Trong cơn mơ màng, Ảnh Thất mơ hồ cảm nhận được có ai đó đang bế mình lên, trán dán trước ngực người nọ, nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn.
Còn thấy được bóng dáng lờ mờ của Ảnh Tứ đang đi tới.
Ảnh Tứ quỳ xuống trước mặt Lý Uyển, hai tay dâng một khay đồng, bên trên là bộ long bào tơ tằm vàng óng vô cùng lộng lẫy, nhẹ nhàng đặt nó dưới chân Lý Uyển, hờ hững nói: "Chủ tử, nước không thể một ngày không có vua."
Lý Uyển rũ mắt nhìn long bào dưới chân, bỗng nhiên nhếch môi cười mỉa, hắn nhấc chân dẫm lên long bào, ôm Ảnh Thất nghênh ngang rời đi.
Ảnh Ngũ quỳ bên cạnh Ảnh Tứ, thấy chủ tử cứ vậy mà bỏ đi, kinh ngạc thì thầm hỏi ca hắn: "Ủa, Vương gia đi rồi? Vậy cái đám đại thần đang kêu cha gọi mẹ trong cung phải làm sao đây."
"Chuyện chủ tử không muốn làm, ai dám ép người." Ảnh Điệp thản nhiên ngồi trên một chạc cây, cầm chén trà nóng hổi nhấp một ngụm, lười biếng giương đôi mắt trắng mờ lên, hất cằm về phía thành Yến Kinh, khói lửa chiến tranh vẫn còn đang nghi ngút trên tường thành, bên trong thỉnh thoảng vang vọng tiếng sói tru thê lương, đàn quạ đậu trên cành cây đọng lớp tuyết, liên tục rỉa máu thịt vất vưởng trên đó.
"Tòa tử thành này là cái giá phải trả."
—
Ngự y nói Ảnh Thất mệt nhọc quá độ, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, kê cho y đơn thuốc sai người đi sắc. Đúng là như thế, mấy tháng nay Ảnh Thất liên tục liên lạc với các điểm tình báo, bôn ba khắp nơi, vốn không có thời gian nghỉ ngơi.
Ảnh Thất hôn mê một đêm, Lý Uyển ở bên cạnh y cả một đêm đó.
Cuối cùng hắn cũng có thể an tâm ngắm kĩ tiểu ảnh vệ của hắn, đứa trẻ này đến bên hắn khi mới mười bảy tuổi, giờ đã trở thành một nam nhân chân chính, gương mặt lãnh đạm càng thêm phần trầm ổn.
Đầu ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mân mê sống mũi của Ảnh Thất, sau đó ấn ấn lên cánh môi mỏng, rồi đến hàng mi dài rũ xuống. Cho dù ngủ rồi cũng khiến người ta cảm thấy y rất ngoan ngoãn phục tùng, rõ ràng khắp người toàn là lưỡi dao đao kiếm sắc bén nhưng không hề lộ ra chút công kích nào, thân mình cuộn tròn lại, vô thức kề sát vào chủ nhân.
Nếu chưa từng gặp y, có thể cả đời này của Lý Uyển cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào nữa.
Thích chính là, quyến luyến không rời, không buông bỏ được, khó mà kiềm chế nổi.
Nốt ruồi nhỏ trên mí mắt của Ảnh Thất khẽ run lên cùng với hàng mi dài cong cong, y mở mắt ra, sau đó nheo lại tránh ánh nến chói mắt.
Lý Uyển thổi tắt hai ngọn nến, màn gấm chìm vào bóng đêm.
Ảnh Thất ngơ ngác nhìn Lý Uyển một hồi, sau đó vội vàng ngồi dậy, nhìn màn che hoa lệ bốn phía, khẩn trương mà xoa tay hỏi dò: "Bệ hạ?"
Lý Uyển cười: "Cái gì? Hóa ra ngươi muốn làm hoàng hậu à."
Thấy vành tai của tiểu ảnh vệ đỏ lên, Lý Uyển ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đỡ gáy Ảnh Thất, hôn lên trán y mấy cái.
Đột nhiên Ảnh Thất hoảng hốt nói: "Tay người có khỏe không?"
Lý Uyển cười 'phốc' một cái: "Khá tốt."
"Dưỡng thương xong ta dẫn ngươi tới Giang Nam, chỉ đưa ngươi đi thôi. Lúc trước đã đồng ý với ngươi rồi, sẽ không nuốt lời." Lý Uyển nhéo vành tai đỏ bừng của Ảnh Thất, giọng điệu vẫn dịu dàng như thuở nào.
Dường như hắn thấy được đôi mắt của Ảnh Thất lấp lánh lên, tiểu ảnh vệ bò ra khỏi ổ chăn, ngồi quỳ trước mặt mình, căng thẳng vân vê đầu ngón tay.
Sau đó cúi đầu, cố lấy hết can đảm ôm chầm lấy Lý Uyển.
Giống một chú chó con điên cuồng say mê chủ nhân của nó, nhảy nhót quanh chân hắn cả nửa ngày trời cũng không biết làm sao để biểu đạt tình yêu dạt dào trong lòng mình, cuối cùng đành phải liếm láp đầu ngón tay của chủ nhân nó.
Hiếm khi nào mà tiểu ảnh vệ chủ động bày tỏ tình cảm của mình, cho nên mỗi khi được Ảnh Thất bất an ôm lấy, hoặc là hôn môi một cách dè dặt luôn khiến Lý Uyển vô cùng thỏa mãn, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cảm thấy thiếu tự tin, cảm thấy Tiểu Thất trưởng thành rồi, nói không chừng đã không còn muốn ỷ lại vào mình nữa.
"Ở bên ta lâu rồi bắt đầu biết trêu chọc ta đúng không." Lý Uyển nhẹ nhàng gãi gãi cằm Ảnh Thất, thực ra trong lòng vô cùng hưởng thụ.
"Còn đau không, chỗ trúng tên ấy." Lý Uyển hỏi y.
Ảnh Thất dùng mu bàn tay áp lên hai má, lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhẹ, khiến người lo lắng rồi."
"Vết thương nhẹ cái gì, đâu phải lần đầu ngươi gạt ta, ta không tin ngươi đâu." Lý Uyển vừa dỗ dành vừa ra lệnh cho y uống sạch một chén canh gà, sau đó nhét y vào ổ chăn ngủ.
"Ta còn việc chưa làm, ngày mai sẽ trở về." Lý Uyển cúi người hôn lên khóe môi Ảnh Thất, "Sau khi trở về phải để ta thấy bộ dạng tung tăng nhảy nhót của ngươi đó có biết chưa."
Ảnh Thất không chịu nổi, mím môi thận trọng nói: "Người đừng dỗ thuộc hạ nữa... Ta sẽ, thuộc hạ sẽ bị, chiều hư mất."
Lý Uyển cười cười, xoa đầu y mấy cái, sau đó thổi tắt đèn, cầm y phục đến hình phòng.
Ở hình phòng, Ảnh Tứ Ảnh Ngũ đang canh gác một cái lồng sắt, hoàng kim báo đang sốt ruột đi qua đi lại bên trong, nó gầm gừ mấy tiếng cảnh cáo, thỉnh thoảng tông vào cửa lồng, khiến mình mẩy nó da lông hỗn độn, móng vuốt cào rách da chảy máu lộ ra thịt đỏ bên trong.
Ảnh Ngũ cầm roi của Ảnh Tứ chỉ vào tiểu báo tử: "Mày quậy cái gì? Tao cho mày hay, chủ tử mày đi tong rồi, lát nữa lột da mày làm thảm ngồi cho Vương gia bọn tao."
Hoàng kim báo rống giận với Ảnh Ngũ, nó há cái mồm đỏ au to bằng cái chậu, ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ chợt lóe trên chiếc răng nanh hung mãnh.
"Ồn muốn chết, tao nói cho mày biết, tiểu súc sinh, chủ tử mày bị trói ở cách vách đấy, mày gào một tiếng, tao qua đó quất chủ tử mày một roi." Ảnh Ngũ bắt một cái ghế ngồi bên cạnh lồng thú, nhấc chân đạp lên hàng rào sắt, cầm quả quýt lột ăn, bẻ vỏ quýt thành từng miếng nhỏ ném lên người tiểu báo tử.
"Đệ so đo với nó làm gì." Ảnh Tứ nhíu mày, ngồi một bên uống chén trà thanh giọng.
Bên ngoài hình phòng truyền đến âm thanh cai ngục hành lễ, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lý Uyển xuất hiện trước cửa hình phòng.
Khi Lý Uyển đến gần, mãnh thú trong lồng lập tức yên tĩnh, nó mở to đôi mắt màu xanh lam lặng lẽ nhìn hắn.
Lý Uyển đến gần lồng sắt một bước, tiểu báo tử lui về phía sau một bước, cho đến khi mông nó dán hẳn lên trụ chắn không lui được nữa, tiểu báo tử cụp đuôi quỳ rạp trên mặt đất, lỗ tai tròn tròn cụp xuống, sợ hãi nhìn Lý Uyển.
Ảnh Ngũ kinh ngạc nhỏ giọng nói với Ảnh Tứ: "Oa, có linh tính ghê nha, vậy mà sợ Vương gia kìa."
"Vẫn còn là một đứa nhóc." Lý Uyển ngồi xổm trước lồng thú, vói tay vào bên trong sờ sờ đầu tiểu báo tử.
Ảnh Tứ lập tức cảnh giác đứng dậy: "Vương gia, nguy hiểm."
Lý Uyển cũng không để ý, rũ mắt vuốt ve tiểu báo tử đang run bần bật, đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt đã khô trên khóe mắt nó, nhẹ giọng nói: "Lại đây."
Hoàng kim báo vẫn phủ phục trên mặt đất, cái mũi hồng phấn của nó ngửi ngửi đầu ngón tay Lý Uyển, nó có thể cảm giác được người này rất mạnh mẽ, khí tức của hắn vô cùng giống với chủ nhân mình, người trước mặt tràn đầy lệ khí khiến cho tiểu báo tử cực kì sợ hãi.
"Các ngươi nói xem, sao Mạt nhi lại thích con súc sinh này như vậy?" Lý Uyển ung dung hỏi Ảnh Tứ Ảnh Ngũ, bọn họ không trả lời được, Lý Uyển cũng không cần câu trả lời.
Lý Uyển biết Lý Mạt không thích mãnh thú, thứ hắn thích chẳng qua chỉ là một ai đó có thể chấp nhận sự quan tâm và yêu thương của mình, một kẻ vốn không đủ kiên cường, muốn trở nên lãnh khốc vô tình nhất định phải lặng lẽ trút hết sự dịu dàng cho một thứ không thuộc về thế giới này.
Thứ này không cần săn sóc, thậm chí không cần nói chuyện, nó chỉ cần nhận lấy tình cảm và hi vọng của Lý Mạt, giúp Lý Mạt chứng minh rằng trái tim hắn chưa hoàn toàn hóa thành hòn đá lạnh lẽo, nó là thứ duy nhất trên thế giới này khiến Lý Mạt sẵn sàng cởi mở lòng mình và phơi bày nhược điểm trước mặt nó.
Thậm chí Lý Uyển có thể tưởng tượng được bộ dạng mỗi khi Lý Mạt mất đi ám vệ bên cạnh mình, trước mặt người khác thì ra vẻ vô tình, sau đó rúc vào góc không người ôm tiểu báo tử này khóc hu hu. Tiểu báo tử đã chịu đựng quá nhiều, hậu duệ quý tộc thiếu thốn tình thân, lại còn mất đi từng ám vệ tùy thân của mình, nó phải cắn răng nhắm mắt cùng hắn đưa tiễn quỷ hồn xuống địa ngục, Lý Uyển gọi là "Uy hiếp".
Lý Uyển đến ngục giam khác, dặn Ảnh Tứ Ảnh Ngũ canh chừng bên ngoài, không cần vào theo.
Trong ngục tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, trên hình giá treo một người, toàn thân đầy máu, mình đầy thương tích, xương quai xanh có một vết roi vô cùng tàn nhẫn, da thịt xung quanh cũng tróc ra.
Lý Mạt nghe thấy tiếng bước chân, cố gắng ngẩng đầu lên.
"Tiểu đáng thương, để ta xem có khóc không nào." Lý Uyển thương hại hắn, cằm quạt ngọc bích nâng cằm hắn lên, để cho hắn có chút sức lực nói chuyện.
Lý Mạt không kiên nhẫn nghiêng đầu đi, hai tay đều bị xích sắt trói chặt, không thể động đậy,
"Sao ngươi lại không khóc, lẽ nào đánh không đau ư, Mạt nhi." Ngón tay thon dài của Lý Uyển bẻ đầu Lý Mạt xoay ngược lại, dùng sức cào mắt hắn, cho đến khi hắn chảy nước mắt Lý Uyển mới chịu buông tay.
"Ca... Ca..." Giọng nói của hắn vừa khản đặc vừa yếu ớt, đã mấy canh giờ rồi không được uống chút nước nào.
"Đã lâu rồi, cái lần mà ngươi hại tiểu tẩu tử suýt nữa sinh non, ta đã nói với ngươi, đừng nhận người đường huynh này, ta chịu không nổi." Lý Uyển cầm khăn vải ướt trên bàn lên lau tay, sau đó vắt chéo chân ngồi trên ghế, kéo nghiên mực trên bàn qua, hờ hững mài mực.
"Nhắc tới Lĩnh Nam mới nhớ, trước đó vài ngày có người đưa tin rằng quân sĩ Lĩnh Nam nghiện hít tuyết lan hương, sĩ khí suy giảm, trong quân không ai là không hít, Lĩnh Nam Vương dẫn Vương phi chạy trốn, vận số của Lĩnh Nam Vương phủ đã tận. Ta đã phái quân đi Lĩnh Nam dẹp sạch tàn dư loạn đảng, có lẽ một tháng nữa sẽ có tin tức."
"Ờ." Lý Mạt thờ ơ, đối với hắn Lĩnh Nam Vương phủ bị diệt không phải là chuyện quá khó để tiếp thu.
Lý Uyển cảm thấy tò mò: "Sao không thấy ngươi đau khổ gì hết vậy?"
Lý Mạt khàn khàn nói: "Phụ vương cưới mẹ kế cho ta, sinh đệ đệ cho ta, cái nhà đó vốn làm gì có chỗ cho ta chứ."
"Bớt bán thảm đi, ai có thể đoạt đồ của ngươi được chứ, thế tử điện hạ." Lý Uyển cầm bút lông, ngón tay vân vê đầu bút, "Nói cho ta biết ngươi làm thế nào hãm hại Trấn Nam Vương phủ và Trầm Sa thế gia."
"Giờ ngươi hỏi điều này còn ý nghĩa sao?" Lý Mạt nhắm mắt lại, cười cười, "Đừng có lúc nào cũng nghĩ cho người khác, sẽ có hại đó, Uyển ca à."
"Nói cho ta biết ngươi làm thế nào hãm hại Trấn Nam Vương phủ và Trầm Sa thế gia." Lý Uyển nhẹ giọng lặp lại, hắn rất kiên nhẫn, nếu tâm trạng tốt hắn cũng có thể dành cả ngày ở hình phòng để tra tấn Lý Mạt.
"Ồ." Lý Mạt nheo mắt cẩn thận đánh giá vị đường huynh này, hắn đã thay đổi, làm mình cảm thấy có chút xa lạ. Uyển ca của hắn từ nhỏ đã là một người bạn rất hay cùng mình trốn học đi chơi, cũng là người huynh đệ huyết thống duy nhất mà hắn thừa nhận, là một đối thủ cạnh tranh chân chính.
Lý Mạt mệt mỏi cúi đầu, sau đó cố gắng ngẩng đầu lên hỏi Lý Uyển: "Ngươi có biết vì sao lúc trước ta có nhiều cơ hội như thế nhưng lại không giết ngươi không?"
"Bởi vì ta không sợ ngươi." Lý Mạt nghiến răng nói.
Lý Uyển trầm mặc, ngón tay vuốt ve nhẫn ban chỉ bạch ngọc, chậm rãi nói: "Đương nhiên ngươi có thể không sợ ta, nhưng tên nhóc lông xù kia thì chưa chắc, ngươi còn có một cơ hội chuộc tội, nếu không, hình như ta thiếu một tấm da báo lót ghế thì phải."
Bỗng nhiên Lý Mạt như bị cái gì đó kích thích, hắn khàn giọng gào với Lý Uyển: "Nó không có tạo phản! Nó chỉ bị ta dẫn từ Lĩnh Nam đến đây mà thôi! Ta rơi vào tay ngươi rồi, ngươi muốn làm thế nào thì tùy, sao cứ phải một hai so đo với một con vật làm gì?"
"Ầm ĩ quá, bổn vương đau đầu." Lý Uyển day day huyệt thái dương, "Ta đâu có so đo với nó, ta là đang bàn điều kiện với ngươi kia mà. Con báo kia không ăn không uống gì hết, ta phải nhanh chóng lột da nó ra, nếu không chất lượng da lông sẽ bị ảnh hưởng mất."
"Lột da sống đó, nghe là biết đau rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi nhìn nó chết, được không." Lý Uyển nhướng mày nhẹ giọng thúc giục, "Mực của ta sắp khô rồi."
Lý Mạt trầm mặc hồi lâu. Hắn không cam lòng chịu thua trước Lý Uyển, cho dù đã thất bại thảm hại, cũng không muốn dùng cách này chắp tay đưa tôn nghiêm cho người khác dẫm đạp.
Lý Uyển an tĩnh đợi một lúc, bỗng nhiên cầm bút lông kiêm hào[1] lên đi đến trước mặt Lý Mạt, quét một đường lên miệng vết thương đã bong da tróc thịt trên xương quai xanh của Lý Mạt, chấm máu trên miệng vết thương, chậm rãi phác họa một đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi trên vai hắn.
[1] Bút lông kiêm hào: làm bằng lông sói và lông dê.
Lý Mạt cố gắng nhẫn nhịn, hai bên trán rịn một lớp mồ hôi.
Vẽ xong, Lý Uyển thưởng thức trong chốc lát, cảm khái nói: "Hoa mẫu đơn không có gai, ta rất thích."
Vừa dứt lời, cán bút kiêm hào trong tay Lý Uyển không hề lưu tình thọc vào bụng Lý Mạt.
"A." Lý Mạt không nhịn được thấp giọng rên một tiếng, khóe miệng chảy ra một ít máu.
"Trả lại cho ngươi." Lý Uyển thương hại sờ sờ mặt hắn, xoay người ra khỏi hình phòng.
Ảnh Tứ Ảnh Ngũ chờ ở bên ngoài, thấy Lý Uyển đi ra, vội vàng mang áo lông chồn tới phủ thêm cho chủ tử.
Lý Uyển tiện tay lấy một thanh chủy thủ bên hông Ảnh Tứ, chậm rãi ra khỏi hình phòng: "Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi bái phỏng đường huynh."
Ảnh Ngũ Ảnh Tứ nhìn nhau, gật đầu nói: "Rõ."
—
Ảnh Thất chỉ ở trong phòng ngủ một chút, chủ tử không ở bên cạnh y hiếm khi nào được an giấc, vì phải lo lắng quá nhiều việc.
Chợt phát hiện Ảnh Tứ ngồi trên bàn trà tự bao giờ.
"Thống lĩnh?" Ảnh Thất cả kinh, xoay người xuống giường hành lễ, sám hối nói," Ta chỉ là... nhất thời không chống đỡ nổi... mới..."
Ảnh Tứ hờ hững nhìn y, sau đó quay lại rót một chun trà.
"Cũng chỉ có ngươi đầu ấp tay gối với chủ tử lâu như vậy mà vẫn có thể tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt." Vẻ mặt Ảnh Tứ vô cảm, gật đầu bảo Ảnh Thất đứng lên.
Hắn nói một câu khiến cho Ảnh Thất vô cùng xấu hổ.
"Thống lĩnh, thật ra ta vẫn luôn cảm kích ngươi." Ảnh Thất không biết làm thế nào để biểu đạt, lắp ba lắp bắp, "Lúc trước nhóm quỷ vệ bị bắt, ngươi đã thả ta đi."
Ảnh Tứ đặt chén trà xuống: "Không cần, ta có tư tâm, không có hiểu rõ nghĩa lớn như ngươi nói đâu."
Ảnh Thất cho rằng thống lĩnh chỉ là khách khí thôi, đã là thống lĩnh thì làm sao có tư tâm được chứ. Vừa nghĩ vậy, đột nhiên y nhớ đến hồi ở căn lầu gác ngoại ô kinh thành, thống lĩnh đã đặt một nụ hôn lên trán Ảnh Ngũ.
"Chủ tử đi bái phỏng thái tử điện hạ." Ảnh Tứ đến đây chỉ để nói với Ảnh Thất việc này.
Ảnh Thất đột nhiên cảnh giác: "Ai đi theo chủ tử?"
Ảnh Tứ nói: "Không ai cả, chủ tử không cho đi theo. Người chỉ cầm theo một cái chủy thủ."
"Một mình chủ tử đi giết thái tử?!??" Ảnh Thất lập tức quay đầu lại cuống quít tìm kiếm trên giường mình, sau đó lấy kiếm Tinh Đình mềm mại quấn lên ngón tay, đeo đai Bách Nhận, cột khăn che mặt và đai trán rồi lập tức chạy ra ngoài.
Ảnh Tứ đóng cửa lại, quay về chỗ ở của mình.
Ảnh Ngũ nhoài người bên cửa sổ nhìn bóng dáng Ảnh Thất xẹt qua, quay đầu lại oán trách Ảnh Tứ: "Sao huynh lại làm thế, Tiểu Thất còn đang dưỡng thương mà. Hơn nữa chủ tử đã nói không cho ai theo hết, huynh không sợ Tiểu Thất bị phạt sao? Đúng là ca ca ruột của ta."
Ảnh Tứ cũng không để ý: "Tay chủ tử bị thương. Cần phải có người bảo hộ."
"Ảnh Thất sẽ không bị phạt, cho dù có, cũng không giống chúng ta."
"Ta là ảnh vệ của chủ tử, y cũng vậy."
"Ha, là do huynh có thành kiến với người ta thì có." Ảnh Ngũ bĩu môi, "Huynh đố kị chủ tử thích y, huynh ghen. Đúng không, huynh ghen, huynh ái mộ chủ tử."
Ảnh Tứ thấy Ảnh Ngũ càn quấy không chịu nói lý, tháo đai trán xuống ném qua một bên, đi về phía Ảnh Ngũ, nắm lấy cằm hắn bảo hắn câm miệng, dùng ánh mắt lạnh lùng đe dọa:
"Ta không ái mộ chủ tử, cũng sẽ không ái mộ bất kì kẻ nào, bảo hộ chủ tử là việc của ta, chuyện liên quan đến an nguy của chủ tử, ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra."
Khí thế của Ảnh Ngũ lập tức xìu xuống, ấm ức làu bàu: "Huynh hung dữ với ta..."
"..." Ảnh Tứ xoa xoa mi tâm, nhéo mặt Ảnh Ngũ một cái sau đó bỏ đi.
"Ôi, ca." Ảnh Ngũ vội vàng gọi hắn, "Huynh ngủ với ta đi, trời lạnh quá, chân lạnh ngắt à... Huynh đi đâu đó!"
Ảnh Tứ quay đầu lại nói: "Nấu nước cho đệ tắm, thúi hoắc."
Ảnh Ngũ ngồi quỳ trên giường ầm ĩ: "Ta không có thúi!"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tựa chương "Đô phó tiếu đàm trung" trích trong phần đề tựa của tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa (dịch bởi Phan Kế Bính, Bùi Kỷ hiệu đính), trích 2 câu:
古今多少事、
都付笑談中。
Phiên âm:
Cổ kim đa thiểu sự
Đô phó tiếu đàm trung!
Dịch thơ:
Xưa nay bao nhiêu việc
Phó mặc cuộc nói cười!