Bản thân ngôn ngữ vốn không có thực thể, câu chữ vừa thốt ra khỏi miệng, đã tan biến vô hình.
Nhưng giờ phút này, chỉ vì vài câu ít ỏi của Giang Bạch Nghiễn, không khí như bị đè nén, bỗng dưng chìm xuống.
Hai người cách nhau một cái chạm tay, trông thì gió yên sóng lặng, thực tế như hòn đá rơi xuống mặt hồ, khuấy động từng vòng gợn sóng tại một góc không dễ phát giác.
Còn lâu mới bình tĩnh nổi.
Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn đen láy tĩnh mịch, như lốc xoáy nuốt chửng nàng hầu như không còn.
Lồng ngực nôn nóng bất an, sao Thi Đại không hiểu ẩn ý của chàng cho được.
Không muốn rời xa nàng nghĩa là...
Giang Bạch Nghiễn muốn được bên cạnh nàng?
Đến nỗi, chàng không thèm để ý huyết cổ như gông xiềng, tình nguyện để nó mãi mãi ở trong cơ thể.
Hành vi này có thể xem là điên cuồng cố chấp.
Thi Đại không nhìn ra vẻ trêu ghẹo hoặc đùa giỡn nào trên gương mặt Giang Bạch Nghiễn.
Chàng không có biểu cảm dư thừa, băng bó xong vết thương, kéo lại vạt áo giúp nàng.
Từ đầu đến cuối hành vi đúng mực, không mập mờ kiều diễm, cuối cùng ngước mắt, thản nhiên liếc nhìn.
Tầm mắt giao nhau, vành tai Thi Đại nóng bỏng.
Đuôi mắt ửng đỏ của Giang Bạch Nghiễn, quả thật như một móc câu nhỏ.
Nhịp tim rối loạn, rất nhiều lời nói xông thẳng đến đầu lưỡi, gần đến bên môi, lại chẳng biết phải hồi đáp thế nào.
Nhưng nếu chỉ mỉm cười tùy ý lừa gạt cho qua, hoặc im lặng giả câm, hiển nhiên là lựa chọn cực kỳ tệ hại.
Thi Đại cảm thấy, nàng cần phải thẳng thắn đưa ra câu trả lời.
Đá văng hết toàn bộ suy nghĩ rối bời, Thi Đại lấy hết can đảm:
"Ta..."
Vừa thốt ra một chữ, ngay sau đó là tiếng vang chấn động trời đất.
Lại một tòa nhà bỗng dưng sụp đổ, linh khí nồng nặc như có thực thể, làm vỡ nát cửa sổ bên cạnh hai người.
Xảy ra chuyện rồi.
Thi Đại hoàn hồn, cảnh giác căng chặt người.
Xuyên qua lỗ thủng tường ngọc vỡ toang, có thể thấy mây khói hỗn loạn, mảnh ngọc bay tứ tung bên ngoài cửa sổ.
Chất lỏng đỏ tươi vẩy xuống giữa không trung, đậm đặc dính nhớp, hiển nhiên là vết máu lít nhít như những hạt mưa.
Bóng người quen thuộc từ lầu ngọc nhảy xuống, tư thế nhanh nhẹn như yến, là Thẩm Lưu Sương đeo mặt nạ na sư Chung Quỳ.
Cách nàng ta không xa, là nam nhân cao ráo cường tráng cầm đao.
Khoảng cách quá xa, Thi Đại không thấy rõ tướng mạo của nam nhân kia, cảm nhận rõ ràng uy hiếp khủng khiếp dời núi lấp biển của ông ta.
Xuất hiện trong tâm ma cảnh, dùng đao, rất mạnh.
Không cần nghĩ nhiều, Thi Đại lập tức đoán được thân phận của ông ta:
"Bách Lý Hoằng?"
Giao đấu với Bách Lý Hoằng, không chỉ một mình Thẩm Lưu Sương.
Bóng dáng đỏ rực xinh đẹp như ráng chiều, lượn lờ dưới mái hiên, linh tuyến trong tay xoay vòng, bện thành thiên la địa võng.
Là trận sư của Trấn Ách Ti Việt Châu.
"Họ đang truy sát tâm ma của Bách Lý Hoằng."
Thi Đại nhìn sang Giang Bạch Nghiễn, nhanh chóng sửa sang lại váy áo:
"Chúng ta ra ngoài giúp đỡ nhé?"
Thời khắc quan trọng liên quan đến sống chết, quả thật không thể lo những chuyện khác.
Tròng mắt Giang Bạch Nghiễn nặng nề, lặng lẽ khép đốt ngón tay lại, cười đáp:
"Được."
Tường ngọc gần cửa sổ bị phá ra một lỗ thủng lớn, Thi Đại chống hai tay, nhanh nhẹn lật ra ngoài.
Chờ tầm mắt thông thoáng, mới phát hiện còn ba người khác nữa.
Trán Diêm Thanh Hoan chảy máu, có một vết rách nhỏ, tổng thể bình an vô sự.
Hắn vừa nhìn đã thấy Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn, vui vẻ ra mặt:
"Khéo quá, hai người cũng ở đây à!"
Bên cạnh Diêm Thanh Hoan, là thanh niên với làn da ngăm đen, cao lớn thô kệch.
Sắc mặt thanh niên lạnh lẽo, tay cầm vài lá bùa, như con sói đang chờ tấn công. Mà nữ nhân bị hắn ta dùng bùa đối đầu là...
Thi Đại ngạc nhiên:
"Thanh Nhi?"
Căn cứ miêu tả của Nhiếp Trảm, cô nương này tên Mạc Hàm Thanh.
Bị lôi hỏa phù đè lên vai, Mạc Hàm Thanh ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Nàng ta bị thương, gò má và cánh tay đều có vết máu, một góc mép váy cháy xém, có lẽ bị thiệt thòi từ lôi hỏa phù.
Dẫu chật vật, Mạc Hàm Thanh vẫn lịch sự mỉm cười:
"Thi tiểu thư."
"Lúc chúng ta lục soát xung quanh tâm ma cảnh, tình cờ gặp nàng ta."
Diêm Thanh Hoan gãi đầu:
"Rồi...như vậy đó."
Bách Lý Hoằng không phải bế quan, mà lòng mang tâm ma, chẳng dám gặp ai.
Chuyện này ngay cả nhóm người Mạc Hàm Thanh cũng không ngờ.
Xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khi họ đẩy cửa chính của đao đường theo kế hoạch, còn chưa tìm được Bách Lý Hoằng đã bị cuốn vào tâm ma cảnh.
Ngay sau đó, gặp phải Trấn Ách Ti cũng vào đây.
Nhìn vào mắt Mạc Hàm Thanh, Thi Đại mỉm cười:
"Đây có xem như...cẩn thận đến mấy cũng gặp sơ suất không?"
Giọng điệu nàng ôn hòa, Mạc Hàm Thanh cũng không viện cớ, khẽ thở dài, cong môi:
"Đúng vậy, tên khốn Bách Lý Hoằng này, quả thật nên bị tâm ma tra tấn."
Khác với "Thanh Nhi" nhút nhát sợ sệt, Mạc Hàm Thành chân chính dịu dàng trầm tĩnh, dù bị Trấn Ách Ti bắt, cũng không hoảng hốt sợ hãi.
Nhàn nhã ung dung, thậm chí lười biếng di chuyển tầm mắt, quan sát trận đấu phía xa.
Thi Đại siết chặt bùa, liếc nhìn ba bóng người giao đấu:
"Đó là bản thể tâm ma của Bách Lý Hoằng?"
"Không chắc."
Diêm Thanh Hoan biết gì nói đó, thành thật đáp:
"Chúng ta đi được nửa đường, gặp ông ta trong thần đường, thấy ông ta giống hệt Bách Lý Hoằng, nên mới đuổi theo."
Hắn là đại phu, gia nhập chiến đấu chẳng khác nào gây thêm phiền phức, thanh niên cường tráng phải canh chừng Mạc Hàm Thanh, không để nàng ta thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy.
Trách nhiệm truy sát Bách Lý Hoằng, rơi vào tay Thẩm Lưu Sương và trận sư váy đỏ.
Ban nãy, chính Thẩm Lưu Sương dùng đao bổ cả một tòa điện thần.
"Mọi người cẩn thận chút."
Thi Đại nói:
"Ta giúp họ."
Nàng vừa dứt lời, đã nghe Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
"Có thuốc hóa giải tà khí không?"
À phải rồi, suýt nữa quên mất, nàng đang bị thương.
Thi Đại cảm kích nhìn chàng.
"Có!"
Thuốc không rời khỏi người Diêm Thanh Hoan, lúc nào cũng mang theo một lọ vạn linh đan.
Nghe Giang Bạch Nghiễn hỏi, hắn vội vàng lấy lọ gỗ ra:
"Hai người trúng tà khí? Có nghiêm trọng không?"
Đã từng có lúc, lọ đựng thuốc của hắn chỉ giới hạn trong sứ và ngọc, càng tinh xảo càng tốt.
Đến Trường An một lượt, Diêm Thanh Hoan lặng lẽ đổi thứ kia thành chất gỗ.
Bền bỉ rơi rớt không vỡ, tốt hơn nhiều so với lọ ngọc lòe loẹt, chủ yếu là tiết kiệm tiền.
"Không sao, vết thương nhỏ thôi."
Thi Đại uống một viên vạn linh đan, tràn trề sức sống:
"Cám ơn."
Trận ác chiến của Thẩm Lưu Sương bên kia vẫn còn giằng co, Thi Đại không làm lỡ thời gian, cùng Giang Bạch Nghiễn qua đó trợ giúp.
Bả vai nhức nhối, giờ phút nào cũng đang nhắc nhở chàng sự tồn tại của tà thuật và huyết cổ.
Giang Bạch Nghiễn cọ xát chuôi kiếm Đoạn Thủy, mày mắt u ám.
Không nhận được đáp án của Thi Đại, lòng chàng không yên, như lơ lửng trên vách đá chẳng có chỗ đáp.
Không muốn cách nàng quá xa, sợ nàng bị thương bị đau, lại chẳng muốn cách nàng quá gần, sợ nàng nhìn thấu chấp niệm khó hiểu này.
Ai cũng có thứ mình mong muốn, Giang Bạch Nghiễn nhìn rõ lòng mình, mới hay chàng đã khao khát Thi Đại.
Tâm trạng mâu thuẫn nhường ấy, khiến chàng hiếm khi phiền muộn.
Khoảng cách ngày càng gần, dung mạo Bách Lý Hoằng rõ ràng hơn.
Đây là một nam nhân cao lớn cường tráng, tuổi tác vào hàng trung niên, nhưng nhìn ngũ quan ông ta lại như chưa đến ba mươi.
Giống như Thư Thánh sống mấy trăm năm, khi thực lực người tu đạo đạt đến một cảnh giới nhất định, có thể kéo dài tuổi thọ, làm chậm quá trình lão hóa.
Bách Lý Hoằng diện mạo lạnh lùng, mặt mày thô kệch, tay cầm thanh đao đen nhánh, mũi đao lóe sáng sắc lạnh như ngấm độc.
Bị Thẩm Lưu Sương và trận sư váy đỏ tấn công trước sau, ông ta đỡ trái hở phải, sắc mặt cuồng loạn nham hiểm.
Giang Bạch Nghiễn rút kiếm.
Mũi kiếm lướt nhanh, vang vọng âm thanh xé rách không gian.
Thi Đại phóng ra vài lá bùa, tự làm phù trận đơn giản, bao vây tấn công Bách Lý Hoằng.
Liếc thấy họ, thế đao của Thẩm Lưu Sương càng mạnh mẽ hơn, mắt phượng dưới lớp mặt nạ sáng rỡ như lửa, trao đổi tầm mắt với Thi Đại.
"Đây không phải hóa thân tâm ma thật sự của Bách Lý Hoằng."
Thẩm Lưu Sương cao giọng:
"Ông ta không đủ mạnh."
Thực lực Bách Lý Hoằng mạnh mẽ, chắc chắn tâm ma không yếu.
Đao pháp của nam nhân giao đấu với họ tạm được, nhưng nếu nói là đệ nhất Giang Nam, hiển nhiên không đủ tư cách.
Đây hẳn là hình chiếu ý thức của Bách Lý Hoằng, tượng trưng cho dục vọng và manh động tiềm ẩn trong đầu ông ta.
Bách Lý Hoằng vung trường đao vang vọng, mồ hôi lạnh rịn ra trán.
Đối phó hai người đủ để khiến ông ta sứt đầu mẻ trán, Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn đuổi đến, ông ta hóa thành thú dữ bị vây nhốt chẳng còn đường lui.
"Nơi này là Bạch Ngọc Kinh."
Bách Lý Hoằng khàn giọng quát:
"Không kính thần linh, đáng chịu tội chết!"
Thẩm Lưu Sương bắt được từ ngữ quan trọng:
"Thần? Thần gì?"
Trước giờ nàng ta nhạy bén, sau khi vào tâm ma cảnh, lập tức nhận ra điều bất ổn.
Với thân phận và trải nghiệm của Bách Lý Hoằng, dẫu nhìn thế nào cũng chẳng dính dáng gì đến "Bạch Ngọc Kinh".
Vị gia chủ Bách Lý thị thoạt nhìn chính phái này, e rằng che giấu rất nhiều bí mật.
Nghe nàng ta hỏi câu này, Bách Lý Hoằng mờ mịt.
Nhân lúc đó, trận sư váy đỏ thu lại linh tuyến, trói chặt ông ta.
"Thần."
Bách Lý Hoằng như không thấy ai khác, lẩm bẩm:
"Thần là..."
Ông ta còn chưa dứt lời, chân trời đã truyền đến tiếng chuông ngân.
Tiếng chuông chậm rãi, âm thanh trong trẻo...
Nhưng thoáng chốc linh khí ùn ùn kéo đến, rơi thẳng xuống đầu mấy người họ!
Đây là linh khí mạnh mẽ mà Thi Đại chưa gặp bao giờ.
Nặng tựa Thái Sơn đè trên đầu, như phật đà giáng thế, lòng bàn tay khổng lồ đập xuống với khí thế dời núi lấp biển.
Thi Đại phản ứng nhanh nhạy, dùng vài lá bùa thần hành, giúp bốn người kịp thời tránh né.
"Cẩn thận!"
Thanh niên áp giải Mạc Hàm Thanh quát lớn:
"Nhìn trên trời!"
Trên trời?
Thi Đại ngẩng đầu, bên tai vang lên ong ong.
Bạch Ngọc Kinh, nơi đặt chân của thần linh.
Mây mù phủ quanh mái vòm, được ánh sáng soi rọi lấp lánh sắc màu, rực rỡ chói mắt.
Tiếng tụng kinh mơ hồ không rõ vang lên bên ngoài, âm thanh dần lớn hơn.
Tiếng tụng niệm lần lượt gia tăng, một tiếng, mười tiếng, trăm tiếng, mãi đến khi trở thành vô số những lời nói mớ khiến người ta đau đầu choáng váng, từng tiếng lọt vào tai, từng chữ như dao.
Phiền chán khó chịu vì tiếng ồn, Thi Đại thấy không ổn, bịt chặt tai lại.
Ngay sau đó, tiếng vang im bặt, hai bóng người mơ hồ xuất hiện giữa tầng mây.
Thi Đại híp mắt, cau mày.
Bóng người mờ ảo, vóc dáng cao lớn cỡ lầu ngọc, như hai ngọn núi sừng sững không ngã.
Bọn chúng được ngưng tụ từ ánh sáng vàng nhẹ nhàng, trông giống một nam một nữ, mi tâm có một chấm đỏ, y phục sang trọng phức tạp, đầu cài trang sức vàng chói mắt.
Bách Lý Hoằng bị linh tuyến chói chặt hớn hở ra mặt:
"Tiên quân, tiên tử!"
Đây là thần tiên trong lòng Bách Lý Hoằng?
Đánh giá đơn giản hai bóng người kia một lượt, rất không đúng lúc, Thi Đại nghĩ đến ngọn núi chứa đầy những công trình xây dựng trái phép.
Vạn vật trong Bạch Ngọc Kinh không giống vẻ ngoài, cây ngọc có mắt, lầu các xây từ xương máu, chẳng biết hai vị "thần" đây, sẽ có dáng vẻ thế nào dưới lớp sáng vàng kia.
"Thú vị."
Trận sư váy đỏ vui vẻ bật cười, hai mắt sáng rực:
"Hai tên này, thực lực mạnh hơn chút."
Vừa nãy vây giết Bách Lý Hoằng, nàng ấy vừa nổi hứng đôi chút, đối thủ đã hết chiêu.
Thần trong tâm ma cảnh, hẳn sẽ rất thú vị.
Hai vị thần khổng lồ lơ lửng trên không, chân đạp mây ngũ sắc.
Tiên nữ bên trái nhấc cao tay phải, chậm rãi vung xuống.
Linh khí mờ mịt trong lòng bàn tay, hóa thành vô số chưởng ấn, chẳng che đậy sát tâm, nặng nề phủ xuống.
Ngón tay trận sư váy đỏ bỗng nhúc nhích, từng sợ linh tuyến như đao bén, nhanh chóng nghênh đón phía trước.
Thi Đại cũng vung năm lá lôi hỏa phù, như mũi tên lóe điện.
Xuyên qua chưởng ấn, nổ tung nát vụn.
Chớp mắt, Thi Đại hít khí lạnh.
Chưởng ấn khổng lồ vỡ vụn, hóa thành trăm ngàn tàn chi đẫm máu, trút xuống như mưa máu, đổ đầy đất.
Nước máu uốn lượn, như những dòng suối nhỏ, thấm vào lòng đất lát ngọc.
Dù là Diêm Thanh Hoan đã quen nhìn thi thể, cũng không khỏi co giật khóe miệng:
"Đây...rốt cuộc Bách Lý Hoằng đã trải qua những gì?"
Tâm ma của ông ta quá mức quỷ quái!
Mạc Hàm Thanh như có điều suy nghĩ:
"Có lẽ là Lăng Tiêu Quân."
Diêm Thanh Hoan dựng lỗ tai:
"Lăng Tiêu Quân?"
Hắn nghe Thi Đại suy đoán động cơ giết người của nhóm Mạc Hàm Thanh.
Bình tĩnh mà nói, Diêm Thanh Hoan thấy họ đang thay trời hành đạo.
Đây là vị tiểu thiếu gia đọc tiểu thuyết trưởng thành, từ nhỏ đã muốn trừ gian diệt ác, cho nên đối diện với hung thủ giết người như Mạc Hàm Thanh, không hề xem thường hay chán ghét.
Lúc này nhìn nàng ta, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Mạc Hàm Thanh nhìn thoáng qua hắn, yên lặng một lúc:
"Khu vực Giang Nam, chẳng phải có rất nhiều người xem Lăng Tiêu Quân là thần sao? Theo ta biết, Bách Lý Hoằng cực kỳ để ý Lăng Tiêu Quân."
Nàng ta làm thị nữ bên cạnh Diệp Vãn Hành, cộng thêm mỗi ngày đều giám sát, biết được không ít chuyện liên quan đến nhà Bách Lý.
Diêm Thanh Hoan thuận thế hỏi:
"Để ý đến mức nào?"
"Ta nghe Bách Lý Hoằng và Diệp Vãn Hành nhắc đến người này."
Mạc Hàm Thanh đáp:
"Đề cập đến Lăng Tiêu Quân, Diệp Vãn Hành đã dùng từ tiếp kiến."
Cặp vợ chồng này là vọng tộc giàu có tuyệt đối ở Giang Nam, có ai đáng giá để bọn họ phải hạ thấp địa vị đến "tiếp kiến"?
"Bách Lý Hoằng quen biết Lăng Tiêu Quân, còn định đến gặp ông ta?"
Diêm Thanh Hoan vỡ lẽ:
"Lẽ nào, Bách Lý Hoằng muốn thành thần như ông ta?"
Hắn nói xong lại cảm thấy không đúng:
"Nhưng bản thân Lăng Tiêu Quân đâu phải thần...Bách Lý Hoằng thật sự tin tưởng có thể thành tiên ư?"
Ngay cả con nít năm tuổi cũng biết, tu tiên chỉ là bịa đặt trong tiểu thuyết.
"Ai biết được."
Mạc Hàm Thanh cười, nhìn người đàn ông bị linh tuyến trói chặt phía xa, giọng điệu dần lạnh lùng:
"Có lẽ là do Bách Lý Hoằng đã chiếm được mọi thứ trên đời, ý nghĩ ngông cuồng nhiều hơn thôi."
Tiền tài, quyền lực, đao pháp vang danh cửu châu, Bách Lý Hoằng đều có hết.
Vì vị trí gia chủ ông ta bằng lòng giết hại vô số người vô tội, có thể thấy dã tâm cực lớn, là gã khốn hám lợi, không từ thủ đoạn.
Chỉ là...Bách Lý Hoằng và Lăng Tiêu Quân gần như chỉ xuất hiện trong lời đồn kia, rốt cuộc có quan hệ gì?
Bên kia, vội vàng tránh vết máu tung tóe, Thi Đại ổn định cơ thể:
"Chia ra giải quyết?"
Tiên nữ vừa ngừng tấn công, tiên nam kia đã bấm quyết niệm chú, ánh sáng vàng như mũi tên, từ trên trời giáng xuống.
Họ không thể ở thế bị động mãi được, phải tốc chiến tốc thắng.
"Chúng ta bên trái, hai người bên phải."
Thẩm Lưu Sương gật đầu:
"Tâm ma quái quỷ, phải thật cẩn thận."
Nàng ta và trận sư váy đỏ kề vai chiến đấu suốt một lúc, đôi bên đã có sự ăn ý với nhau, tiếp tục hợp tác, là sự phân chia có lợi nhất.
Thi Đại gật đầu:
"Hai người cũng vậy."
Bên phải là tiên nam.
Nó vẫn đang bắt quyết, sáu ngón tay bên bàn tay phải xoay vần biến ảo, mỗi lần vân vê đầu ngón tay, sẽ có ánh sáng vàng phóng ra.
Thi Đại quay đầu nhìn Giang Bạch Nghiễn:
"Tiến về trước đến gần nó một chút?"
Vung kiếm chém đứt tia sáng vàng, Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Ừm."
Thần khổng lồ trên trời, cách họ một khoảng xa, dáng vẻ cúi đầu quan sát chúng sinh, khiến chàng nhếch môi.
Thần phật đều là giả, trông thì cao xa vời vợi, bên trong cũng chỉ là máu thịt mục nát.
Đúng như trận sư váy đỏ đã nói, hai vị thần giả này thực lực rất mạnh, lúc này hiện hình, vừa khéo để chàng giải tỏa phiền muộn, xoa dịu nôn nóng vô cớ.
Mũi chân điểm lên mặt đất, Giang Bạch Nghiễn như mũi tên rời cung, đến gần thần khổng lồ kia.
Kiếm phong lẫm liệt gợi ra ba ngàn ngọn sóng khí, sau khi chàng thầm đọc kiếm quyết, tụ thành kiếm trận xông thẳng lên tầng mây.
Kiếm khí tựa thác nước, xé rách mây khói mênh mông, một đòn đánh thẳng vào lồng ngực thần khổng lồ.
Máu tươi từ vết thương ào ạt đổ xuống, như lũ cuốn ngút trời, nhuộm đỏ mặt đất.
Thần khổng lồ không buồn không vui, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay phải, vết máu ngay ngực tan biến mất dạng, dường như cảnh tượng máu chảy thành sông ban nãy chỉ là ảo giác.
Vết thương lành lặn nguyên vẹn.
Thi Đại cau mày, phải đánh thế nào đây?
Giang Bạch Nghiễn không biến sắc, khởi động lại kiếm trận.
Lần này chàng nhắm chuẩn vào lòng bàn tay phải bắt quyết của thần khổng lồ.
Hệt như khi đâm thẳng vào tim, lòng bàn tay phải nứt toạc, máu thịt văng tung tóe, chẳng qua chỉ thoáng chốc, từ vết chém đã mọc ra kim thân hoàn toàn mới.
"Thử chấm đỏ ở mi tâm nó xem."
Nghiêm túc quan sát một lúc lâu, Thi Đại phát hiện manh mối:
"Khi bàn tay đứt rời trở lại nguyên vẹn, màu sắc chỗ đó đậm hơn một chút."
Dù là tâm ma cảnh, cũng không thể tồn tại thần phật sống mãi bất diệt.
Huống hồ, đây chỉ là hai con quái vật khoác lớp da thần thánh, chắc chắn có nhược điểm.
Nàng nói xong tập trung tinh thần, vung ba lá lôi phù.
Sấm sét rơi xuống, như ba con trăn dài màu trắng bạc, tấn công mi tâm của thần khổng lồ.
Như đáp lại nàng, vài khóm mây cuồn cuộn ngưng kết, ngăn trước mặt thần khổng lồ.
Sấm sét vào mây, tan biến mất dạng.
Đoán đúng rồi.
Thần khổng lồ cố ý bảo vệ, đây là chỗ mà bọn chúng không thể bị tấn công.
Thần lại nhấc tay phải lên, linh khí điên cuồng như gió táp.
Thi Đại chưa kịp mừng rỡ, phải dùng bùa chắn hơn nửa linh khí đang đè nặng, chấn động đến mức da đầu tê dại:
"Chúng ta phải làm sao mới tổn thương được chỗ đó của nó?"
Mi tâm quá cao quá xa, lại bị mây mù ngăn trở, họ muốn đến gần còn khó hơn lên trời.
Chịu đựng linh khí mênh mông đè nặng, mùi tanh ngọt trào lên cổ họng.
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt quan sát xung quanh:
"Một mình ta đi là được."
Nhìn theo ánh mắt chàng, Thi Đại thấy một tòa tháp khổng lồ điêu khắc từ ngọc.
Bên trong Bạch Ngọc Kinh là những tòa nhà cao chót vót, có phần muốn thông lên trời, nương nhờ một tòa tháp xông thẳng vào mây, có thể đến gần cơ thể lơ lửng trên cao của thần khổng lồ.
Thi Đại đoán được tính toán của chàng:
"Một mình chàng ư?"
"Ta có thể nhờ kiếm khí trèo lên trời."
Giang Bạch Nghiễn quay lại nhìn nàng, yên tĩnh mỉm cười:
"Không cần lo lắng, ta chém một kiếm là được."
Thi Đại là phù sư, một không kinh nghiệm, hai không có kiếm khí trợ giúp, rất khó leo lên tòa tháp kia.
Vả lại, vai phải nàng bị thương không nhẹ, chẳng chịu nổi giày vò.
Hơi gật đầu với nàng, Giang Bạch Nghiễn tung người nhảy lên.
Linh khí đè ép khiến luồng khí nặng nề, lượn vòng không ngớt, muốn thổi chàng rơi xuống.
Giang Bạch Nghiễn đi ngược gió, bước đi như tuyết rơi phất phơ, thoáng chốc đã tới mái hiên của tháp ngọc ba tầng.
Gió lạnh vờn qua gò má, cắt ra hai vết xước nhuốm máu.
Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn quan tâm, lại tung người lên.
Thần khổng lồ phát giác chàng đến gần, tốc độ bắt quyết nhanh hơn.
Linh khí đè nặng và ánh sáng vàng rực xộc đến trước mặt, chàng cong môi mỉm cười, Đoạn Thủy không ngừng vang vọng vì ý chí chiến đấu.
Nhảy lên một góc mái hiên, Giang Bạch Nghiễn lật cổ tay, nhanh nhẹn vung chiêu kiếm.
Không phải tử đấu chấn động lòng người, mà giống hờ hững dạo bước hơn. Vị tanh ngọt trong cổ họng càng nồng, cảm nhận sát ý thấu xương của thần giả, đuôi mắt chàng khẽ cong.
Không đủ.
Muốn giết đến mức thoải mái nhanh gọn, phải hung hăng thêm đôi chút.
Lại một luồng sáng vàng, Giang Bạch Nghiễn đạp gió bay lên, nhờ kiếm khí giẫm lên đầu vai thần khổng lồ.
Cách nó càng gần, linh khí càng đè nặng, mỗi một bước đi đều là tra tấn.
Giang Bạch Nghiễn tỉ mỉ nhấm nháp nỗi đau này, khóe mắt liếc qua vai phải.
Dẫu cơ thể khó chịu đến mấy, rõ ràng nhường nào, từ đầu đến cuối đây là vết thương chẳng hề tồn tại.
Tâm trạng không ổn định, chàng nhắm mắt lại.
Hai bên giao đấu, thần khổng lồ bắn luồng sáng vàng từ lòng bàn tay, như gió táp mưa sa, không có chỗ trốn.
Giang Bạch Nghiễn không định tránh né.
Đoạn Thủy quét ngang, không lui không nhường, chém rơi tất cả bọn chúng.
Trên người thêm vài đường máu, Giang Bạch Nghiễn chẳng màng quan tâm, liếm vị tanh mặn của máu tràn ra trong miệng, khiến mây mù xung quanh hóa thành bột mịn.
Nói một cách chính xác, là hoa máu đang nở rộ giữa không trung, tanh hôi khó ngửi.
Cách đánh của chàng vừa ác lại hung hăng, thần khổng lồ dự cảm nguy hiểm đến gần, nhấc cao tay phải, dùng hết sức tung một đòn.
Giang Bạch Nghiễn không do dự, cầm kiếm đâm thẳng vào chấm đỏ ngay mi tâm nó.
Đây là cơ hội duy nhất, vì một đòn chí mạng, chàng không rảnh bận tâm chuyện khác.
Một chưởng cuối cùng của thần khổng lồ, chàng chịu đựng là xong.
Trước nay Giang Bạch Nghiễn chưa từng sợ đau.
Linh lực đè nén quá mãnh liệt, chấn động khiến xương cổ tay tê nhức, suýt nữa không cầm nổi chuôi kiếm.
Giang Bạch Nghiễn bỗng nhiên bùng nổ sức mạnh, thế như chẻ tre, chặt nát chấm đỏ.
Máu tươi bắn ra giữa mi tâm thần khổng lồ, nhuộm đỏ bạch y chàng, rực rỡ lại dữ tợn.
Luồng sáng vàng sau lưng không dừng lại, sắp đâm vào sống lưng, Giang Bạch Nghiễn thu kiếm, bỗng dưng ngẩn ngơ.
Thoáng chốc nổi gió, thoang thoảng mùi hoa như có như không.
Vô số sấm sét bện lại thành trận, như tấm lưới khổng lồ phủ xuống, bao trùm lấy người chàng.
Tia chớp chồng chất, thế như nanh nhọn, đánh nát toàn bộ luồng sáng vàng còn sót lại của thần giả, bảo vệ chàng thật tốt.
Giang Bạch Nghiễn quay đầu, trông thấy Thi Đại.
Tóc nàng rối loạn, vài lọn tóc rủ xuống bị gió thổi tung, như nước mực loang ra, phác họa một nét bút rung động lòng người.
Ở nơi cao gió lạnh gào thét, lướt qua mép váy đỏ chập chờn của nàng, xinh đẹp rực rỡ, làm người ta nhớ đến hoa đào bị gió cuốn bay.
Huơ lôi phù trong tay, Thi Đại đắc ý cong môi, mỉm cười lộ răng nhọn:
"Giỏi không nào?"
Nàng vừa nói xong, vì bị Giang Bạch Nghiễn đâm trúng điểm yếu, cơ thể khổng lồ của thần giả bỗng sụp xuống.
Không có chỗ đặt chân, hai người chẳng thể đứng vững trên không, lập tức rớt xuống theo.
Thi Đại còn chưa kịp nói thêm, đã rơi vào vòng ôm nóng bỏng.
Lần này, trên người Giang Bạch Nghiễn toàn là mùi máu.
Chàng mỉm cười, gần như thì thầm:
"Ôm chặt."
Sợ mất thăng bằng rớt xuống, Thi Đại nghe lời làm theo, vòng tay qua eo Giang Bạch Nghiễn.
Cảm giác rơi xuống cực nhanh khiến nàng ngừng thở, trong tiếng gió gào thét không ngớt, thấy chàng thành thạo mượn sức, nhảy sang một tòa tháp khác.
Giang Bạch Nghiễn hỏi nàng:
"Dọa nàng rồi?"
Lưng Thi Đại đang run.
"Một chút thôi."
Ôm chàng chặt hơn, nàng thành thật đáp:
"Tháp cao quá, leo được một nửa, chỉ chút nữa thôi ta đã lâm trận rút lui rồi đó."
May mà nàng không bị chứng sợ độ cao nghiêm trọng.
Nghĩ đến chua xót khi trèo lên tháp, Thi Đại siết chặt nắm tay, lời lẽ hùng hồn:
"Kiên trì tiếp, hoàn toàn là do tình cảm đồng đội cảm động trời đất của chúng ta."
Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi.
Phá mây nát khói, đạp gió tung khí.
Chàng ôm chặt người trong lòng, từng bước nhảy xuống tháp ngọc cao ngất.
Trong mùi máu tanh tràn ngập, hương hoa dành dành của Thi Đại cực kỳ rõ ràng, áp sát trước lồng ngực, chậm rãi lướt qua tim.
Vừa nãy chém giết phật khổng lồ, khoảnh khắc quay đầu trông thấy nàng, Giang Bạch Nghiễn thực sự rất vui.
So với khi chặt nát mi tâm thần khổng lồ, nỗi hân hoan này càng chân thực, rung động hơn, như trận lũ tích tụ từ lâu dồn dập trút xuống, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh, từng tiếng tựa trống dồn.
Chính cảm giác còn sống ấy, khiến chàng biết cơ thể này không phải là cái xác biết đi.
Dần quen với cảm giác mất trọng lực, Thi Đại ngẩng đầu lên từ ngực chàng.
Nửa bên má Giang Bạch Nghiễn dính máu, chìm trong bóng tối, là vẻ cô độc kiêu ngạo hung ác rất hợp với kiếm khí của chàng.
Ấy vậy mà khóe môi lại giương cao, nốt ruồi nhỏ bên miệng bị máu nhuộm đỏ, như một nốt chu sa.
"Giang Trầm Ngọc."
Nàng nhìn một lúc, bỗng lên tiếng:
"Chàng không muốn rời xa ta?"
Thi Đại gọi tên tự thân mật.
Bước chân Giang Bạch Nghiễn thoáng khựng lại:
"Ừm."
Nhớ lại những lời Giang Bạch Nghiễn đã nói khi băng bó giúp nàng, Thi Đại ngẫm nghĩ bảo:
"Vẫn phải giải huyết cổ sẽ tốt hơn. Nếu chúng ta bị tách nhau ra vì tình huống đột ngột bất đắc dĩ, chàng không lấy được máu của ta, phải làm sao bây giờ?"
Đáp án như trong dự đoán.
Tay phải vòng quanh lưng nàng hơi siết lại.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng rất lâu:
"Ừm."
Nói xong lại không cam lòng, lồng ngực lan tràn đau đớn kỳ lạ, như mũi dao đâm rách khiến máu văng tung tóe.
Tủi thân lại khổ sở, có thể ép người ta phát điên.
Lần đầu tiên, chàng nảy sinh lòng riêng khó kiềm chế:
"Ta không quan tâm."
Không quan tâm lấy được máu hay không, không quan tâm đau đớn do huyết cổ gây ra.
Điều Giang Bạch Nghiễn để tâm, là một ngày kia bị nàng vứt bỏ.
Cũng như giờ phút này, Thi Đại chẳng chút chần chừ từ chối huyết cổ.
Đến ngày đó, nếu chàng khóa Thi Đại lại, không cho nàng rời khỏi...
"Chuyện lấy mạng mình mà chàng cũng không quan tâm hả?"
Thi Đại cau mày liếc chàng, yên tĩnh một lúc, nói tiếp:
"Không trói buộc huyết cổ, chàng vẫn có thể luôn ở bên ta kia mà."
Giữa hàng mày lướt qua chút hoảng hốt, Giang Bạch Nghiễn co đầu ngón tay, cọ sống lưng gồ lên của nàng.
Chàng còn đang suy nghĩ ý nghĩa câu nói kia, lúc rủ mắt đã nghe Thi Đại nói:
"Em thích chàng."
Khựng lại ngay tức khắc.
Đoạn Thủy vang lên, vầng sáng quanh mũi kiếm tuôn trào hỗn loạn.
Bước chân Giang Bạch Nghiễn không vững.
Dừng lại nơi mái hiên tháp ngọc, không còn động tác nào khác, Thi Đại trong lòng chàng giật mình hoảng hốt:
"Vừa nãy có phải chàng suýt rơi xuống không?"
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Chẳng biết làm sao mà giọng chàng khàn đi:
"Sao cơ?"
Thi Đại ngẩng đầu.
Da nàng trắng nõn, tóc tơi mềm mại cuộn lại bên gò má, cũng mang màu đen láy giống hệt đồng tử.
Trên khuôn mặt, loang ra vệt ửng đỏ tựa khóm mây mỏng.
Bị chàng nhìn chăm chú đến mức xấu hổ, Thi Đại giả vờ bình tĩnh di chuyển tầm mắt, không lâu sau, lại nhìn thẳng vào mắt Giang Bạch Nghiễn:
"Thích chàng đó."
Nàng chưa từng nảy sinh tâm tư này với ai khác.
Muốn thân thiết với chàng, vô thức để ý chàng, chỉ ở cạnh chàng thôi mà trái tim nàng đã hân hoan nhảy nhót.
Cảm xúc lạ lẫm uốn lượn quấn lên, như dây thường xuân rậm rạp.
Thi Đại chưa từng cắt đứt, mặc chúng sinh sôi lan tràn.
"Nếu hai người thích nhau, tất nhiên phải ở bên nhau chứ."
Thi Đại cười, mắt hạnh lấp lánh, như nước xuân đầu mùa.
Được nàng nhìn chăm chú nhường ấy, khiến chàng nảy sinh ảo giác nắng gắt đốt cháy, đến mức bỏng rát.
Tham vọng không thể thấy ánh sáng cuộn mình vào một góc, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt rất khẽ, lông mi chạm qua làn gió nhẹ.
Hoàn toàn rối bời, cái gì cũng thế.
"Cho nên."
Thi Đại hỏi chàng:
"Chàng có thích em không?"
P/S: Chị nhà mới là người tỏ tình chính thức nhaaaa, anh ta tuổi gì