Edit: Heo
Tạ Bắc Vọng không phải đột nhiên tập kích trực tiếp tới đón người, Lâm Đông rõ ràng, khi đặt vé máy bay cũng đều quan tâm đến thời gian quay lại của Tạ Bắc Vọng, mọi người đã đồng nhất mua vé cùng một chuyến bay. Tạ Bắc Vọng đã thay xong quần áo, hắn mặc một bộ quần áo giản dị, người cao, chân dài, đứng ngược sáng trông đặc biệt quyến rũ.
Giản Mộ say khướt cũng không bao giờ quên chuyện, anh nhớ rất rõ những rắc rối của anh đêm qua, vừa xấu hổ vừa vui mừng, khi nhìn Tạ Bắc Vọng, ánh nóng như lửa đốt.
Cứ như vậy ở cùng một chỗ?
Nhanh đến mức không có cảm giác chân thật.
“Tỉnh rồi?” Tạ Bắc Vọng nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn về phía Giản Mộ, trên mặt lộ ra quầng thâm mắt.
Giản Mộ có thị lực rất tốt, liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của Tạ Bắc Vọng, ngờ vực hỏi: “Đêm qua em rất ầm ĩ à?”
“Không ầm ĩ đâu.” Tạ Bắc Vọng rót một cốc nước đưa cho Giản Mộ, “Đứng dậy thu dọn.
“Ồ.” Giản Mộ chống trên giường uống hai ngụm nước, cơn lạnh ập đến trong bụng, khiến cơn buồn ngủ linh tinh của Giản Mộ cũng biến mất.
Lâm Đông và A Thụ đã giúp thu dọn hầu hết mọi thứ, còn lấy mấy món nhỏ căn bản cũng không khó khăn gì. Giản Mộ nảy ra một chút suy nghĩ, bí mật quan sát quần áo của Tạ Bắc Vọng, tự mình có ý phối trang phục tình nhân, thay xong thì ra khỏi nhà vệ sinh. Bắc Vọng không biết nhìn ra chưa, tầm mắt đảo qua Giản Mộ nhưng lại rất nhanh quay đi, Giản Mộ có chút ủ rũ, cảm thấy những gì anh làm là không đủ rõ ràng.
Phục vụ phòng giao bữa ăn, Tạ Bắc Vọng đã ngồi xuống, Giản Mộ kéo một chỗ ngồi bên cạnh hắn, ngay khi anh ngồi vào chỗ, Tạ Bắc Vọng liền đưa bát đũa đã tháo rời cho Giản Mộ, Giản Mộ giật mình, có chút bối rối.
“Nhìn tôi làm gì?” Tạ Bắc Vọng nhếch miệng.
Giản Mộ cầm lấy đũa lắc đầu một cái.
Chưa dừng lại ở đó, Tạ Bắc Vọng dường như mới một đêm đã nhập vai bạn trai, không chỉ chủ động nhặt rau cho Giản Mộ, hắn còn lấy giấy lau miệng cho Giản Mộ … mà Mộ bị động tác của hắn dọa sợ, khi Tạ Bắc Vọng đưa tay ra, anh hơi ngả người về phía sau, tránh sự giúp đỡ của Tạ Bắc Vọng.
“Không quen?” Tạ Bắc Vọng không để cho Giản Mộ né tránh, vươn tay muốn với tới, Giản Mộ bị buộc phải lau miệng.
“A… chắc thế.” Giản Mộ có chút xấu hổ, lỗ tai nóng ran, cúi đầu tự mắng mình không hăng hái.
“Sớm làm quen.” Tạ Bắc Vọng thu tay lại.
Với đội ngũ bảy tám mươi tám người, một nhóm vừa vặn bảy người, Giản Mộ đương nhiên ngồi với Tạ Bắc Vọng, như thường lệ lên máy bay anh đều ngủ, nhưng với Tạ Bắc Vọng ở bên cạnh, Giản Mộ không ngủ được.
Mặc dù Tạ Bắc Vọng nói rằng Giản Mộ khi ngủ không ầm ĩ, nhưng không bao lâu liền nhìn thấy trạng thái nhắm mắt ngủ bù của hắn, Giản Mộ cảm thấy những gì Tạ Bắc Vọng nói không đúng lắm.
Giản Mộ rất có lỗi, dù sao cũng là chính anh là người đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tạ Bắc Vọng. Anh không dám làm phiền Tạ Bắc Vọng, nên anh đã hạ giọng yêu cầu tiếp viên hàng không lấy chăn.
Tạ Bắc Vọng không ngủ sâu như chết, ngay khi Giản Mộ đắp chăn cho hắn, hắn đã cử động một chút, một giây sau, tay của Giản Mộ đã bị hắn giữ lại, hai tay nắm chặt dưới chăn.
Giản Mộ nhận thấy Tạ Bắc Vọng chưa ngủ nên ghé sát tai hắn hỏi: “Anh có muốn bịt tai và bịt mắt không?”
“Không.” Tạ Bắc Vọng nhàn nhạt từ chối, nắm chặt tay anh hơn.
Giản Mộ đã bị hắn lôi kéo như thiếu hiệp cụt tay, tuy bất tiện, nhưng lòng đắc ý, nụ cười trên mặt treo hết cỡ, khóe miệng chưa bao giờ hạ xuống.
Khi xuống máy bay, Giản Mộ và Tạ Bắc Vọng tách ra, Lâm Đông giúp anh đẩy vali, vừa đi, vừa xầm xì: “Cậu và Tạ tổng mặc đồ đôi à? Vừa mới lên máy bay tôi cũng thật không tiện nói các cậu, cũng quá trắng trợn rồi.”
Giản Mộ kéo khẩu trang lên để che giấu nụ cười, “Tiện tay lấy quần áo thôi, đồ đôi gì chứ.”Đang tính đổi sang thể loại khác vì mình hơi ngán hiện đại rồi nhưng trình chưa đủ nên cứ từ từ thôi