Lần này Giang Vũ Minh đếnMĩ thật ra là có việc cần làm, hơn nữa còn là việc sắp tới sẽ khiến cho hắn sứtđầu mẻ trán.
Tập đoàn JL nổi tiếng toàncầu, phạm vi kinh doanh rộng lớn, từ truyền thông, tài chính, sản xuất, dườngnhư mọi ngành sản xuất toàn cầu đều nhúng tay vào, lần này lại chủ động đưa ralời mời với Giang thị, nói là muốn hợp tác mở rộng sản xuất trong nước, cũngđồng ý chia phần trăm cùng chia xẻ lợi nhuận với Giang thị.
Năng lực của tên Giang VũMinh này không được tốt lắm, nhưng dã tâm lại rất lớn, hắn đã sớm muốn đưaGiang thị nhảy sang một nước khác. Lúc trước khi Vũ Chính còn làm tổngtài, hắn đã rất nhiều lần công kích nói sách lược của Vũ Chính quá bảo thủ, cănbản không có cách nào tiến ra quốc tế. Hiện tại một tập đoàn đầu sỏ như JL chủđộng đến yêu cầu hợp tác, hắn đương nhiên cầu còn không được, tuyệt đối sẽkhông bỏ qua cho cái cơ hội khó có được này.
Lầu 75 tòa nhà trụ sở tậpđoàn JL tại Manhattan, New York – Mĩ, trong văn phòng của Lý Tử Ngôn. Văn phòngto như vậy, mặt đất là đá cẩm thạch màu đen, tuyệt đối không sa hoa nhưng nộithất trong phòng rất phong cách, nghiễm nhiên mang dáng dấp của một ông trùmhàng đầu thế giới.
Giang Vũ Minh ngồi trênchiếc ghế sofa Italy bằng dadày, cười cười nhìn hợp đồng hạng mục cộng tác của hai bên đang bày ra trướcmặt Lý Tử Ngôn.
Đến khi Lý Tử Ngôn xemxong, Giang Vũ Minh kịp thời hỏi: “Lý tổng cảm thấy thế nào?” Vẻ mặtxua nịnh hoàn toàn biểu lộ ra hết.
Lý Tử Ngôn trầm ngâm mộtlát, ánh mắt sắc bén nhìn Giang Vũ Minh nói: “Trước đây công ty của tôicũng đã từng thử qua hạng mục này, bọn tôi cũng hiểu được phát triển lĩnhvực này rất có tiền đồ.”
Giang Vụ Minh đắc ý phụ họa: “Đúngvậy đúng vậy.” Thật ra thì vứt bỏ cái bộ mặt tiểu nhân của hắn thì ngoạihình của Giang Vũ Minh cũng không quá kém, có thể là vì là anh em họ của GiangVũ Chính cho nên hai người bọn họ cũng có vài điểm giống nhau, chỉ là khí chấtthì còn kém xa vạn dặm. Điều này thì còn liên quan đến vấn đề di truyền nữa, mẹcủa Vũ Chính là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, mà mẹ của Vũ Minh trướckhi bước vào nhà họ Giang lại là một diễn viên nổi tiếng một thời.
Lý Tử Ngôn ngừng lại mộtchút, “Quan trọng nhất là ông chủ của tôi cực kì có hứng thú đối với hạngmục này.” Trên mặt là nụ cười như đang mong chờ được xem kịch vui.
Giang Vũ Minh không ngờanh sẽ nhắc tới bàn tay chân chính thao túng phía sau tập đoàn JL, vẻ mặt ngạcnhiên hỏi: “Không nghĩ tới chỉ là một hạng mục nho nhỏ mà lại kinh độngđến ngài ấy, không biết khi nào tôi mới có may mắn được gặp ngài ấy mộtlần?” thật ra thì hắn cũng không biết ông chủ lớn của JL là nam hay nữ,đen hay trắng. Cái tên ông chủ này cũng thật là, thần bí khó lường, chưa từnglộ mặt ra giới truyền thông.
Lý Tử Ngôn cẩn thận lộ ramột nụ cười nhạt: “Gặp chứ, từ nay về sau nhất định sẽ có cơ hội. Nhưngmà, về việc triển khai mở rộng hạng mục này thì còn cần Giang thị ở trong nướcmau chóng làm cho tốt những bước đầu cùng nguồn kinh phí. Đến lúc đó tôi sẽđích thân giám sát tình hình.”
Giang Vũ Minh không ngờtới lại tiến hành thuận lợi như vậy, vội vàng vươn hai tay ra cảm kích cầm lấytay Lý Tử Ngôn, còn cho rằng Lý Tử Ngôn rất coi trọng chuyện hợp tác lần nàynên tỏ vẻ sẽ rất cố gắng.
Cuối cùng, Lý Tử Ngôn đểcho thư kí tiễn Giang Vũ Minh ra ngoài, tỏ ra lịch sự đứng lên đưa mắt nhìnhắn.
Giang Vũ Minh trước khiđi vẫn không quên làm ra vẻ mặt chân thành nói: “Xin hãy giúp tôi gởi lờihỏi thăm đến ông chủ của ngài.”
Nụ cười của anh mở rộnghơn vừa rồi, mang theo ý tứ sâu xa đáp lại: “Nhất định, nhất định.”
Một tháng sau
Giang Vũ Minh lòng đangnóng như lửa đốt gọi điện thoại đường dài cho tổng bộ JL ở Mĩ, chỉ mặt gọi tênnói muốn tìm Lý Tử Ngôn bàn chuyện. Nhưng mà thư kí của Lý Tử Ngôn luôn nói anhcó việc đi công tác, căn bản không có ở NewYork.
Sở dĩ Giang Vũ Minh vộivã tìm Lý Tử Ngôn như vậy là vì hạng mục hợp tác của Giang thị cùng tập đoạn JLbị ngừng lại, nguyên nhân là tổng bộ đang tiến hành cuộc điều tra cùng khảo sátquan trọng. Chỉ là Giang thị đã ném ra một số tiền rất lớn cho các công táctrước khi tiến hành hạng mục, hiện tai sao có thể nói dừng là dừng chứ. Huốngchi lúc trước hắn vẫn luôn vỗ ngực nói với ban giám đốc nhất định có thể mang lạilợi nhuận rất lớn. Bên ngoài đã truyền ra tin tức Giang thị nắm giữ một hạngmục lớn bị ngưng lại, hiện tại tài chính ở tổng bộ đã suy kiệt, tập đoàn JL đãkịp thời khôn khéo mà nhảy ra khỏi cái hố to đó. Nhưng lúc trước khi JL bànchuyện hợp tác đã nói Giang thị ở trong nước phải làm tốt giai đoạn xây dựngban đầu, đích thân mình đã quăng vào đó một số tiền lớn, giờ lại tự ý bứt ranhư vậy, hạng mục kia nhất định sẽ kéo theo cả Giang thị cùng suy sụp. Hiệntại, giá cổ phiếu của Giang thị tụt dốc, nội bộ rối loạn không ngừng.
Vũ Chính ở trong phòngbệnh nhìn những con số trên máy tính, lỗ tai đeo tai nghe điện thoại, nói vớingười bên kia điện thoại: “Hiện tại Giang thị gần như đã bị ép đến đườngcùng, Giang Vũ Minh vì muốn châm lửa nhát pháo đầu tiên cho Giang thị nên đãkhông tiếc dùng danh nghĩa riêng của mình đi vay tiền cho hạng mục này. Bây giờthừa dịp giá đang thấp cậu hãy bắt đầu thu mua cổ phần của Giang thị cho tôi.”
“Nhưng mà…” LýTử Ngôn ở đầu dây bên kia nói, “Tình hình của Lâm thị hình như cũng khôngtốt lắm.” Anh không dám nói thêm nữa, bởi vì anh biết rõ Vũ Chính nhấtđịnh biết rõ nếu lấy Giang thị ra đùa giỡn thì nhất định cũng sẽ kéo Lâm thịsuy sụp theo. Hai nhà Giang Lâm đã có quan hệ thông gia, chuyện làm ăn nhấtđịnh cũng có ảnh hưởng đến nhau.
“Cho nên nhất định phảihành động thật nhanh.” Anh cũng phát giác ra mấy ngày nay thời gian Hinh Ýở bên cạnh anh ít hơn, nhất định là vì công việc trong nước rất lộn xộn. Nhưngcũng giống như Hinh Ý, anh cũng vô cùng tôn trọng công việc của cô, quyết tâmkhông hỏi cô về những vấn đề của Lâm thị. Tuy nhìn thấy Hinh Ý mệt mỏi như vậyanh cũng rất đau lòng, nhưng nếu không tống Giang Vũ Minh ra khỏi Giang thị, từnay về sau nhất định sẽ gặp càng nhiều phiền toái hơn. Anh tuyệt đối không thểdung nạp một uy hiếp lớn như vậy bên cạnh Hinh Ý.
Trong căn biệt thự ở NewYork, Hinh Ý đang mở một hội nghị với các lãnh đạo của Lâm thị ở trong nước.
Cô thấy Lâm thị hỗ trợGiang thị trong hạng mục hợp tác với JL thất bại bị tổn thất tài chính nên ngẩnngười ngồi trên ghế. Không thể như vậy, “Lúc trước là ai không qua phêchuẩn của tôi mà đã quyết định phương án hợp tác này?”
Bên kia im lặng chừng 1phút rồi có một quản lí nói, “Là phó tổng, ông ấy nói bởi vì chồng của côxảy ra tai nạn ở Pháp, không thể quản lí những việc trong nước nên ông ấy tạmthời toàn quyền thay thế chức vụ của cô.”
Cô có để cho chú mình làLâm Đạt Quảng tạm thời giữ chức vụ của mình trước, nhưng ít ra một việc lớn nhưvậy cũng phải thông báo cho cô biết chứ. Cô không ngờ người chú mình tin tưởngnhất cũng đứng về phía Giang Vũ Minh, rốt cuộc chú ấy đã nhận những lợi lộc gìtừ người ta vậy?
Trong phòng còn mở hệthống lò sưởi, nhưng toàn thân Hinh Ý toát hết mồ hôi lạnh, cứ tiếp tục như vậythì chẳng những Giang thị xong đời mà Lâm thị không thể nghi ngờ gì cũng sẽ suysụp theo.
Đợi một chút, JL, Lý TửNgôn, còn có Vũ Chính.
Cô cười khổ một tiếng,Giang Vũ Chính, đây chính là đòn phản kích của anh sao, anh kéo theo cảvợ mình vào cuộc phản công của anh sao.
Trong phòng bệnh, VũChính nhìn Hinh Ý đi tới, cười hỏi: “Không phải em cũng bỏ rơi chồng mìnhsao, anh phải ghen với ai đây?” Anh duỗi tay trái về phía cô, “Bác sĩnói anh tiến triển rất tốt, thời gian xuất viện cũng không còn xanữa.” Nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ đưa tay ra cầm lấy tay anhtrước, nhưng hôm nay Hinh Ý lại không vươn tay ra, chỉ đứng cách xe lăn của VũChính hai mét, mắt không có chút biểu cảm gì nhìn anh, tay phải cầm một xấp tàiliệu.
Vũ Chính biết rõ đã khôngthể giấu được nữa, nhưng mà đang muốn giải thích thì Hinh Ý lại đến trước mặtanh, bình tĩnh mở miệng: “Anh và JL có quan hệ gì, anh và Lý Tử Ngôn rốtcuộc đã thỏa thuận với nhau thế nào mà anh ta lại giúp anh một việc lớn nhưvậy.”
Anh cũng rất bình tĩnh,nhàn nhạt nói: “Anh chính là ông chủ phía sau JL.”
Hinh Ý cười khổ, mìnhchính là một đứa ngốc nhất thiên hạ, ngay cả chồng của mình làm gì cũng khôngbiết, ngay cả công ty mà ba mình đã cực khổ gây dựng nên cũng bị phá hủy trongtay người mà chính mình yêu nhất. “Tôi chưa bao giờ biết anh lại là ngườinhư vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Anh có biết nếu Giang thịcùng Lâm thị sụp đổ thì có bao nhiêu người thất nghiệp, bao nhiêu người mất đikế sinh nhai của mình không?”
“Anh không phải chúa cứuthế.” Vũ Chính chưa từng nghe Hinh Ý nói với anh như vậy, câu nói “khôngtừ thủ đoạn” thật đúng là đề cao anh.
Giọng của Hinh Ý càngcao: “Đúng, anh không phải là chúa cứu thế, căn bản là không có lí do gìđể nghĩ đến cảm nhận của bất kì ai, kể cả người bên cạnh anh yêu nhất. Anh cóbiết ba của tôi quan tâm đến Lâm thị thế nào không? Đó chính là cả giang sơn màông đã dùng mồ hôi và nước mắt cả đời để gây dựng nên. Hiện tại nó lại trởthành một con kiến hôi mà ngài Giang đây ra tay bóp chết.” Tay của cô nắmchặt lấy xấp tài liệu.
Vũ Chính hít một hơi thậtsâu, “Anh chưa từng nghĩ sẽ làm hại đến Lâm thị, cần một chút thời gian,anh…”
Hinh Ý thật sự tức giậnđến cực điểm, cô cầm trang giấy kia trong tay, những số liệu mà Lâm thị đã mắcnợ vì hạng mục của JL, cô ném nó đến trước mặt Vũ Chính, bay tán loạn,rồi chậm rãi nói: “Anh không phải là Giang Vũ Chính lúc trước.” Côđau lòng quay đầu. Biểu cảm trên mặt, không phải hận, chỉ là thất vọng. Anhkhông còn là Vũ Chính sao?
Vũ Chính chỉ nhìn cô xoayngười rời đi, ngay cả một câu muốn nói với cô cũng không kịp nói ra.
Anh cười khổ nhìn bónglưng của cô khuất dần, mình thật sự đã không còn là mình trước kia nữa rồi sao?