Tiếng nhấm nuốt phát ra thật lâu, như là tỉ mỉ nhai nát mỗi một khúc xương, âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt của xương gãy vụn khiến tâm sinh lý đều dấy lên cảm giác không khoẻ, nhưng mọi người đều im lặng nhẫn nại.
Cuối cùng đến khi phía chân trời sắp hiện lên tia nắng, tiếng nhai nuốt biến mất, đồng thời biến mất còn có nữ nhân bên ngoài tường vây vẫn luôn im lặng nhìn mọi người chăm chú.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Thu Thạch hay không, hắn luôn cảm thấy trước khi nữ nhân kia biến mất, còn nghe thấy một tiếng động rất nhỏ...... như là tiếng ợ hơi sau khi ăn no thứ gì.
Trời rốt cuộc sáng, Lâm Thu Thạch ngồi một đêm trong sân mà như đã qua mấy đời, hắn nói: "Đều kết thúc rồi sao?"
Nguyễn Bạch Khiết không tỏ ý kiến, chỉ nói một câu có lẽ đi.
Đã chặt cây, đã bái miếu, lấp giếng, việc còn lại, đó là đi lấy quan tài chỗ thợ mộc.
Trên mặt mọi người đều là mỏi mệt, nhưng dưới mỏi mệt, lại ân ẩn một chút hưng phấn. Đây hẳn là bước cuối cùng, chỉ cần lấy được chìa khóa, lại tìm được cánh cửa sắt, bọn họ liền có thể rời khỏi thế giới đáng sợ này.
Tất cả mọi người nghĩ như vậy, theo đó bước chân đi đường cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Thôn trang lúc ban ngày, không có âm trầm khủng bố như ban đêm, cứ như chỉ là một thôn nhỏ trên núi bình thường, trong đó là một đám thôn dân thuần phác, không có quỷ quái, cũng không có tử vong.
Trên đường bọn họ đến chỗ thợ mộc, vừa lúc phải đi qua nơi Vương Tiêu Y đã chết, nhưng Lâm Thu Thạch lại không thấy còn cái gì. Trên mặt đất chỉ có tuyết đọng trắng xoá, tất cả những dấu vết tối hôm qua xảy ra ở chỗ này đều không còn lại gì.
"Thi thể bị ăn luôn rồi?" Lâm Thu Thạch hỏi câu.
"Hẳn là vậy." Nguyễn Bạch Khiết, "Sức ăn của thứ đó còn rất là lớn."
Bọn họ tới nhà thợ mộc, thấy thợ mộc ngồi ở cửa chậm rãi hút thuốc, Lâm Thu Thạch bước tới, liền chào hỏi với ông ta, nói: "Ông lão, chúng tôi tới lấy quan tài."
Thợ mộc cũng không nói lời nào, tùy tay chỉ chỉ trong phòng.
Mọi người lần lượt vào phòng, nhìn chiếc quan tài màu đỏ hoàn mỹ dựng trong căn phòng không lớn lắm. Quan tài này chế tác tinh mỹ, mỗi chi tiết đều kín kẽ, hoàn toàn không giống như là tạo ra được trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng Lâm Thu Thạch lại cảm thấy lớp sơn trên quan tài có chút kỳ lạ, hắn đưa tay quệt một chút, phát hiện sơn này mang theo mùi tanh, sờ lên còn có chút trơn trượt.
Nguyễn Bạch Khiết phản ứng so với hắn nhanh hơn nhiều, bật thốt lên: "Là dùng máu tẩm lên đi."
"Hẳn thế." Hùng Tất nói, "Nào có loại sơn như vậy."
"Thôi, quan tâm nó tẩm cái gì, mang về trước lại nói." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Đi thôi."
Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng quan tài này hẳn là rất nặng, ai biết lúc nâng lên vậy mà rất bình thường, hai người vẫn có thể nhẹ nhàng khiêng lên.
Trạng thái của Trình Văn hiện tại hoàn toàn không tốt, trong đội chỉ còn Lâm Thu Thạch với Hùng Tất có khả năng làm việc mất sức. Bọn họ một trước một sau, nâng quan tài lên, đi tới một phương hướng.
"Kế tiếp làm gì bây giờ?" Lâm Thu Thạch nâng quan tài hỏi.
"Mang về nhìn xem trong quan tài có vật gì hay không trước." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Tôi đoán chìa khóa kia ở trong quan tài, lấy được chìa khóa, hết thảy mọi việc đều dễ làm."
Lâm Thu Thạch trong lòng nghĩ hy vọng là như thế.
Về đến nhà, Trình Văn vốn dĩ bị đánh ngất nay đã tỉnh, biểu tình anh ta dại ra ngồi trong đại sảnh, nhìn thấy mọi người nâng quan tài trở về cũng không chào hỏi, quả thực như là người thiểu năng trí tuệ.
Lâm Thu Thạch thấy thế có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Không phải tôi đánh anh ta đến ngu đấy chứ?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Ờ......"
Lâm Thu Thạch: "Vãi chưởng, tôi chỉ tiện tay đập một phát......"
Nguyễn Bạch Khiết an ủi hắn: "Choáng váng thì choáng váng đi, dù sao không có ai bắt anh chịu trách nhiệm, hơn nữa người ngốc sẽ không sợ quỷ, còn không phải vừa vặn giúp anh ta sao, anh vậy là ân nhân của anh ta rồi!"
Lâm Thu Thạch: "......" Nguyễn Bạch Khiết cô làm thế nào lại thuần thục tới trình độ này vậy.
Bởi vì biểu hiện của Trình Văn ngày hôm qua, mọi người đều không quá muốn động đến anh ta, Hùng Tất với Tiểu Kha trực tiếp làm như không phát hiện.
"Mở ra đi." Hùng Tất buông quan tài xuống sau đó tuyên bố.
"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, đi qua bên Hùng Tất, sau đó cùng nhau dùng sức, bật nắp quan tài lên.
Kẽo kẹt một tiếng, quan tài mở ra, một mùi hương thuộc về củi gỗ ẩm mốc bốc lên. Tiểu Kha là người đầu tiên chờ không nổi, cô ta vừa thấy nắp mở ra, vội ngó đầu vào, muốn xem bên trong quan tài có đồ vật họ muốn hay không.
"Tìm được rồi!!!! Chìa khóa!!!" Ngay sau đó, giọng Tiểu Kha mừng như điên truyền ra, như là mừng tới phát khóc, cảm xúc kích động đến không nhịn được, "Thật sự có, thật sự có!!"
Lâm Thu Thạch vừa nhìn, phát hiện trong tay Tiểu Kha có thêm một chiếc chìa khoá màu đồng cổ xưa, tạo hình chìa khóa đơn giản, lộ ra hơi thở của thời gian. Chất lỏng màu đỏ trên chìa khóa dính lên tay, nếu là lúc trước Lâm Thu Thạch sẽ cảm thấy đó là sơn các loại, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy thứ chất lỏng đó chính là máu người.
"Chúng ta có chìa khóa, có chìa khóa!!" Tiểu Kha ôm lấy chìa khóa, nước mắt nói rơi là rơi, cảm xúc nhìn qua cũng sắp hỏng mất.
Xem ra tuy rằng biểu hiện ngày thường của cô ta thật sự bình tĩnh, nhưng dù thế nào cũng vẫn là sắp không chịu nổi áp lực của tử vong.
"Cửa sắt hẳn cũng đã xuất hiện, có thể bắt đầu tìm cửa rồi." Giọng nói của Hùng Tất có chút mỏi mệt, anh ta nói, "Nhất định phải nhanh lên, ở đây chúng ta không còn mấy người."
"Bình thường cửa sắt sẽ xuất hiện ở nơi nào?" Lâm Thu Thạch trong phương diện này không có kinh nghiệm gì.
"Đều sẽ ở ngay gần chỗ chúng ta ở, cũng không quá khó tìm." Hùng Tất nói, "Nhưng là thế giới có đến mười ba người, tôi chưa từng trải qua, cho nên...... Tôi cũng không rõ lắm."
"Được rồi." Lâm Thu Thạch nhìn chìa khoá trong tay Tiểu Kha, nghĩ thầm ít nhất đã tìm được chìa khóa.
Nguyễn Bạch Khiết lại không có biểu hiện cảm xúc kích động gì, cô nói: "Chìa khóa thì sao, ai bảo quản, để cô ta cầm tôi không yên tâm."
Tiểu Kha chịu nghi ngờ đầy mặt tức giận: "Cô nói vậy là có ý gì? Nói cái gì cô không yên tâm? Chẳng lẽ cô bảo quản chúng ta liền có thể an tâm rồi?"
Nguyễn Bạch Khiết cười như không cười, "Chuyện này không phải chuyện của riêng ai, nếu cô đánh mất chìa khóa, tất cả chúng ta đều sẽ chết ở trong cửa, cô xác định muốn bảo quản sao? Nghĩ kỹ một chút đi."
Sắc mặt Tiểu Kha lúc xanh lúc trắng, còn đang muốn nói thêm cái gì, Hùng Tất liền đè lại bả vai cô ta: "Thu Thạch, cậu bảo quản đi."
Lâm Thu Thạch sửng sốt, không nghĩ tới chuyện này đột nhiên rơi lên người mình, hắn đang định từ chối, Nguyễn Bạch Khiết lại tỏ vẻ đồng ý, còn tiến đến bên tai Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng nói: "Anh cầm đi."
Lâm Thu Thạch nhíu mày: "Tôi là lần đầu tiên vào cửa, không có kinh nghiệm gì......"
"Không có việc gì." Hùng Tất nói, "Chúng tôi đều rất yên tâm đối với cậu."
"Vậy được rồi." Lâm Thu Thạch đành phải đồng ý.
Hắn duỗi tay tiếp nhận chìa khóa, quan sát cẩn thận một chút, cảm giác nếu không ai nói, chìa khoá này đối với hắn chỉ là một chiếc chìa đồng phổ phổ thông thông mà thôi.
Hùng Tất nói lên đề nghị rằng mọi người đã mệt mỏi cả đêm, ăn chút gì trước, sau đó lại bàn xem cửa sắt ở nơi nào, Lâm Thu Thạch tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế Hùng Tất cùng Tiểu Kha vào bếp nấu cơm, Lâm Thu Thạch ngồi cùng Nguyễn Bạch Khiết ở phòng khách trông Trình Văn.
"Tại sao bọn họ muốn đưa chìa khóa cho tôi?" Lâm Thu Thạch vẫn có chỗ khó hiểu.
"Bởi vì chìa khóa này cũng không phải thứ gì tốt." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Người cầm, đều chết đặc biệt nhanh." Cô nở nụ cười, vươn một ngón tay chọc lên trán Lâm Thu Thạch một chút, "Tuy nhiên, anh không cần lo lắng."
Lâm Thu Thạch nói: "Hả?"
Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai Lâm Thu Thạch, nói nhỏ: "Tôi tìm được cửa rồi."
Lâm Thu Thạch trừng lớn hai mắt: "Cái gì?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Suỵt, nhỏ giọng chút."
Lâm Thu Thạch rất nhanh im tiếng, đè giọng nói: "Cô nói cái gì? Cô tìm được cửa ở đâu rồi?"
"Đúng vậy." Nguyễn Bạch Khiết cười tủm tỉm, hình như cô nổi lên rất nhiều hứng thú đối với tai của Lâm Thu Thạch, ngón tay sờ tới lui trên vành tai Lâm Thu Thạch, sờ tới Lâm Thu Thạch hơi ngứa, "Anh muốn biết ở đâu không?"
Nếu là ngày thường, lực chú ý của Lâm Thu Thạch khẳng định đều đặt ở trên cái tay đang nghịch tai hắn của Nguyễn Bạch Khiết, nhưng lời Nguyễn Bạch Khiết nói lúc này thật sự làm người nghe kinh ngạc, khiến hắn không rảnh bận tâm quá nhiều, "Cô biết ở nơi nào vì sao không nói...... A?!"
Trên vành tai đột nhiên đau đớn một trận, Lâm Thu Thạch hít hà, "Cô làm gì vậy?" Hắn đưa tay sờ soạng một chút, mới phát hiện trên tai phải của mình đã bị Nguyễn Bạch Khiết xỏ vào một cái khuyên.
"Không có việc gì." Nguyễn Bạch Khiết đầy mặt ngây thơ vô tội, "Chính là khuyên tai này anh đeo hẳn là sẽ rất đẹp."
Lâm Thu Thạch kinh ngạc sờ khuyên tai, trong lúc nhất thời có chút không biết nên truy vấn chuyện cửa sắt trước hay vẫn là hỏi chuyện khuyên tai, Nguyễn Bạch Khiết không cho hắn cơ hội phản ứng, tiếp tục nói: "Cửa đó cách nơi ở chúng ta rất gần, tối nay chúng ta có thể trở về rồi."
"Tiểu Kha với Hùng Tất thì sao?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Bọn họ?" Có vẻ ấn tượng của Nguyễn Bạch Khiết đối với hai người kia không tốt lắm, "Xem tâm tình của tôi đi."
Lâm Thu Thạch nói: "Nếu có thể...... Cũng dẫn bọn họ cùng trở về đi." Tiểu Kha tuy rằng tính tình kém, nhưng thái độ Hùng Tất đối đãi với bọn họ dù sao vẫn là không tồi, chưa kể bọn họ đã cùng nhau đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
"Anh đó." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Chính là người quá mềm lòng." Cô cười, "Nhưng mà tôi thích anh như vậy."
Lâm Thu Thạch bị nói như thế, không giải thích được mặt liền đỏ lên, hắn nói: "Đừng trêu chọc tôi."
Nguyễn Bạch Khiết chỉ cười không nói.
Bị Nguyễn Bạch Khiết ngắt lời, Lâm Thu Thạch liền quên mất hỏi chuyện khuyên tai, dồn hết tâm tư vào buổi tối. Mãi cho đến khi Hùng Tất bọn họ trở về, hỏi trên tai hắn sao lại có thêm đồ vật, hắn mới bừng tỉnh phát hiện Nguyễn Bạch Khiết lại lừa hắn.
"Khó coi sao?" Nguyễn Bạch Khiết nói, "Tại sao anh lại ghét bỏ tôi, anh có người khác rồi sao?"
Lâm Thu Thạch: "...... Cô đừng vô cớ gây rối."
Nguyễn Bạch Khiết hóa thân quỷ khóc: "Anh vậy mà còn nói tôi vô cớ gây rối, anh thật là quá đáng, hức hức hức."
Lâm Thu Thạch chưa hề có bạn gái lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Bạch Khiết: Đánh dấu đồ của mình trước đã mới nói chuyện khác.
Lâm Thu Thạch đầy mặt mờ mịt: Đồ? Thứ gì?
Nguyễn Bạch Khiết: Thứ tốt có thể ăn ♂