn thân rực lửa, một người tálực đả lực (mượn sức đánh sức), thâm trầm nhưng sắc bén.
Thật là không phảikhó đối phó bình thường.
Trong thang máy, Dư Chândường như còn suy nghĩ vấn đề vừa rồi, mà vẻ mặt Hà Thư Mẫn thànhthật nói với anh: “Tuy tôi không phản đối lập trường của anh trongchuyện này, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, Giang Vũ Chính khôngphải là người dễ chọc vào, thật sự thì nghĩ cũng đừng nghĩ đốinghịch với anh ấy.”
Vẻ mặt Dư Chân bìnhtĩnh nói: “Tôi không nghĩ sẽ đối nghịch với anh ta, tôi chỉ xuất pháttừ lập trường của công ty mà thôi.”
Hà Thư Mẫn nhịn cười,nói đi nói lại thì không phải anh cũng chí làm công cho anh ấy thôisao.
Nhưng không đến vàingày sau thì bộ phận nhân sự lại đưa ra một thông báo vượt ngoài dựkiến của mọi người.
Lâm Hinh Ý trực tiếpbị thăng lên làm CFO (Chief Financial Officer – giám đốc tài chính),đồng cấp với Hà Thư Mẫn và Lưu Dư Chân, ngoài mặt thì nói là đãtrải qua cuộc họp ban giám đốc để quyết định, nhưng mọi người trongcông ty đều đồn đại nói Giang Vũ Chính muốn ngang tài ngang sức vớiJL nên mới đưa vợ của mình lên.
Bây giờ trận thế củabốn vĩ lạnh đạo cấp cao, Giang Lâm gần đây thật sự rất náo nhiệtnha.
Người ngoài cũng đềusuy đoán đây là chiến thuật cân bằng của Giang Vũ Chính, nhưng ở trongmắt Hinh Ý thì lại rất buồn cười, cái gì mà Giang Vũ Chính khiêuchiến với JL chứ? Hà Thư Mẫn cùng Lưu Dư Chân đều là do JL phái tới,JL của Giang Vũ Chính, có thế nào thì cũng đều là ba người bọn họđấu với một mình cô nha.
Hinh Ý đứng từ lầu 73nhìn xuống phong cảnh bên dưới, đây thật không phải là đẹp bìnhthường. Bởi vì Giang Lâm mang kiến trúc song nam, ngụ ý Giang thị cùngLâm thị hợp thành một, văn phòng của Hinh Ý ở phía tây, văn phòngcủa Vũ Chính lại ở phía đông, cho nên Hinh Ý ngẩng đầu lên là cóthể trông thấy phòng làm việc của anh.
Nhất định là anh cốý, lúc này Hinh Ý dừng công việc lại không tự chủ được ngẩng đầulên nhìn, cảm giác như mình đang đi rình mò thật biến thái. Có khibuồn bực trong lòng nên dứt khoát kéo rèm cửa lại, khỏi phiền lòng.