Trước đó Lâm Thu Thạch cũng từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chỉ là tiếng kêu đêm nay với tiếng kêu khi trước có điểm khác biệt. Tiếng kêu phát ra, đồng thời, còn có âm thanh đồ vật ngã mạnh xuống đất cùng giọng mắng chửi tức giận, hắn thậm chí nghe được trên hành lang có người đang vội vàng chạy đi, miệng phát ra tiếng cầu cứu thê thảm.
"Cứu tôi với —— cứu mạng —— có người muốn giết tôi, cứu mạng ——" Thanh âm này có chút quen thuộc, Lâm Thu Thạch xác định hẳn là của một cô gái nào đó trong đoàn, cô ta gào thét khàn cả giọng, như là dùng hết sức lực toàn thân.
Lâm Thu Thạch không có biện pháp xác định âm thanh này rốt cuộc có phải là ảo giác của mình hay không, nhịp thở của hắn hơi biến đổi, bởi vì tiếng kêu thảm thiết kia cách hắn càng ngày càng gần.
"Cứu tôi với ——" Người cầu cứu hình như đã ở tầng hai, cô ta chạy vội trên hành lang, dùng sức đập rầm rầm từng cánh cửa, "Có người muốn giết tôi, cứu mạng, cầu xin mọi người mở cửa ra!! Xin mọi người hãy mở cửa đi ——"
Không có âm thanh mở cửa, mọi người tựa như đều đang ngủ say, không nghe thấy tiếng gào chói tai đang cầu cứu.
Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường không nhúc nhích, cho đến khi người cầu cứu tới trước cửa phòng hắn.
"Cứu tôi với, cứu tôi với." Cô gái khóc kêu, đập thật mạnh mặt cửa, "Cầu xin anh mở cửa ra, anh ta điên rồi, anh ta muốn giết tôi, cầu xin anh, xin anh —— tôi không muốn chết, cầu xin anh cứu tôi với!!"
Lâm Thu Thạch chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhưng hắn không làm động tác gì khác, im lặng tự hỏi rốt cuộc có muốn mở cửa hay không.
Vốn dĩ hẳn là Nguyễn Bạch Khiết bên người hắn đã ngủ say lại nhẹ giọng mở miệng, "Anh muốn cứu cô ta à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi có thể cứu không?"
Nguyễn Bạch Khiết chớp chớp mắt, im lặng một lát, mới nói: "Nếu anh muốn vậy."
Lâm Thu Thạch cảm giác bên ngoài đúng là tiếng của người sống, lại thấy Nguyễn Bạch Khiết không định ngăn cản hắn, liền nhanh chóng đứng lên đi đến cạnh cửa, khẽ cắn môi kéo mở khoá cửa.
Một lần mở cửa này, cảnh tượng ngoài cửa làm hắn khiếp sợ, chỉ thấy cô gái kêu cứu toàn thân đều là máu tươi, hình như là cánh tay bị thương, vừa khóc vừa dùng một cái tay khác che vết thương lại, nhìn thấy Lâm Thu Thạch mở cửa, nhào tới như điên: "Cứu tôi với —— cứu tôi!"
Lâm Thu Thạch nói: "Xảy ra chuyện gì?" . truyện đam mỹ
"Anh ta muốn giết tôi ——" Cô gái khóc kêu, "Anh ta muốn giết tôi!!"
Lâm Thu Thạch lui về phía sau một bước, cho cô ta vào phòng: "Ai muốn giết cô?"
Cô gái nói: "Trình Văn!!"
Lâm Thu Thạch có chút ấn tượng với cái tên này, là một nam nhân trong đoàn, hắn còn muốn hỏi thêm vài câu, liền nghe được chỗ cầu thang truyền đến tiếng phá cửa loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng. Giữa tầng một với tầng hai có một cánh cửa gỗ cũ nát, ngày thường lúc mọi người ngủ đều sẽ chốt cửa lại, đoán chừng chính là cánh cửa này, cứu cô gái trước mặt một mạng.
Lâm Thu Thạch ý bảo cô ta tiến vào, sau đó tiện tay khóa cửa lại.
Cô gái nức nở, cả người phát run, một bộ dáng bị dọa không nhẹ.
Ngoài cửa loảng xoảng một tiếng, cửa gỗ giữa tầng một đến tầng hai sau khi bị bạo lực phá hư rốt cuộc kiên trì không nổi, rất nhanh bọn họ nghe thấy hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Nam nhân bị cô gái khai tên Trình Văn hiển nhiên là đang tìm cô ta, Trình Văn nói: "Chạy đi đâu —— các người nhanh chóng lôi Vương Tiêu Y ra đây, đừng để cô ta vào cửa!!"
Vương Tiêu Y bởi vì sợ hãi nhỏ giọng khóc nức nở.
Nguyễn Bạch Khiết cũng xuống giường, đối mặt với tình hình như vậy, cô một chút cũng không vội, còn đang chậm rì rì sửa sang lại tóc mình.
Chân Trình Văn bước tới ngoài phòng Lâm Thu Thạch liền dừng lại, vết máu trên hành lang ngừng ở cửa phòng Lâm Thu Thạch, dấu vết này cực kỳ rõ ràng, khiến anh ta lập tức tìm thấy chỗ của Vương Tiêu Y.
"Mở cửa!! Lâm Thu Thạch!!!" Trình Văn kêu to, "Vương Tiêu Y có phải ở trong phòng cậu hay không?!!"
Lâm Thu Thạch không nói chuyện.
Nguyễn Bạch Khiết nũng nịu mở miệng: "Đã muộn thế này mấy người còn ầm ĩ cái gì?"
Trình Văn nói: "Các người nhanh mang cô ta ra đây —— cô ta không phải người!! Đừng bị cô ta lừa!!"
Lâm Thu Thạch: "Ý anh là gì?"
Trình Văn cứ như là cực kỳ bực bội, tràn ngập không kiên nhẫn cùng tàn nhẫn: "Cô ta thật sự không phải người, các người tin tôi ——"
Vương Tiêu Y nghe vậy khóc kêu lên: "Không phải người là anh mới đúng, Trình Văn, anh thế mà muốn dùng loại cớ này giết tôi, anh cho rằng anh giết tôi, anh sẽ sống được à?"
Trình Văn nghe được lời này, giọng điệu lập tức trở nên dữ tợn, anh ta nói: "Vương Tiêu Y, mày đừng giả vờ, mày chính là thứ quái vật trà trộn vào trong đoàn bọn tao, tao đã phát hiện bí mật của mày rồi!! Đi ra ngoài nhanh lên!!" Anh ta nói xong bắt đầu tông cửa thật mạnh, một bộ dáng thề sẽ không bỏ qua.
Vốn dĩ cửa này đã hơi cũ nát, lại thêm một nam thành niên dùng sức quyết tâm muốn phá mở chỉ sợ cũng không kiên trì được lâu lắm, Lâm Thu Thạch đứng ở cạnh cửa mắng: "Nếu anh giết Vương Tiêu Y, kể cả có tồn tại đi ra ngoài, anh cũng vẫn là tội phạm giết người!"
Trình Văn nói: "Lâm Thu Thạch, mày đừng xen vào việc người khác!"
Lâm Thu Thạch nói: "Tao mẹ nó hôm nay cứ muốn quan tâm đấy, mày có ngon thì vào trong, bố liền đánh chết mày." Hắn bị khí nóng từ người bên ngoài lây sang liền xắn tay áo, thở hổn hển bắt đầu tìm thứ gì có thể đánh người ở trong phòng.
Trình Văn cũng phát hiện Lâm Thu Thạch tức giận, động tác tông cửa hơi hơi ngừng lại, cuối cùng hắn ách giọng nói: "Lâm Thu Thạch, hôm nay tôi chấp nhận đảm đương phận người xấu, cậu đưa cô ta ra đây, chỉ cần có người chết, chúng ta liền có thể trở về."
Lâm Thu Thạch: "Nằm mơ đi!"
Trình Văn: "Cậu ——"
Lâm Thu Thạch nói: "Anh đi đi, tôi sẽ không để anh giết cô ấy."
Bên ngoài an tĩnh trong chốc lát, vậy mà thật sự truyền đến tiếng bước chân rời đi, Lâm Thu Thạch không nghĩ tới Trình Văn sẽ từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, hắn sửng sốt một lát sau mới đối với Vương Tiêu Y nói: "Anh ta đi rồi."
Vương Tiêu Y lại lần nữa nức nở.
Sau nửa đêm, ba người trong phòng cũng chưa thể ngủ. Lâm Thu Thạch giúp Vương Tiêu Y xử lý miệng vết thương, Nguyễn Bạch Khiết ngồi ở bên cửa sổ im lặng nhìn ra ngoài.
Lâm Thu Thạch hỏi cô đang nhìn cái gì, Nguyễn Bạch Khiết nói: "Tôi đang xem miệng giếng bên ngoài kia."
"Có gì đẹp đâu?" Ấn tượng của Lâm Thu Thạch với cái giếng kia thật sự không có gì tốt.
Nguyễn Bạch Khiết ôn thanh nói: "Nhìn nhiều chút cũng tốt, nói không chừng cuối cùng tôi cũng phải đi xuống giếng."
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi sẽ không cho cô xuống giếng." Hắn chậm rãi lau khô vết máu trên sàn nhà, nghiêm túc nói, "Nếu bắt buộc phải đi, cũng là tôi đi trước."
Nguyễn Bạch Khiết nở nụ cười, cuối cùng nói một câu: "Anh là một người rất thú vị."
Vương Tiêu Y may mắn là vẫn sống, tuy rằng tay phải bị thương, nhưng có thể giữ được tính mạng cũng đã là vạn hạnh trong bất hạnh.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng ngày hôm sau Trình Văn sẽ chột dạ không xuất hiện, ai biết sáng sớm thế nhưng anh ta một bộ dáng không có việc gì phát sinh qua, ngồi ở đại sảnh tầng một điềm nhiên ăn bữa sáng.
Vương Tiêu Y lúc nhìn thấy anh ta liền dịch về phía sau Lâm Thu Thạch, thiếu chút nữa là lại khóc lên.
Lâm Thu Thạch lạnh lùng nói: "Trình Văn, anh còn có mặt mũi xuất hiện?"
Trình Văn không sao cả liếc Lâm Thu Thạch một cái: "Tại sao không thể xuất hiện?"
"Anh thế mà muốn giết Vương Tiêu Y." Lâm Thu Thạch không thể hiểu nổi ung dung của anh ta, "Cô ấy là một người sống sờ sờ!"
Trình Văn cười lạnh một tiếng, không nói.
Những người khác trong đội nghe được hai người họ đối thoại, có ánh mắt đối với Trình Văn ghét bỏ, lại có ánh mắt chết lặng, căn bản là thờ ơ, dường như giết chết đồng đội không phải sự tình quan trọng gì.
Hùng Tất như là cũng không đồng tình, anh ta nói: "Có bản lĩnh như vậy sao thấy quỷ không giết, còn ở đây ra tay với đồng đội của mình."
Trong miệng Trình Văn nhai đồ ăn, căn bản không trả lời. Lâm Thu Thạch sợ anh ta đột nhiên nổi khùng, vẫn luôn cẩn thận quan sát anh ta, chung quy hắn cảm giác trạng thái của Trình Văn có chỗ không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại tìm không thấy chỗ nào không đúng.
Cho đến khi cơm nước xong, hắn cùng Nguyễn Bạch Khiết trở lại trong phòng, Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên hỏi một câu: "Anh cảm thấy ba ngày kế tiếp, quỷ quái kia có tiếp tục giết người không?"
"Có ý gì?" Lâm Thu Thạch sửng sốt.
"Thứ đó hiển nhiên là có trí tuệ." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Nếu tôi là ả, ba ngày kế tiếp một người tôi cũng không giết."
Lâm Thu Thạch: "......"
Ngón tay thon dài của Nguyễn Bạch Khiết chậm rãi lột vỏ khoai lang đỏ, môi mỏng khẽ mở, để lại một hàng dấu răng trên củ khoai lang mềm mại: "Nếu sau ba ngày, chúng ta còn chưa mang vật chết đi lấp giếng, anh đoán sẽ phát sinh cái gì?"
Lâm Thu Thạch hiểu được ý Nguyễn Bạch Khiết, cổ họng hắn giật giật: "Trong đội sẽ không ngừng xuất hiện thêm một Trình Văn."
Nguyễn Bạch Khiết gật gật đầu.
Lâm Thu Thạch đột nhiên hoài niệm các chú cảnh sát...... Trình Văn này mà ngồi tù, dù cho có bị phán tội danh giết người hụt, cũng phải ngồi tù từ ba đến mười năm.
Lâm Thu Thạch thở dài: "Vậy làm sao bây giờ."
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Chờ đi, cuối cùng rồi cũng phải kết thúc." Bất kể là tốt hơn hay tệ hơn.
Mọi người đều đang chờ màn đêm buông xuống, tuy rằng không ai nói, nhưng đại bộ phận trong lòng đều ân ẩn chờ có người sẽ chết. Nhưng mà không như mong đợi, buổi tối hai ngày này đều không phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn, ban đêm vốn nguy hiểm cực kỳ lúc này lại vô cùng yên lặng, như là ngoại trừ gió tuyết, thì không còn gì khác.
Lâm Thu Thạch dành ra thời gian đi hỏi thợ mộc nếu trong vòng ba ngày không thể lấp giếng sẽ phát sinh cái gì, thợ mộc nói, vậy các ngươi chỉ có thể lại đi chặt một lần cây, lạy một lần miếu.
Đáp án này làm tâm tình mọi người càng thêm trầm trọng, bọn họ hiện tại đã không còn nhiều thời gian như vậy, nếu phải lặp lại việc trước đó đã làm, bọn họ sẽ có khả năng đoàn diệt.
"Thật ra cũng không cần quá lo lắng." Tiểu Kha nói, "Mỗi lần chơi ít nhất sẽ có một người sống sót." Cô ta tự giễu cười cười, "Lỡ đâu người kia chính là mình thì sao?"
Vẫn là không có ai nói chuyện, bởi vì trong lòng mọi người đều rõ ràng, cái giá phải trả cho canh bạc này thật sự quá lớn, không ai đi đánh cược mình chính là người sống sót cuối cùng.
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra còn có một nơi có thể tìm được vật chết, có người đoán ra được rồi đó hì hì hì.
Sửa lại bug ở phía trước một chút, người vào miếu một mình đổi thành hai.
Vẫn là 100 cái bao lì xì, 70 - 30 trước sau tùy lúc.