Tư Xuân Kỳ

Chương 10-2



Hai chữ này thành công đả kích Giang Nguyên, điều này làm cho Lâm Phóng vô cùng thỏa mãn.

Giang Nguyên không ngừng nói: "Không phải kẻ ngốc!"

Lâm Phóng cười nhạo một tiếng: "Kẻ ngốc biết đánh đàn thì sẽ không ngu ngốc nữa sao?"

Giang Nguyên dừng tay lại, hạ thấp đầu lộ ra đỉnh đầu đáng thương, cậu lúc này cảm thấy vô cùng ủy khuất, chỉ muốn trốn vào một góc nào đó. Lâm Phóng vênh váo nhìn cậu, khóe mắt đầy ý châm biếm, "Này, cậu muốn cáo trạng với Ký Hành hả, nói tôi nói cậu là kẻ ngốc đúng không? Đúng là kẻ vừa vô dụng vừa ngu ngốc! Chẳng trách không ai chịu nói chuyện với cậu."

Giang Nguyên cúi đầu một lúc lâu không nói câu nào, Lâm Phóng cho là cậu đang khóc nên muốn đến nhìn thử xem. Ai biết được cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ, hai mắt long lanh, lấp lánh, mọi ủy khuất vừa rồi đều bị quét đi sạch sành sanh, "Anh nóng không? Có muốn ăn kem không?"

Lâm Phóng bất ngờ, có chút ngây người, "Ừ... Được, được đó."

Bé trai đang ngồi trên ghế giống như một cơn gió chạy vụt ra ngoài. Chỉ mất một lát cậu đã cầm theo mấy que kem mới làm chạy vào, cả đoạn đường đều liên tục nói, "Sô cô la ăn rất ngon, vị sữa chua ăn cũng rất ngon..." Hai mắt cong cong ý cười, hào phóng cho y một cái, "Đây là mẹ cùng với A Hành làm, ăn rất ngon!"

Lâm Phóng nhìn nụ cười xán lạn của cậu, chột dạ nhận lấy. Qua một lúc lâu, y mới cắn một cái, lẩm bẩm nói, "Đúng là một kẻ ngốc." Y quay lại và "cắt" một cách thiếu chân thành.

Đến cùng cậu có biết rằng mình bị mắng không.

Giống như đấm vào một cục bông, mềm nhũn, đã thế cục bông này còn cho y ăn kem!

Y còn chưa kịp áy náy thì gió từ phía ngoài thổi mạnh vào, rèm cửa bị thổi bay, không khí khô mát lướt qua mặt, thời tiết này ăn một que kem thật sự rất thoải mái.

Kẻ ngốc kia đột nhiên kêu lên: "Tóc dài, tranh của anh bay kìa!"

Lâm Phóng lập tức tạc mao, "Này, đừng gọi tôi là tóc dài!"

Điều duy nhất khiến Lâm Phóng hứng thú là khi đi đón Đoạn Ký Hành tan học. Thời điểm ra khỏi cửa, trên mặt mang theo ý cười hiếm thấy, nhưng Giang Nguyên còn vui vẻ hơn y, lúc đi đường không nhịn được tung tăng nhảy nhót, thể hiện sự vui vẻ của cậu. Từ phía xa nhìn thấy Đoạn Ký Hành, cậu đã không nhịn được giơ tay vẫy vẫy, hai mắt híp lại, giòn tan gọi: "A Hành!"

Cứ như vậy lộ ra sự vui mừng của mình.

Nụ cười cùng niềm vui của Lâm Phóng đặt bên cạnh cậu hoàn toàn không đáng nhắc đến. Y thậm chí có chút ghét bỏ tên ngốc này, thậm chí y còn muốn hỏi thẳng cậu: "Cậu thật sự vui như vậy sao?" Rõ ràng ngày nào cũng đi đón Ký Hành, mà giống như mấy chục năm rồi chưa gặp, thật biết giả vờ mà.

Nhưng y nhận ra, Đoạn Ký Hành vô cùng thích cậu như vậy, sắc mặt hắn từ từ hiện lên sự ôn nhu. Nhìn cánh tay trắng nõn giơ tới trước mặt mình, đầu ngón tay nghịch ngợm nắm lại rồi thả ra, giống như một con sứa đang bơi qua bơi lại, đóng đóng mở mở, không chờ được nói: "Dắt em".

Đoạn Ký Hành mỉm cười nắm tay cậu, ôn nhu bao bọc tay cậu. Có lúc Lâm Phóng tự nghĩ, nếu như y không ở đây, chắc chắn Đoạn Ký Hành sẽ hôn cái tay kia.

Hai người bọn họ tay trong tay, dính nhớp lấy nhau. Chỉ có mỗi Kim Mao vòng quanh chân mình làm Lâm Phóng muốn lên cơn đau tim. Y cảm thấy vô cùng nghi hoặc, người trước mặt thật sự là Đoạn Ký Hành sao, người mà y biết là một người lạnh lùng, quái gở, tính cách đa nghi, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt tốt của hắn.

Lúc ăn cơm, Lâm Phong soi mói nhìn Giang Nguyên, cậu rất tập trung ăn cơm, từng bát từng bát nhìn vô cùng ngon miệng. Lâm Phóng đen mặt nhìn cậu, nhân lúc Đoạn Ký Hành ra ngoài, y lập tức nhào tới châm chọc: "Cậu là thùng cơm sao? Ăn nhiều như vậy?"

Giang Nguyên ngẩng đầu lên từ bát cơm, từ từ vừa nuốt miếng cơm trong miệng vừa suy nghĩ, "A Hành nấu cơm rất ngon, Tóc Dài không cảm thấy vậy sao?"

Giang Nguyên nói xong thì đúng lúc Đoạn Ký Hành quay lại, Lâm Phòng dù ngu đến đâu cũng không thể tự hại mình, "Ai, ai nói không thích? Tôi có thể ăn tận ba bát"

Ngay sau đó, Lâm Phóng dồn toàn bộ sức lực ăn hết ba bát cơm lớn, no tới mức không muốn cử động, chỉ có thể ngồi yên trên ghế. Dù vậy Đoạn Ký Hành cũng không cho y sắc mặt tốt, nhíu mày nhìn y, lạnh lùng bảo y đi rửa bát.

Lâm Phóng từ trước tới giờ luôn ăn ngon mặc đẹp, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chỉ cần nhìn thấy đống chén dĩa bẩn trong bồn đã cảm thấy vô cùng ghê tởm, chứ nói gì đến việc phải rửa chúng. Y nhìn đống bát đĩa bẩn, vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nhưng lúc chạy đến phòng khách thì lại không thấy ai cả. . truyện kiếm hiệp hay

Đoạn Ký Hành dắt Giang Nguyên trốn vào tủ quần áo, môi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên má cậu, khàn khàn hỏi: "Nhớ anh không?"

"Có nhớ."

Đoạn Ký Hành liền cúi đầu hôn cậu, ngậm lấy hai cánh môi như hoa đào, lưu luyến quấn lấy đầu lưỡi cậu.

Lâm Phóng đi vào trong phòng, "Ký Hành! Ký Hành, cậu ở đâu? Sao lại không cầm điện thoại chứ?"

Giang Nguyên bị hôn đến hô hấp hỗn loạn, ánh mắt ướt át, đen láy nhìn về phía hắn, nhỏ giọng mà nói: "Tóc Dài đang tìm chúng ta."

Đoạn Ký Hành dính sát người cậu hơn, đôi môi lướt qua lại trên cổ cậu, hai tay thuận thế với vào trong quần áo cậu, một lần thở ra đều mang theo dục vọng nóng bỏng của hắn. Hắn thấp giọng dụ dỗ cậu: "Suỵt, Nguyên Nguyên đừng lên tiếng, chúng ta chơi trốn tìm đi."

Lâm Phóng vừa tìm vừa không ngừng gọi: "Ký Hành —— đồ ngốc —— "

(continue).

31/03/2021.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv