Sau khi đàn muỗi phân tán, nhóm Lâm Thu Thạch rời Khỏi phòng ăn. Khi họ vừa bước ra ngoài, chợt phát hiện trên hành lang xuất hiện vài con muỗi đang bay loạn xa, chúng đập cánh vù vù, tạo thành một đường đen nhạt trong không trung,dẫn lối về phía một căn phòng nào đó.
Đây có lẽ chính là hàm nghĩa của sợi dây. Lâm Thu Thạch vốn cho rằng mọi thứ sẽ phức tạp hơn một chút, nhưng không ngờ Nguyễn Nam Chúc chỉ đi bừa một bước, họ đã có được đáp án chính xác. Cậu liếc nhìn Nguyễn Nam Chúc, nói: “Có cần đi theo lũ muỗi hay không?"
"Cũng được." Nguyễn Nam Chúc kiểm tra thời gian, thấy hiện tại vẫn còn sớm: “Đi thôi."
Sau đó, họ lần theo đàn muỗi, đi đến căn phòng được chỉ..
Cứ mỗi năm phút, vị trí các phòng sẽ bị tráo đổi, lúc này hướng bay của đàn muỗi cũng chưa xác định, chúng lượn vòng trong không trung, con nọ nối con kia. Ba người nhóm Lâm Thu Thạch đi theo hướng muỗi bay, chẳng mất chốc phát hiện ra một điều bất ổn: Tại một điểm mốc, lũ muôi bắt đầu chia làm hai, một đám bay qua trái, một đám bay qua phải, hướng về hai địa điểm khác nhau.
"Sao lại như vậy?" Khi thấy đàn muỗi chia đôi, Cố Long Minh ngẩn người thắc mắc. Hắn tiện tay túm một con rồi nhốt nó trong lòng bàn tay. Một lát sau hắn thả ra, thấy con muỗi nhanh chóng trở về vị trí của mình trong đàn: "Tại sao lũ muỗi lại chia ra làm hai, chẳng lẽ. "
Cố Long Minh hiểu ra điều gì đó, hẳn quay sang nhìn Lâm Thu Thạch với sắc mặt khó coi: “Không lẽ có hai con quái vật?”
Đây có lẽ là đáp án duy nhất, nhưng Lâm Thu Thạch cứ cảm thấy câu chuyện không đơn giản như vậy, cậu nói:"Chúng ta cũng chia ra nhé?”
Nguyễn Nam Chúc hơi trầm ngâm: “Được. Cố Long Minh và anh đi bên trái, để em đi bên phải.”
Lâm Thu Thạch gật đầu, cậu không dành đi một mình. Chỉ dặn dò Nguyễn Nam Chúc nếu xảy ra chuyện gì bất thường thì đừng cố chấp theo đuổi, lần này mục đích chủ yếu là thu thập tin tức mà thôi
Nguyễn Nam Chúc lắng nghe lời dặn dò tha thiết của Lâm Thu Thạch, bất giác nhoẻn miệng cười: “Lâm Lâm nhà mình trưởng thành thật rồi, đã biết lo cho em rối đấy, thật là ấm áp ghê."
Lâm Thu Thạch: “... Anh nói nghiêm túc đấy.”
“Được rồi, em biết là anh nghiêm túc." Hắn lại gần, thản nhiên chạm vào khóe môi Lâm Thu Thạch: "Em sẽ cẩn thận, hẹn lát nữa gặp lại.”
Lâm Thu Thạch vẫy vẫy tay với hắn: “Lát nữa gặp"
Trong lúc hai người nói chuyện, khung quanh lại lần nữa biến hóa. Đích đến lại bị thay đổi, lần này dường như lũ muỗi bên dưới.
Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh không dám làm trễ thời gian, họ bắt đầu rảo bước thật nhanh, mong có thể đến được căn phòng đích trước khi xảy ra dịch chuyển lần nữa.
Tốc độ của hai người rất nhanh, họ mất khoảng nửa tiếng để tìm thấy căn phòng mà lũ muỗi đang hướng đến.
Sau khi tới đích, đàn muỗi mặt người đang bay lòng vòng trên không trung đồng loạt đậu xuống cánh cửa thành một lớp dày đặc, Lâm Thu Thạch vừa lại gần khu vực này đã ngửi thấy mùi cá tanh nồng nặc.
Mùi tanh quả thực quá đậm đặc, không khác gì mùi khi họ phát hiện căn phòng của quái vật lần trước, họ không khỏi nghi ngờ căn phòng trước mặt đang là nơi giam giữ quái vật người cá khổng lồ họ đã gặp phải tôi qua.
Sau khi áp sát căn phòng, Lâm Thu Thạch không vội đột nhập bên trong ngay. Cậu kề tai lên cánh cửa, chăm chú lắng nghe những âm thanh phát ra từ bên trong. Trong phòng rất yên tĩnh, dường như không có sinh vật sống nào, nhưng Lâm Thu Thạch nghe được một điểm bất thường, đó là tiếng thở cực khẽ vọng ra từ phía bên kia... Tiếng thở này cách cậu rất gần, dường như thứ đó đang ở mặt sau cánh cửa.
Cố Long Minh đứng bên cửa sổ nhìn vào bên trong.
Dường như hắn đã phát hiện ra điều gì đó trong bóng tối dày đặc, bèn vội giật lùi hai bước, gương mặt biến sắc. Cố Long Minh ra hiệu cho Lâm Thu Thạch bằng cách chỉ vào trong phòng, kinh hãi gật đầu ý bảo bên trong đang có thứ đó.
Lâm Thu Thạch cũng đứng dậy, rảo bước về phía cửa sổ để nhìn.
Qua kẽ hở nơi rèm cửa, cậu trông thấy một đôi mắt màu vàng ẩn hiện trong bóng tối. Đó là đôi mắt của loài cá, hốc mắt tròn xoe, tròng mắt màu vàng rất ro, bấy giờ nó đang do thám động tĩnh bên ngoài với vẻ không thiện ý chút nào.
Cặp mắt của thứ đó chậm rãi di động một lát, hình như nó đã phát hiện bên ngoài có người. Lâm Thu Thạch thấy nó chậm rãi há miệng ra, để lộ ra hàng răng trắng ởn và lởm chởm, cùng chiếc lưỡi loang loáng ánh xanh.
Khoan đã... Mắt màu vàng sao? Lâm Thu Thạch nín thở, cậu cảm thấy bản thân vừa bắt được một đầu mối quan trọng. Cậu nhanh nhẹn rút điện thoại, mở chức năng chiếu sáng lên, sau đó chiếu vào trong phòng qua kẽ hở rèm cửa.
Tia sáng từ điện thoại chiếu vào phòng khiến Lâm Thu Thạch rốt cuộc đã có thể nhìn rõ thứ đó - một sinh vật khó có thể miêu tả bằng lời, ít nhất cho tới thời điểm này Lâm Thu Thạch chưa từng gặp thứ gì giống như vậy.
Quái vật mang một cái đầu cá cực lớn, bên dưới là thân người èo uột. Bởi vì chiếc đầu quá lớn và nặng khiến Con quái vật không cách nào đứng thẳng, thân người dài ngoằng hoàn toàn không tương thích với cái đầu chỉ có thể bò sát đất. Thứ thu hút sự chú ý nhất chính là cái gai dài ở trên đỉnh đầu con quái vật, chiếc gai ấy vừa nhọn hoắt vừa sắc bén... khiến Lâm Thu Thạch lập tức liên tưởng đến cây trường kiếm dùng để giết Minotaur trong thần thoại.
Người cá bị thu hút bởi tia sáng mạnh mà Lâm Thu Thạch chiếu vào, miệng nó phát ra một hồi gào rống kỳ quái. Cố Long Minh ngắm nhìn vẻ ngoài dị dạng của quái
vật, bất giác sờ sờ cánh tay của mình, gượng cười nói: “Cái gì vậy trời?"
Con quái vật ban đầu chúng ta nhìn thấy hình như là người cá này." Lâm Thu Thạch nói: "Cậu còn nhớ cặp mắt màu vàng lúc đó không?"
Cố Long Minh gật gật đầu, ra hiệu rằng mình còn nhớ.
Nhắc đến cặp mắt màu vàng, Cố Long Minh hơi hiểu ra.
Mắt của quái vật người cá ăn thịt người không phải màu vàng, mà có màu trắng ởn gớm ghiếc, nhưng đó chỉ là một chi tiết nhỏ dễ bị bỏ qua, nhất là trong tình huống họ đang bị tấn công. Bây giờ Lâm Thu Thạch nhắc đến điều đó, Cố Long Minh mới lờ mờ nhớ ra.
"Tóm lại là có hai con quái vật?” Cố Long Minh nuốt nước bọt: "Vậy tác dụng của quái vật kia lẽ nào chính là..."
Hắn di chuyển tầm mắt đến chiếc gai dài nhọn hoắt trên đỉnh đầu quái vật, nói ra điều không khác mấy so với suy đoán của Lâm Thu Thạch: "Trường kiếm?"
Lâm Thu Thạch nói: "Có khả năng là vậy."
Ít nhất cho tới lúc này, họ chưa tìm thấy thứ gì thích hợp và trông giống vũ khí hơn. Trên thực tế, ngay khoảnh khắc nhìn rõ ngoại hình của người cá này, đầu óc Lâm Thu Thạch đã nảy ra suy đoán tương tự, Cố Long Minh rõ ràng cũng suy nghĩ y hệt.
Tiếng trao đổi của hai người dường như khiển quái vật bên trong bị kích động, nó bắt đầu bò qua bò lại trong phòng với vẻ sốt ruột, tướng bò vẹo vọ trông vừa quái đản vừa đáng sợ.
Lâm Thu Thạch thấy con quái vật có vė nóng nảy, cậu có dự cảm không lành, vội kéo Cố Long Minh giật lùi mấy bước.
Hai người vừa né qua một bên thì bức tường bằng gỗ kiên cố trước mặt họ xuất hiện một chiếc gai nhọn hoắt, rõ ràng là thứ ở trong phòng đã húc đầu vào tường sau đó nó liên tiếp để lại vài chiếc lỗ trên đó... Nếu ban nãy họ không kịp tránh ra có lẽ không may bị gai nhọn đâm trúng, chắc chắn sẽ đau đớn vô cùng.
Ngay sau khi Lâm Thu Thạch biết được thân phận của quái vật, thời gian tráo đổi vị trí lại tới. Căn phòng trước mắt họ biến mất, thay vào đó là một phòng ngủ thông thường. Đàn muỗi cũng bắt đầu đổi hướng bay đến vị trí của quái vật hiện giờ là ở trên boong tàu.
Cố Long Minh hễ tưởng tượng ra hình dáng của con quái vật cá đó là lại thấy kinh tởm. Kỳ thực trước khi vào cửa này, hắn khá thích ăn cá, nhưng sau mấy ngày bị tra tấn bởi mùi tanh, giờ đây cứ nghĩ đến vị cá là dạ dày hắn đảo lộn. E rằng sau khi rời khỏi nơi này, sẽ phải mất một thời gian rất dài nữa hắn mới thoát khỏi trạng thái buồn nôn khi nhìn thấy cá.
Lâm Thu Thạch nói: “Đi, đến chỗ Chúc Manh xem thử.”
Cố Long Minh gật đầu.
Hai người rời khỏi khoang ngầm. Khi lên trên, họ thấy Nguyễn Nam Chúc đang đứng trên boong, chống cằm nhìn xuống mặt nước đen ngòm. Nghe tiếng bước chân Nguyễn Nam Chúc mới ngoảnh ra: "Phát hiện gì không"
Lâm Thu Thạch nói: "Hình như bọn anh tìm thấy trường kiếm rồi."
Nghe vậy, cặp mắt Nguyễn Nam Chúc tức thì sáng lên:"Tìm thấy rồi sao?”
Thu Thạch gật gật đầu, kể sơ về thứ họ nhìn thấy dưới tầng hầm cho Nguyễn Nam Chúc nghe, nhấn mạnh về chiếc gai dài trên đầu con quái vật. Chiếc gai này quả thực sắc nhọn và chắc chắn là vũ khí tấn công rất tốt.
Nguyễn Nam Chúc thì nói rằng hắn tìm thấy người cá khổng lồ ăn thịt người vào đêm qua.
"Nhưng làm thế nào chúng ta giết chết được tên người cá" Cố Long Minh ngồi xổm trên sàn tàu, cúi đầu ủ rũ ăn kẹo hoa quả Lâm Thu Thạch cho, nói: "Tôi cảm thấy con mắm đó không hề dễ đối phó hơn quái vật người cá chúng ta từng gặp lần trước."
Những vết thương lớn thường không đáng ngại bằng vết thương sâu, một vết thương sâu sẽ rất khó liền miệng, đặc biệt là trên tàu - một nơi thiếu thốn về thiết bị y tế và thuốc thang. Nếu không may bị chiếc gai nhọn đó đâm trúng, cho dù không chết ngay tại chỗ thì vài ngày sau cũng sẽ chết vì các biến chứng như uốn ván…
Nguyễn Nam Chúc lắng nghe lo lắng của Cố Long Minh, lựa lời an ủi hắn rằng, đừng lo, nếu thật sự xảy ra chuyện đó, mọi người sẽ giúp cậu ra đi bớt đau đớn.
Cố Long Minh: ".. Thôi không cần đầu, cảm ơn chị nhiều."
Lâm Thu Thạch thì cảm thấy đây rõ ràng là một mâu thuẫn, họ cần phải xử lý tên người cá mắt vàng trước mới có thể tiêu diệt được Minotaur, nhưng vấn đề hiện tại là họ đối phó với người cá mắt vàng bằng cách nào, không lẽ dùng dao ăn đối chọi với thứ đó?
Ba người đang thảo luận về việc làm thế nào để tấn công quái vật, bỗng nghe từ phía phòng ăn vang lên những âm thanh hỗn loạn, có tiếng người tri hô và tiếng gào thét đau đớn.
Nghe thấy những âm thanh này, họ biết ngay chắc chắn đã có việc gì đó xảy ra. Lâm Thu Thạch ném cho Nguyễn Nam Chúc một ánh mắt, rồi xoay lưng đi về phía phòng ăn. Còn chưa vào tới nơi, họ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Lâm Thu Thạch cúi xuống xem, phát hiện trên mặt sàn có máu chảy lênh láng, một người đàn ông bị thương đang nằm giữa phòng ăn, tay ôm chặt vết thương trên bụng. Vết thương của anh ta có vẻ rất sâu, máu tươi ồng ộc trào ra ngoài.
Cố Long Minh tiến lên vài bước, nói: "Có chuyện gì vậy? Sao lại bị thương?” Hắn cởi bỏ áo ngoài, lấy đó làm vải băng bó vết thương cho người kia một cách thuần thục, có lẽ hắn muốn giúp người kia cầm máu.
Nhìn hành động của Cố Long Minh, trong đầu Lâm Thu Thạch bổng có một vài phỏng đoán về nghề nghiệp ngoài đời của hắn.
"Lúc ở ngoài, cậu ấy phát hiện ra đám muỗi bay về một hướng, thế là bọn tôi đi theo xem thử.” Người đang nói là đồng đội của kẻ bị thương, ban nãy anh ta là kẻ đứng ngoài, chứng kiến việc bạn mình bị thương, giọng nói của anh ta vẫn chưa hết run rẩy: “Nhưng khi chúng tôi đến đó, từ trong phòng bỗng chòi ra một cái gai dài ngoằng, đâm trúng người cậu ấy."
Cố Long Minh cau mày: “Tình hình không hay lắm, hình như bị đâm trúng thận." Bọn họ không không có thiết bị y tế nào để có thể sử dụng trong lúc này, nhìn lượng máu đã bị mất, e rằng người này.
Một cô gái đứng gần đó nói: “Tôi có mang thuốc xịt cầm máu, có dùng được không?”
"Đưa tôi thử xem." Cố Long Minh nói: “Thôi thì còn nước còn tát."
Hắn cố gắng giữ chặt cơ thể người kia, làm giảm lượng máu ứa ra, sau đó phun hơn nửa chai thuốc cầm máu, may máu từ vết thương đã ngừng chảy.
"Rốt cuộc thứ gì đã đâm trúng bạn của anh vậy?" Có vẻ thấy tình hình đã bớt nguy cấp, bèn chuyển sự chú ý lên người đồng đội vẫn lành lặn của nạn nhân.
"Hình như là một con cá." Người sống sót trả lời: “Tôi không chắc lắm... Chỉ nhìn thấy thoáng qua thì tai nạn đã xảy ra rồi,"
"Chúng ta cũng qua đó xem thử đi." Mọi người rõ ràng quan tâm đến con cá kia hơn, họ lần lượt rời khỏi phòng ăn.
Thế là chỉ giây lát sau, trong phòng chỉ còn lại lác đác vài người.
Làm sao đây? Bạn tôi còn hy vọng cứu không?" Người đó tuyệt vọng hỏi Cố Long Minh.
Cố Long Minh thở dài, nói: “Nếu thoát ra ngoài sớm thì còn cứu được, nhưng..." Đây không phải nơi họ muốn là có thể thoát ra ngay.
Mọi người nghe vậy đều im lặng. Cố Long Minh nhìn máu tươi trên tay, nói: “Tôi đi rửa tay cái đã.” Hắn đúng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Hơi thở của người bị gai đâm vào bụng càng lúc càng yếu, mặc dù Cố Long Minh đã cố hết sức, nhưng vài tiếng đồng hồ sau, anh ta vẫn tắt thở.
Lúc này, phòng ăn bị bao phủ trong mùi máu tanh nồng nặc, đúng lúc tới giờ ăn, bữa tiệc cá chết lại được dọn
lên làm cho mùi cá trộn lẫn với mùi máu tanh, khiến mọi người mất hết khẩu vị. Thậm chí còn không thèm ăn qua loa cho bữa, họ lần lượt trở về phòng riêng.
Nguyễn Nam Chúc ngồi im một chỗ không động đậy.Lâm Thu Thạch cũng không hối thúc, cậu biết chắc chắn Nguyễn Nam Chúc không rời đi là vì có suy tính riêng,
Cố Long Minh thì vì việc người vừa chết vào buổi chiều kia mà trở nên hơi trầm lặng, chỉ thi thoảng khua chiếc thìa trên đĩa một cách uể oải, trông chẳng có vẻ gì muốn ăn.
Đợi những người khác đều bỏ đi gần hết, Nguyễn Nam Chúc chợt rút từ trong người ra mấy cái túi ni lông
"Em định làm gì?" Lâm Thu Thạch gần ra
Nguyễn Nam Chúc nói: “Em nghĩ cửa sẽ không để chúng ta đối đầu với con quái vật đó, chênh lệch lực lượng quá lớn."
Lâm Thu Thạch: "Em định...", cậu thấy Nguyễn Nam Chúc trút tất cả cá trên bàn ăn vào túi ni lông, được một bao đầy ăm ắp, "mang cá cho con quái vật ăn hả?”
"Thứ khiến Minotaur mê muội trong thần thoại là rượu khai vị.” Nguyễn Nam Chúc nói: "Hiện giờ chúng ta gần như đã biết rượu khai vị ám chỉ thứ gì."
Cá có thể lên men trong dạ dày, xẻ dạ dày ra là có thể nếm được, đúng là rượu khai vị" không trật đi đâu được.
Cho nên Nguyễn Nam Chúc định dùng cá ươn để dẫn dụ Minotaur đến chỗ quái vật mắt vàng, nhưng không biết làm vậy có ổn hay không. Tóm lại cứ phải thử một phát.
Dù sao cách này vẫn khả thi hơn là dùng dao khiêu chiến với con quái vật đó.
Nguyễn Nam Chúc gói ghém đống cá ươn lại, cầm ra ngoài, đi theo đàn muỗi đến căn phòng của quái vật mắt vàng.
Lúc này, bên ngoài phòng của quái vật mắt vàng đã có rất nhiều lỗ thủng nhỏ, rõ ràng là do nó dùng chiếc gai nhọn trên đỉnh đầu tạo ra.
Nguyễn Nam Chúc bảo nhóm Lâm Thu Thạch đứng cách xa một chút, hắn giơ tay lên, ném túi cá qua khe cửa sổ.
Túi cá ươn rơi đánh bẹp trên mặt đất, quái vật mắt vàng hồ hởi lao đến, dùng tay cầm lên bắt đầu nhai nhồm nhoàm.
Tốc độ ăn của nó rất nhanh, chẳng mấy chốc cả túi cá Nguyễn Nam Chúc mang đến đã bị ăn sạch sẽ. Cũng may họ sớm đã có chuẩn bị, vội vã quăng thêm mấy túi nữa vào trong.
Trong lúc quái vật ăn cá, Nguyễn Nam Chúc đứng bên ngoài luôn chú ý quan sát, Lâm Thu Thạch cũng sợ hắn bị thương, máu của người bị thương trước đó vẫn còn vương trên cửa sổ kia.
Quái vật mắt vàng ăn hết sạch cá, đến đầu cá cũng không còn, sau khi ăn no, nó có vẻ phủ phê thỏa mãn, nằm lăn ra mặt sàn ngủ khò khò.
"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói với Lâm Thu Thạch.
Bấy giờ trời đã hơi muộn, mặc dù hắn rất muốn ở lại để xem chuyện gì sẽ xảy ra khi đêm đến, nhưng ở bên ngoài vào ban đêm không phải là hành động sáng suốt.
Ba người bèn đi tìm một gian phòng ngủ để nghỉ ngơi, nằm trên giường chờ đợi màn đêm buông xuống.
Tia nắng cuối cùng theo mặt trời lặn xuống, biến mất trên bầu trời. Đêm nay không có trăng, chỉ có gió biển vi vu, Cùng với đám mây đen phủ lên nền trời như một tấm rèm.
Lâm Thu Thạch không ngủ được mấy, cứ ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Nguyễn Nam Chúc vốn đang nằm ở một giường khác, kết quả vừa nằm được một lát đã lại đến bên Lâm Thu Thạch, cả hai ôm lấy nhau.
Không trò chuyện, không trao gửi ánh mắt, họ thầm hiểu ý nhau như đã trải qua một đêm như thế này hàng trăm ngàn lần trước đây.
Cả hai đều đang chờ đợi, chờ đợi đáp án thử nghiệm.
Khoảng ba giờ sáng, sự chờ đợi rốt cuộc đã có kết quả
Tai Lâm Thu Thạch năm bắt được một tiếng gào rú của dã thú, sau đó là tiếng đấu đá kịch liệt. Nơi phát ra tiếng động cách khá xa cho họ, nghe không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng âm thanh đấu đá kia kéo dài khá lâu, mãi đến khi trời sắp sáng mới dần biến mất.
"Anh nói con nào sẽ thắng?” Nguyễn Nam Chúc khẽ hỏi.
"Không biết nữa." Lâm Thu Thạch nói: "Con nào thắng cũng như nhau."
Mặc dù nhìn chung sự việc tiến triển theo chiều hướng thuận lợi, nhưng vẫn có một vài điều xảy ra ngoài phạm vi dự liệu của họ. Không lâu sau khi tiếng đấu đá dừng lại, trên tàu bỗng phát ra tiếng khóc và kêu thét của con người. Nghe những âm thanh này, Lâm Thu Thạch không khỏi sững sờ, cậu vội ngồi dậy khỏi giường, đi ra cửa sổ. Cậu muốn nhìn rõ rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng bên ngoài vẫn đang chìm trong bóng tối, cậu không thể nào nhìn rõ được.
Cũng may thị lực của Nguyễn Nam Chúc đã phát huy lúc cần thiết, hắn nhìn thấy một người không ngừng giãy giụa bị người cá kéo lên boong.
"Sao lại như vậy?!" Nghe lời mô tả từ Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch không thể tin nổi: “Hôm nay rõ ràng không ai ăn cá trong phòng ăn mà..."
Nguyễn Nam Chúc nhíu mày, nói: "Anh... có nhớ người hôm qua bị Giản Thiên Viên cào bị thương không?"
Lâm Thu Thạch: "..." Cậu gật gật đầu.
Nguyễn Nam Chúc nói tiếp: "Hình như cả ngày nay anh ta không tới phòng ăn.”
Tất cả sự chú ý của Lâm Thu Thạch đều đặt trên hai con quái vật, cho nên không hề cân nhắc về điều này: “Nhưng không tới phòng ăn là chuyện tốt mà?"
Không đến phòng ăn nghĩa là không ăn cá, vậy thì sao có thể bị quái vật để mắt tới.
Nguyễn Nam Chúc gượng cười: "Không phải chỉ phòng ăn mới có cá."
Lâm Thu Thạch: "..." Cậu lập tức nhớ đến căn bếp bẩn thỉu đó.
"Trong bếp còn rất nhiều cá để ăn.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tóm lại thế nào cũng phải có vật tế.”
Lâm Thu Thạch thở dài. Cậu cứ nghĩ đêm nay không có phải hy sinh, nhưng xem ra cậu đã quá ngây thơ, cửa vốn dĩ không nhân từ như vậy. Ở lại nơi này càng lâu, số người chết và bị thương sẽ càng nhiều.
Tiếng thét của người kia nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn sự tịch mịch của bóng đêm.
Trước khi trời sáng, Lâm Thu Thạch miễn cưỡng thiếp đi một lát, nhưng không rõ vì ngủ không ngon nên gặp phải ác mộng, hay hoàn toàn không thể ngủ được, mà cậu cứ có cảm giác thứ đó luôn đi lại quanh căn phòng của họ tới sáng. Cậu thậm chí còn ngửi thấy mùi cá tanh kinh tởm kia.
Ngày thứ ba, tinh thần cả nhóm Lâm Thu Thu không tốt lắm, suốt vài ngày nay họ không được ngủ ngon giấc vì hết chuyện này tới chuyện khác quấy nhiễu.
Sau cuộc khảo nghiệm khắc nghiệt của những ngày đầu, mọi người đều đã không còn phản ứng về việc thi thể xuất hiện trên boong tàu nữa. Họ thu don thi thể một cách thành thục, cọ rửa sạch sàn gỗ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sự chú ý của Lâm Thu Thạch không để ở boong tàu,
Cậu đến phòng ăn từ rất sớm nhằm truy tìm dấu vết của đàn muỗi. Nhưng cậu thất vọng nhận ra rằng đàn muỗi đóng vai trò sợi dây hôm qua đã biến mất.
"Đừng sốt ruột.” Nguyễn Nam Chúc nhìn đồng hồ: “Bây giờ vẫn còn rất sớm."
Lâm Thu Thạch "ừm" một tiếng, tỏ ý đã hiểu.
Không có sợi dây, họ không thể tìm thấy hai con quái vật, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Khoảng mười một giờ trưa, điều Lâm Thu Thạch chờ đợi rốt cuộc đã đến. NPC ngày hôm qua biến thành đàn muỗi nay lại xuất hiện trong phòng ăn, vẫn bộ quần áo ấy, vấn vẻ mặt ấy, chẳng khác nào NPC làm mới theo thời gian cố định trong các trò chơi.
Lần này không cần Nguyễn Nam Chúc ra tay, một người chủ động đến trước mặt NPC đó, đưa tay vỗ mạnh vai ông ta một cái.
Cảnh tượng giống ngày hôm qua lại xảy ra. Đàn muỗi bay tán loạn, biến mất trong phòng ăn; cùng lúc đó, hai sợi dây hình thành từ những con muỗi xuất hiện ở ngoài phòng, dẫn đường tới một nơi chưa biết
Lâm Thu Thạch bắt đầu đi theo sợi dây để tìm nơi mình muốn. Vài phút sau, họ đến trước cửa một căn. So với ngày hôm qua, căn phòng này quả thực có khác biệt rất lớn. Đứng bên ngoài đã có thể thấy rất rõ một trận ác chiến đã xảy ra ở đây vào đêm qua, cửa sổ làm bằng gỗ nát bấy, khóa trên cửa ra vào cũng bị phá hỏng bằng bạo lực.
Xem ra hai con quái vật đã đánh một trận sống mái.
Nhưng theo tình hình cuối cùng tôi qua, dường như tên người cá khổng lồ đã chiếm phần ưu thế trong cuộc chiến.