“Xin chào! Văn phòngtổng tài Giang Lâm đây ạ.” Giọng nói của thư kí truyền đến trong điệnthoại, có người nói, muốn biết ông chủ có thành công hay không thìcó thể nhìn thư kí mà anh ta chọn lựa.
Mà theo Hinh Ý thấythì thư kí Triệu này là một nhân tài trong vạn người, trước kia côcũng từng tiếp xúc với cô ấy, dù có nhiều việc thế nào thì cũngchỉ có một mình đảm đương tất cả.
“Tôi muốn gặptổng tài của cô, Giang Vũ Chính.” Hinh Ý nói thẳng ý của mình.
“Xin hỏi tiểu thư đếntừ công ty nào? Có hẹn trước không?” Giọng nói của thư kí truyền đếntrong điện thoại.
Hinh Ý nhẹ nhàng cườimột tiếng, trêu đùa nói: “Chẳng lẽ tôi muốn gặp chồng của mình cũngkhông được sao?”
Trong nháy mắt thư kíbên kia rất kinh ngạc nhưng rồi khôi phục rất nhanh, “Bà Giang, bà khỏechứ, hiện tại Giang tiên sinh đang họp, ngài ấy dặn tôi có bất cứchuyện gì cũng chờ ngài ấy họp xong rồi nói sau…”
Hinh Ý chưa nghe cô nóixong đã trực tiếp ngắt điện thoại, cô đã gọi cho anh ba lần rồi,điện thoại riêng thì luôn tắt máy, gọi đến văn phòng không phải họpthì là đang nghỉ ngơi.
Cô không hiểu anh đangsuy nghĩ gì nữa, đang lúc mình quyết định trở về thì anh ta lạitránh không gặp, dường như đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của cô. Cô tựthấy mình cũng không phải người vội vàng hấp tấp, nhưng mà ở trướcmặt anh lại vĩnh viễn không có cách nào tìm lại được vẻ mặt khôngđổi sắc dù núi thái sơn có sập xuống.
Cô buồn rầu vùi mặtvào trong chăn, lăn qua lăn lại suy nghĩ vạn lần, rồi lại rời giường,trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. Ai bảo anh là nhàcái, tất cả đều nắm trong tay.
Xe đứng trước cửa tòanhà Giang Lâm, Hinh Ý nhìn tòa nhà hoàn toàn lạ lẫm, trong lòngtrống rỗng, đối với việc hôm nay tìm đến Giang Vũ Chính rốt cuộc làđúng hay sai cô cũng không dám chắc. Cô chưa bao giờ đánh một trậnchiến mà không nắm chắc như thế này, không chỉ bởi vì không có nănglực mà càng bởi vì đối thủ là Giang Vũ Chính.
Cô xuống xe hít một hơithật sâu, nhắm hai mắt lại cho mình bình tĩnh lại một chút, mỗi lầntrong công việc gặp vấn đề nan giải nào cô đều làm như vậy, một khimở mắt ra dường như đã đến một thế giới khác.
Lúc đi qua sảnh lầumột của tòa nhà Giang Lâm, cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đềutập trung về phía mình, cho dù cô ăn mặc không quá tùy tiện, càngkhông mặc quần áo đẹp đẽ gì, nhưng rất nhiều người đã lập tức nhậnra cô.
Rất nhiều người trongnày, kể cả cấp dưới trước kia của Lâm thị, còn có các giám đốccủa Giang thị, bọn họ hẳn là biết rất rõ về cô. Chỉ là tất cảmọi người đều rất mẫn cảm, hai năm trước tổng tài Lâm thị xuấtngoại du học hai năm hôm nay đột nhiên xuất hiện ở Giang Lâm có dụng ýgì?
Hinh ý không để ý đếnánh mắt của những người kia, đứng thẳng lưng, cao quý như bình thườngđi vào trong thang máy, nhấn nút. Nhìn những con số trên màn hìnhngày càng tăng dần, lòng của cô cũng ngày càng căng thẳng, cầm chặtchiếc túi LV nhưng mà vẫn không có cách làm cho lòng bình tĩnh lại.
Rốt cuộc thang máydừng ở tầng 75, tuy cô chưa quen thuộc bố trí của nơi này nhưng lúcbước ra khỏi thang máy lại ngoài ý muốn gặp một người, cô ấy tạisao lại ở đây.
Hinh Ý biết tên Hà ThưMẫn cũng là do nghe được từ miệng Vũ Chính, cô là một đại cổ đôngtrong JL của anh, một người tốt nghiệp nhưng không về công ty của bamình mà lưu lạc sang Wall Street, nghe giọng điệu của Vũ Chính có thểnhận ra được anh có phần tán thưởng cô ấy, nhưng Hinh Ý cũng khôngngờ tới lại gặp cô ấy ở đây.
Hà Thư Mẫn mặc dùchưa chính thức gặp mặt Hinh Ý, nhưng trên tạp chí có hình của cô,tuy hiện tại đã cắt tóc nhưng nhìn chung cũng không thay đổi, tấtnhiên cũng có thể nhận ra cô.
Giờ phút này haingười phụ nữ ngoài ý muốn chạm mặt nhau nên có hơi ngẩn người, nhưngcả hai đều là người thông minh, rất nhanh đã khôi phục lại như bìnhthường.
Hinh Ý nhìn Hà ThưMẫn mặc một bộ quần áo công sở, cả người toát ra một loại khí chấttinh anh sắc sảo, mỉm cười vươn tay nói: “Trước kia có nghe nhắc đếntên Hà tiểu thư, lúc này đây mới có cơ hội được gặp mặt.”
Hà Thư Mẫn khựng lạimột lát rồi cũng cười nói: “Lâm tiểu thư, xin chào.”
Cách gọi Lâm tiểu thưnày làm cho máu của Hinh Ý cũng đông lại, nhưng mà rất nhanh cô lạicười cười nói: “Tôi là bà Giang.” Nói xong liền đi về phía thư kí,bỏ lại Hà Thư Mẫn sững người tại chỗ.
Sau khi Hà Thư Mẫn ngâyngười thì nhìn theo bóng dáng của Hinh Ý, trên mặt hiện lên một nụcười tán thưởng, đây tuyệt đối là một đối thủ thú vị.
Nhưng mà điều làm choHinh Ý cảm thấy giật mình chính là thư kí thấy mình cũng không tỏra kinh ngạc, mỉm cười nói với cô: “Bà Giang, Giang tổng còn đang họpở lầu 70. Ngài ấy dặn dò tôi cứ mời bà vào phòng trước.”
Hinh Ý vừa đi theo thưkí đi vào phòng làm việc của anh vừa vô cùng kinh ngạc, anh biết mìnhnhất định sẽ đến sao?
Cách bài trí trong vănphòng tuyệt không làm cho cô cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Giang Vũ Chính làngười như vậy, trầm ổn và sống nội tâm, nhưng lại làm cho bạn không biếtlúc nào sẽ đâm bạn một nhát.
Cả văn phòng đều lótthảm dày, nhiệt độ của điều hòa cũng không thấp, chắc là sợ châncủa anh không chịu được.
Chân của anh không thểchịu lạnh, cho nên công việc giữ ấm nhất định phải làm cẩn thận, chodù là mùa hè cũng vậy.
Hôm nay Hinh Ý đến đâyvốn cũng xem như là để đàm phán, lại tự nhiên nhớ đến nhiều thứ nhưvậy nên trong lòng không khỏi cảm thấy mình đã quá đa tâm.
Hôm nay cùng lắm chỉlà nhìn thấy phòng làm việc của anh thôi mà đã không thể kìm chếđược sự quan tâm đối với anh, nếu thật sự trở về bên cạnh anh, thậtsự cô không thể nắm chắc được mình có thể lý trí để đối mặt vớianh không.
Đang lúc cô nâng ly càphê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm thì chiếc cửa gỗ nặng nề mở ra, taycô run lên, cà phê trong ly sóng sánh nhưng không đổ ra ngoài.
Sau khi Kelvin giúp VũChính đi vào phòng thì liền thức thời đi ra ngoài, không cho ai đếngần đó. Vừa rồi khi đang họp không biết thư kí đi đến nói gì bên taianh mà cảm thấy trên mặt ông chủ mình hiện lên một nụ cười lơ đãng,thậm chí lúc trưởng phòng kinh doanh nói hạng mục của tháng nàythiệt hại tài chính bao nhiên trên mặt anh cũng lộ ra một vẻ nhu hòa.
Thật ra thì Kelvin đitheo Vũ Chính lâu như vậy, anh hiểu rõ cảm xúc của ông chủ mình hơnbất kì ai. Lúc khuôn mặt Vũ Chính hiện lên một vẻ lạnh nhạt là lúcanh đang trong trạng thái chuyên tâm làm việc. Mà khi dịu dàng cườithì nhất định anh đang có chuyện gì đó vui vẻ.
Vũ Chính đẩy xe lănđến bên ghế sofa, chỉ nói một câu, “Em tới rồi.” Giọng điệu giống nhưmột người chồng vừa nhìn thấy vợ mình đến công ty thăm mình, dườngnhư Hinh Ý rất thường hay làm vậy.
Hinh Ý ngẩng đầu nhìnanh, hàng mi, mắt, mũi, môi đều là của Vũ Chính nha. Nhưng mà vì saogiờ phút này lại cảm thấy lạ lẫm như vậy? Làm cho cô cảm thấy rấtchua xót.
Cô không có thời gianđể cho mình tiếp tục chìm sâu vào những cảm giác đối với anh, thấyanh thật lâu không mở miệng nên nói thẳng: “Tất cả đều là người thôngminh, lần này tôi đến đây vì cái gì, cả tôi và anh đều biết rất rõ.Tôi đồng ý trở về, cũng đồng ý trở lại ngôi nhà kia, chỉ cần anhbuông tha cho họ.”
“Ừ” Anh nhẹ nhàng đáplời, đôi mắt khép hờ.
“Còn nữa, tôi muốntrở lại Giang Lâm.” Hinh Ý nói tiếp điều kiện của mình.
Vũ Chính vẫn như cũ,không hề khẩn trương nói: “Ừ”
Hinh Ý nhìn thấy sắcmặt của anh hình như không tốt lắm, mặt tái nhợt không còn chút máu.Tuy rất lo lắng cho anh nhưng cũng phải kìm nén mình hỏi một câu, “Anhkhông sao chứ?”
Vũ Chính càng thấpgiọng nói “Ừ” một tiếng, một tay lặng yên không một tiếng động đặt tại bênhông.
Hinh Ý nhịn không đượcđi về phía trước, đến trước xe lăn của anh ngồi xổm xuống, “Anh làm saovậy?” Bình thường khi anh dùng tay đè lên lưng chứng tỏ anh đang rấtđau đớn không thể chịu đựng được, nếu không anh sẽ không làm bất kìđộng tác gì.
Đột nhiên Vũ Chínhchoàng hai tay ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, chôn mặt vào cổ của cô,tùy ý mà hít lấy hương vị của cô, hương vị đặc biệt của Lâm Hinh Ý.Thật lâu sau mới nghẹn giọng nói: “Anh mệt mỏi, mệt chết đi được.”Giống như trước kia vài buổi sáng anh sẽ ngẫu nhiên làm nũng: “Buồnngủ, rất buồn ngủ.” Thật ra thì anh cũng không phải buồn ngủ đếnmức không thể xuống giường được, chỉ là anh muốn cô mắng anh, dịudàng mà quát như vậy làm cho anh cảm thấy an tâm và hạnh phúc.
Hinh Ý cảm thấy hơithở của anh đang phả ra trên cổ cô, nước mắt lại đảo quanh viền mắt.Nhưng vẫn khẽ cắn môi, hạ quyết tâm hai tay cầm lấy hai cánh tay củaanh, đẩy anh ra.
Cô không nhìn anh, tựnhiên nói: “Tôi đã nói xong, ngày mai tôi sẽ chuyển đến. Anh…nghỉ ngơicho tốt, tôi đi trước.”
Sau khi nói xong thìđứng dậy, bước thật nhanh ra ngoài.
Vũ Chính dựa cảngười vào lưng ghế, cười khổ tự an ủi mình, chỉ cần cô trở về, anhnhất định sẽ có cách khiến cô tiếp nhận mình thêm một lần nữa. Bâygiờ quá đột ngột, cô chỉ không quen mà thôi.
Ngàn tính vạn tính,anh đã thành công. Tất cả kỹ xảo trên thương trường đều đã đem hếtra, cô đã trở lại, rõ ràng nỗi thê lương đã xuyên thấu nội tâm, nhưngtrong lòng vẫn tràn đầy vui mừng, như loại uống rượu độc giải khát,vui vẻ mà uống chén rượu độc của Lâm Hinh Ý.
Sau khi Hinh Ý ra khỏicửa vẫn còn mỉm cười chào hỏi Kelvin. Vào trong thang máy, tỉnh táonhìn những con số từng chút từng chút nhỏ dần. Trong đại sảnh lầumột nhìn thấy người quen cũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh chào hỏi đốiphương, lúc đi đến bãi đỗ xe còn gọi cho mẹ nói mình đã đàm phánthành công, bảo bà không cần lo lắng.
Cầm chìa khóa xe trongtay, nhấn nút bảo vệ, mở cửa xe, khởi động xe, trên đường lớn, côliều mạng mà kìm nén mình, cô tự nói với mình, Lâm Hinh Ý khôngphải người phụ nữ như thế, vì một người đàn ông không đáng để yêumà đau lòng, lại còn rơi nước mắt, đây làm sao có thể là người phụnữ mạnh mẽ trong lòng mọi người được?
Cô chạy xe đến thẳngbờ biển, nghe âm thanh sóng biển đánh vào bờ cô mới dám nằm lên taylái, khẽ khóc thút thít, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cả thân thểđều run rẩy.
Cô không ngờ lại đauđớn như vậy, cô tưởng rằng mình đã có thể từ bỏ, thực sự cô đãkhông còn hận anh như trước, nhưng mà vì sao vẫn không thể thản nhiênđối mặt? Vì sao vẫn còn đau lòng như vậy?
Thì ra mình vẫn khôngthể từ bỏ được.
Âm thanh của tiếngsóng có thể áp đảo được tiếng khóc nhưng lại không thể lấn át đượctình cảm của chính cô đối với anh, loại đau đớn này khi nào thì mớichấm dứt đây?