Chu Như Viện không phải người, nói cách khác hiện tại bọn họ căn bản không có cách nào tìm thấy cô ta. Nhưng tuy rằng tìm không thấy cô ta, lại có thể tìm thấy Chu Hàm Sơn còn sống.
Ngải Văn Thụy biết địa chỉ ký túc xá của Chu Hàm Sơn, vì thế ba người đi thẳng về hướng ký túc xá. . Đam Mỹ H Văn
Đi trên đường Lâm Thu Thạch lại gặp cô gái tên Tả Ti Ti kia, cô ta đang ngồi ở bên cạnh bồn hoa trong trường với cộng sự của mình, trong tay cầm một đồ vật, có vẻ đang thảo luận cái gì.
Cố Long Minh từ xa đã trông thấy đồ vật trong tay bọn họ, cậu ta kinh ngạc nói: "Là người gỗ, bọn họ tìm được người gỗ ở chỗ nào ——"
Lâm Thu Thạch nhớ tới hai người ngoài cửa chết đêm qua, nghĩ nghĩ, đi tới trước mặt Tả Ti Ti, chào hỏi với bọn họ: "Tả Ti Ti, mọi người đang làm gì thế?"
Tả Ti Ti nhìn thấy bọn họ lại đây, thuận tay giấu người gỗ kia đi, cười nói: "Không có gì, tùy tiện tâm sự thôi."
Ấn tượng của Lâm Thu Thạch đối với cô gái này cũng không tệ lắm, không vòng vo, nói: "Cô cũng tìm thấy người gỗ?"
"Ừ......" Tả Ti Ti hàm hồ nói, "Làm sao vậy?"
"Nếu tìm được rồi thì giữ nó cẩn thận đi." Lâm Thu Thạch nói, "Sáng hôm nay tôi cũng tìm được người gỗ ở trên người người chết nọ, người gỗ không đầu nên tôi nghi ngờ người gỗ kia có liên quan tới cách chết của hai người đó."
Đồng bạn bên cạnh Tả Ti Ti nghe vậy sắc mặt thay đổi: "Cái gì?"
Cố Long Minh thấy bộ dáng anh ta hoảng loạn như vậy nói: "Này, không phải anh vứt rồi đấy chứ?"
"Tôi...... Tôi......" Anh ta chỉ chỉ hồ nước phía sau mình, sắc mặt trắng bệch, "Vừa rồi tôi cảm thấy thứ này không may mắn, liền tiện tay ném vào rồi!"
"Vậy làm sao bây giờ? Anh sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ!" Tả Ti Ti cũng luống cuống.
"Tôi đi tìm nó về!" Đồng bạn vội vàng nói một câu.
"Từ từ ——" Lâm Thu Thạch còn chưa nhớ ra phải ngăn cản, đã thấy đồng bạn Tả Ti Ti lao vào hồ nước phía sau.
Đây là hồ cảnh trong trường, cực kỳ nông, một người đàn ông 1m7 mấy đứng dưới nước cũng chỉ tới đầu gối, dựa theo tình huống bình thường mà nói, thế nào cũng không thể chết đuối ở bên trong.
Nhưng thế giới trong cửa, hiển nhiên cũng không thể lấy hai chữ bình thường này để đo lường.
Người nọ sau khi xuống nước đang cong eo muốn lấy người gỗ ra, nước vây xung quanh lại như sôi trào, mặt nước bắt đầu quay cuồng kịch liệt, Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này, vội kêu: "Mau ra đây ——"
Người nọ nghe vậy, mới vừa vượt một bước về hướng bọn họ, trong làn nước xanh biếc liền thoát ra vô số đôi tay cứng đờ tái nhợt, bắt được cơ thể anh ta, bắt đầu kéo anh ta xuống dưới hồ nước.
Lâm Thu Thạch phản ứng nhanh nhất, một bước vọt nhanh tới bên cạnh hồ, bắt được cánh tay đang hoảng loạn múa may của người nọ: "Mau giúp anh ta ——"
Tả Ti Ti Cố Long Minh cùng Ngải Văn Thụy cũng đều nhanh chóng đuổi kịp, ôm lấy thân thể Lâm Thu Thạch kéo hai người bọn họ về phía sau.
Bốn người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cứu được người thiếu chút nữa bị kéo xuống hồ nước lên, thời điểm người nọ được kéo lên thiếu chút nữa oà khóc, nói: "Quá con mẹ nó khủng bố —— quần tôi cũng bị kéo mất ——" Quần jean bên ngoài của anh ta bị mạnh bạo kéo vào hồ nước, lúc này trên người cũng chỉ còn lại một cái quần tứ giác hoa hoè hoa sói.
"Chậc." Tả Ti Ti ném ánh mắt ghét bỏ cho anh ta, "Thế mà lại mặc loại quần này."
Đồng bạn: "......" Đúng vậy, nếu biết sẽ cởi quần trước mặt mọi người anh ta đã chọn cái màu sắc và hoa văn đẹp chút.
Lâm Thu Thạch thở hắt ra, nói: "Tôi đề nghị sắp tới anh vẫn là nên cách mấy chỗ có nước xa một chút đi."
"Được, cảm ơn mọi người nhắc nhở, mọi người thế này là muốn đi đâu vậy?" Tả Ti Ti cũng cảm giác đội ngũ của bọn Lâm Thu Thạch có chút không giống bình thường.
Lâm Thu Thạch nói: "Tới ký túc xá một chuyến...... Rốt cuộc mọi người tìm được người gỗ này ở chỗ nào?"
"Là ở phòng hoạt động câu lạc bộ điêu khắc." Tả Ti Ti lần này trả lời chuyện Lâm Thu Thạch hỏi, "Chúng tôi nghe được sinh viên đã chết hình như đều từng tham gia câu lạc bộ điêu khắc, cho nên liền tới chỗ đó nhìn xem."
Tin tức này xem ra gần như tất cả mọi người đã biết, chỉ là vận khí của bọn họ không tốt như Lâm Thu Thạch, không thể gặp được NPC biết nội tình kỹ càng tỉ mỉ như Ngải Văn Thụy.
"Đi thôi, còn không đi thì lại phải đi học." Ngải Văn Thụy ở bên cạnh thấp giọng nói.
Tả Ti Ti nhìn Ngải Văn Thụy một cái, trong ánh mắt có thêm ý vị khác, cô ta nói: "Chúc mọi người may mắn."
"Chúc may mắn." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, chỉ chỉ đồng bạn của Tả Ti Ti, "Hai người đi tìm cái quần mặc vào trước đi."
Đồng bạn mặc quần lót: "...... Được, cảm ơn đã quan tâm."
Ba người tới ký túc xá, dựa theo cách nói của Ngải Văn Thụy, Chu Hàm Sơn ở phòng 307.
Nhưng ba người họ ở bên ngoài gõ cửa đã lâu, người bên trong đều không có phản ứng.
"Không có ở đây, nếu không chúng ta đi thôi." Ngải Văn Thụy nói.
Cố Long Minh nói: "Đi cái gì mà đi, đi cái gì mà đi, này mà không thể đi vào à?" Cậu ta hướng ánh mắt về phía Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn trầm mặc ba giây, "Các cậu giúp tôi nhìn một chút có người khác nhìn hay không."
Ngải Văn Thụy lúc này mới nhớ tới Lâm Thu Thạch có thể mở khóa, biểu tình cậu ta có chút phức tạp, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Vài phút sau, bọn họ tiến vào ký túc xá của Chu Hàm Sơn.
Nhưng sau khi vào lại phát hiện ký túc xá trống không, căn bản không có người ở nơi này. Bất kể là bên trong hay là bên ngoài ban công đều rỗng tuếch, nhìn từ bồn nước với tình trạng bụi bặm, nơi này đã rất lâu không có người ở.
"Chu Hàm Sơn về nhà?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Tôi không biết, từ sau khi xảy ra chuyện, thật là có đoạn thời gian tôi không hề thấy hắn ta." Ngải Văn Thụy nói, "Nhưng tôi chưa từng nghe nói chuyện hắn ta thôi học." Cậu ta nói xong lời này, lại tự giễu cười cười, "Có lẽ là hắn ta thôi học, tôi lại không biết...... Dù sao loại thời điểm này, có ai dư thừa tinh lực đi quan tâm những người khác đâu."
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, chợt hỏi: "Cậu có thể liên lạc với người bạn lúc trước không?"
"Bạn nào?" Ngải Văn Thụy nói.
"Chính là lúc ấy có ba người ở phòng học." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu, Tiểu Hòa, còn có một người chạy trước —— người nọ cậu có thể liên lạc được đúng không?"
"Tôi không chắc." Ngải Văn Thụy lắc đầu, "Tôi không chắc là cậu ấy có thể nhận điện thoại của tôi hay không......"
Lâm Thu Thạch nói: "Cậu gọi cậu ta trước đi."
Ngải Văn Thụy gật gật đầu, cầm lấy di động tìm một dãy số, điện thoại vang lên khoảng mười mấy giây sau, vẫn là đã chuyển được, đầu kia truyền đến thanh âm của một nam sinh, nói: "Alo."
Nghe thấy giọng người này, Ngải Văn Thụy đang muốn mở miệng, cửa kính bên cạnh lại phát ra một tiếng vang lớn, Lâm Thu Thạch nâng mắt nhìn qua, phát hiện có một thứ hình tròn bị ném vào từ cửa sổ, sau khi đụng vỡ kính, thứ kia lăn thẳng đến trước mặt bọn họ.
Ngải Văn Thụy nhìn thứ trên mặt đất, lập tức dại ra, di động cậu ta mở loa ngoài, trong loa vẫn đang truyền ra tiếng bạn của cậu ta.
"Sao cậu không nói lời nào?" Người đầu bên kia điện thoại hỏi, "Có phải có việc hay không, cần tớ qua đó tìm cậu à?"
Ngải Văn Thụy rũ đầu, nhìn thứ trên mặt đất.
Đó là một cái đầu người, bị đồ vật bén nhọn cắt thẳng từ trên cổ xuống, còn đang nhỏ máu, nếu đây chỉ là cái đầu bình thường cũng coi như thôi, nhưng mà......
Ngải Văn Thụy cứng đờ quay đầu, nhìn về phía điện thoại vẫn đang phát ra tiếng, đầu của chủ nhân tiếng điện thoại, lúc này đang lẳng lặng nằm ở trước mặt cậu ta, dùng cặp mắt vô thần kia nhìn cậu ta chằm chằm.
"Cậu nói chuyện đi nào, cậu sao lại không nói lời nào vậy ——" Đầu kia điện thoại không biết là thứ gì, vẫn đang tiếp tục phát ra tiếng, chỉ là thanh âm này nhiều thêm vài phần quỷ dị vặn vẹo, "Cậu nói chuyện đi nào, làm sao cậu không nói?" Bên trong trộn lẫn một chút nhạc nền hỗn loạn, nghe tới làm người càng thêm sởn tóc gáy.
"Rõ ràng là cậu......" Thanh âm kia vẫn đang tiếp tục, Ngải Văn Thụy lại như đã không thể chịu đựng nổi, thét chói tai ném điện thoại ra khỏi cửa sổ, nói: "A a a a!!! Cậu ấy đã chết, tôi cũng sắp phải chết!! Cứu mạng!! Cứu mạng!!"
"Cậu bình tĩnh một chút!!" Cố Long Minh thấy bộ dáng Ngải Văn Thụy sắp phát điên, nhanh chóng duỗi tay bắt lấy cậu ta, thật sự sợ thằng nhóc này chịu kích thích quá mức nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ.
"Cứu mạng, cứu mạng, tôi không muốn chết ——" Ngải Văn Thụy khóc kêu.
Lâm Thu Thạch nói: "Cậu mang cậu ta về ký túc xá đi!"
Cố Long Minh nói: "Anh thì sao?"
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi có chút việc muốn đi xác nhận ——"
Cố Long Minh nhìn Ngải Văn Thụy, lại nhìn Lâm Thu Thạch, biểu tình hơi do dự, hiển nhiên là đang phân vân giữa Lâm Thu Thạch với Ngải Văn Thụy. Tuy rằng Ngải Văn Thụy nhìn qua cực kỳ chân thực, nhưng nói đến cùng cậu ta cũng chỉ là NPC trong cửa, nếu vì bảo vệ cậu ta dẫn tới Lâm Thu Thạch xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó lại chính là mất nhiều hơn được.
"Không có việc gì, cậu đi đi." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi sẽ quay về rất nhanh."
Cố Long Minh thấy thần sắc Lâm Thu Thạch kiên định, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu, cõng Ngải Văn Thụy lên đi mất.
Nhìn bóng dáng hai người, Lâm Thu Thạch lại chuyển ánh mắt về phía cửa sổ bị đập vỡ, còn có cái đầu chết không nhắm mắt trên mặt đất kia.
"Cậu rốt cuộc là chết khi nào." Lâm Thu Thạch nhìn cái đầu, lẩm bẩm tự nói, "Là hôm nay, ngày hôm qua, hay là......" Hắn nói tới đây ngừng lại, xoay người xuống tầng, tìm kiếm đồ vật mình muốn tìm ở phía dưới.
Rất nhanh, Lâm Thu Thạch ở trong một góc cây cối, tìm được một chiếc di động bị vỡ màn hình. Hắn ấn nút khởi động máy, trong lòng không ngừng cầu nguyện, vận khí của hắn không tồi, di động hiện ra giao diện khởi động máy, tuy rằng màn hình đã vỡ, hơi nhìn không rõ lắm chi tiết, nhưng đại khái không có ảnh hưởng gì.
Lâm Thu Thạch cầm di động, bắt đầu tìm kiếm bên trong danh bạ. Hắn tìm chữ Z mở đầu một loạt họ tên, lại không tìm thấy cái tên Chu Hàm Sơn. (周含山/Zhōu Hánshān/)
Xem ra Ngải Văn Thụy nói cậu ta không thân với Chu Hàm Sơn, hẳn là không phải đang nói dối.
Lâm Thu Thạch siết di động, lại chợt nghĩ tới chuyện khác, hắn mở lịch sử tin nhắn, trông thấy tên ghi chú trên lịch sử tin nhắn mới nhất là: Tiểu Triện.
Tiểu Triện hẳn chính là tên bạn của Ngải Văn Thụy.
Lâm Thu Thạch lại quay màn hình về, chọn danh sách tin nhắn, hắn thấy Tiểu Triện gửi tin nhắn cho Ngải Văn Thụy, liền chọn xem, thấy một tin nhắn được gửi tới gần đây nhất.
Tin nhắn gửi tới vào đêm qua, thời điểm Lâm Thu Thạch nhìn thấy nội dung tin nhắn, biểu tình liền cứng lại.
Bởi vì ở đằng trước tin nhắn, viết một cái tên bọn họ rất quen thuộc: Chu Hàm Sơn, chúng ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Thu Thạch cảm giác tình hình không ổn, nhớ tới Cố Long Minh mang Ngải Văn Thụy về ký túc xá, lập tức xoay người chạy đi.
Dọc theo đường đi Lâm Thu Thạch đều đang sửa sang lại tin tức Ngải Văn Thụy cũng cấp cho bọn họ.
Những thứ bọn họ biết về điêu khắc, Chu Như Viện, ước nguyện gần như đều là Ngải Văn Thụy cung cấp, cũng nghĩa là kể cả Ngải Văn Thụy nói dối, bọn họ cũng không thể phân biệt. Ngải Văn Thụy nói cậu ta chỉ là một người bị hại vô tội, nhưng xưng hô trong tin nhắn với chủ nhân di động, lại bại lộ thân phận của cậu ta.
Cậu ta chính là Chu Hàm Sơn, Chu Hàm Sơn hẹn hò với Chu Như Viện kia.
Cậu ta lừa gạt thành viên câu lạc bộ điêu khắc, khiến bọn họ bôi máu tươi lên gỗ điêu khắc, sau đó lại ước nguyện vọng. Ngải Văn Thụy đương nhiên là sẽ không chết, bởi vì cậu ta vô cùng có khả năng, là cái người duy nhất biết chân tướng kia...... Đương nhiên, tất cả những điều này đều là suy đoán của Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch thở hổn hển về tới ký túc xá, hắn gian nan leo lên tầng hai, gỗ cửa thật mạnh: "Cố Long Minh, Cố Long Minh cậu ở đâu!"
Một lát sau, cửa mở, phía sau cửa lộ ra mặt Cố Long Minh: "Nhỏ giọng chút, cậu ta ngủ rồi."
"Ngải Văn Thụy ngủ rồi?" Lâm Thu Thạch nhìn vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy trên cái giường đệm ở góc tường kia có một thân ảnh nhỏ gầy đang nằm đó, nhìn từ bóng dáng, đúng là Ngải Văn Thụy.
"Ừ." Cố Long Minh nhẹ giọng nói: "Sao lại vội như vậy, phát hiện ra chuyện gì?"
Lâm Thu Thạch nói: "Ra ngoài nói."
Hai người đi đến cuối hành lang, tìm một góc hẻo lánh, Lâm Thu Thạch vào thẳng chủ đề: "Ngải Văn Thụy không phải Ngải Văn Thụy, là Chu Hàm Sơn."
"Cái gì? Cái gì?" Hiển nhiên Cố Long Minh không thể phản ứng lại lời của Lâm Thu Thạch có ý gì ngay lập tức, lặp lại vài lần, còn duỗi tay bắt lấy cánh tay Lâm Thu Thạch, ngạc nhiên nói: "Chu Hàm Sơn, là Chu Hàm Sơn kia?"
"Ừ, đúng." Lâm Thu Thạch nói: "Chính là hắn ta."
"Vậy đây là tình huống như thế nào." Cố Long Minh nói, "Hắn ta vẫn luôn gạt chúng ta...... Là muốn chơi chết chúng ta à? Hay là có mục đích gì khác......" Hiện tại cậu ta có chút mê man, Ngải Văn Thụy...... Không, là Chu Hàm Sơn, gần như là một đường dẫn dắt hiểu biết của bọn họ về toàn cảnh toàn bộ sự tình.
Từ câu lạc bộ điêu khắc, đến Chu Như Viện, lại đến trò chơi thần quái, với nguyện vọng bọn họ đã ước, Cố Long Minh thật sự không rõ hắn ta muốn làm cái gì.
"Tiếp theo chúng ta đây làm sao bây giờ?" Cố Long Minh vuốt mặt một chút, "Mẹ nó, thế mà gạt chúng ta, mệt tôi còn cõng hắn ta lâu như vậy."
"Ngả bài đi." Lâm Thu Thạch nói, "Đừng lãng phí thời gian đoán."
"Cũng đúng." Cố Long Minh nói, "Dù sao hắn ta cũng là con người, không sợ hắn ta tác quái."
Cậu ta bị Ngải Văn Thụy lừa có vẻ có chút tức tối, hùng hổ xoay người đẩy cửa mà vào, xách Ngải Văn Thụy ngủ mơ mơ màng màng từ trên giường lên, nói: "Chu Hàm Sơn ——"
Chu Hàm Sơn bị đánh thức vẻ mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?" Sau khi hắn ta hỏi qua hai giây, mới phản ứng lại cái tên Cố Long Minh gọi không phải Ngải Văn Thụy mà là Chu Hàm Sơn, ngay sau đó sắc mặt thay đổi, run giọng nói: "Các anh biết rồi......"
"Ừ." Lâm Thu Thạch ném điện thoại tới trước mặt Chu Hàm Sơn, "Tin nhắn trong di động của cậu nhắc tới cái tên này."
Biểu tình Chu Hàm Sơn lúng ta lúng túng.
"Nói đi, rốt cuộc cậu là ai, tại sao muốn lừa chúng tôi." Cố Long Minh nói, "Cậu muốn cái gì?"
Chu Hàm Sơn cười khổ: "Tôi...... Tôi không muốn lừa các anh, nhưng nếu tôi nói với các anh tôi chính là Chu Hàm Sơn, các anh nhất định sẽ không tin tưởng tôi."
Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh không nói chuyện.
"Bọn họ cũng đều biết Chu Hàm Sơn hẹn hò với Chu Như Viện." Chu Hàm Sơn nói, "Tôi chỉ là sợ hãi các anh cho rằng tôi có ý xấu gì...... Thật ra......"
"Thật ra cậu không có?" Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt hắn ta, "Cậu cảm thấy chúng tôi có thể tin tưởng?"
Chu Hàm Sơn trầm mặc một lát: "Vậy phải thế nào, anh mới có thể tin tưởng tôi."
Lâm Thu Thạch: "Cậu có biết Chu Như Viện là người chết không?"
Chu Hàm Sơn lắc đầu: "Tôi không biết, cho đến lần chơi trò chơi đó......" Hắn ta dùng tay bịt kín mặt, bả vai bắt đầu run rẩy, "Tôi phát hiện, phát hiện cô ấy không có bóng."
Lúc ấy lực chú ý của mọi người đều đặt ở bức tượng điêu khắc, Chu Hàm Sơn ôm Chu Như Viện đang nở nụ cười tươi tắn trong lòng, hai người đang lặng lẽ nói gì đó, Chu Hàm Sơn lại cảm thấy có chỗ nào không được đúng.
Hắn ta cúi đầu, giữa biểu tình xuất hiện một chút nghi hoặc, thậm chí còn giơ tay dụi dụi mắt.
Nhưng mà bất kể dụi mắt như thế nào, trên mặt đất cũng chỉ có một cái bóng thuộc về chính mình...... Mà cô gái trong lòng hắn ta, lại tưởng như vốn dĩ đã không tồn tại.
Sau khi phát hiện chuyện này, khí lạnh trườn từng chút lên sống lưng Chu Hàm Sơn, người bên cạnh dường như phát hiện hắn ta khác thường, dịu dàng hỏi nói: "Anh yêu, anh làm sao vậy?"
"Không sao." Chu Hàm Sơn nói, "Chỉ là hơi mệt mỏi." Mấy người bạn của hắn ta đang đứng ở phía trước, hi hi ha ha đâm thủng ngón tay, lấy máu đỏ tươi, bôi lên miếng gỗ hình người kia. Cánh tay hắn ta vốn là ôm người bên cạnh, nhưng sau khi phát hiện người bên cạnh không có cái bóng, hắn ta lại cảm thấy vị trí da thịt tiếp xúc với cô ta, trở nên cứng đờ lạnh băng, thật giống như...... thứ mình đang ôm chính là một pho tượng.
Nhớ lại đến đây, toàn thân Chu Hàm Sơn đều đang run rẩy, hắn ta run giọng nói: "Lúc ấy tôi muốn ngăn cản bọn họ, nhưng căn bản là nói không ra lời."
"Cậu cũng bôi máu lên?" Cố Long Minh hỏi.
"Có, tôi là người đầu tiên." Chu Hàm Sơn nói tới đây, trong giọng nói tràn ngập hối hận, "Chỉ là lúc tôi ước nguyện cũng không thành tâm, sau đó cũng không báo danh tham gia giải đấu kia."
Không báo danh, đương nhiên cũng không có khả năng đoạt giải, Chu Hàm Sơn cứ như vậy tránh thoát một kiếp.
Cố Long Minh nói: "Tại sao cậu không báo danh? Câu lạc bộ điêu khắc mấy cậu không phải rất để ý cái giải thưởng này sao?"
"Ha ha." Chu Hàm Sơn cười gượng hai tiếng, "Tôi đây còn không phải thành tích không tốt sao......"
"Thật à?" Cố Long Minh vẫn là không tin.
"Là thật mà!" Chu Hàm Sơn hơi tuyệt vọng, "Các anh tin tôi đi...... Di động còn có ảnh chụp tác phẩm điêu khắc của tôi, không tin, không tin các anh mở ra xem sao."
Cố Long Minh mặt hồ nghi lấy di động: "Cậu đừng cho là tôi sẽ không xem." Cậu ta mở album, thật đúng là tìm thấy tác phẩm điêu khắc của Chu Hàm Sơn.
Lâm Thu Thạch nhìn thoáng qua tác phẩm điêu khắc kia liền cùng Cố Long Minh lâm vào trầm mặc, cuối cùng Cố Long Minh nghẹn ra một câu: "Vãi chưởng, cậu học nghệ thuật thật đấy à? Cái đống điêu khắc này là thứ ngớ ngẩn gì vậy."
Chu Hàm Sơn: "...... Quá đáng rồi đấy."
Tuy rằng đa số thời gian Chu Hàm Sơn đều đang đau đầu vì tay nghề của mình, nhưng lại không nghĩ rằng lúc này nhờ họa được phúc, thế mà cứ như vậy tránh thoát một kiếp.
Lúc công bố thành tích, người đoạt giải đều cực kỳ vui vẻ, còn thảo luận với nhau nói không nghĩ tới truyền thuyết vườn trường thế mà là thật...... Đương nhiên, bọn họ càng không nghĩ tới chính là, giải thưởng này cần phải trả một cái giá cực kỳ thảm thiết.
"Cho nên rốt cuộc cậu lừa chúng tôi để làm cái gì?" Cố Long Minh hỏi.
"Kỳ thật...... Kỳ thật tôi chỉ muốn ngăn cản mọi chuyện." Chu Hàm Sơn run giọng nói, "Tất cả đều do tôi dựng lên, đương nhiên hẳn là tôi mới làm mọi thứ kết thúc......"
"Kết thúc như thế nào?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Tôi đi tra xét rất nhiều tư liệu, thật ra trường học sớm đã có truyền thuyết này." Chu Hàm Sơn nói, "Chẳng qua, một bộ phận cuối cùng của truyền thuyết này, Chu Như Viện lại không nói cho chúng tôi biết."
"Một bộ phận cuối cùng?" Cố Long Minh ngồi ngay ngắn.
"Cần phải có thứ để trao đổi, pho tượng giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, ngươi cũng tới giúp pho tượng thực hiện nguyện vọng." Chu Hàm Sơn nói, "Chỉ là hiện tại tôi xác thật nghĩ không ra, nguyện vọng của pho tượng rốt cuộc là cái gì, nếu nguyện vọng của cô ấy là muốn chúng ta chết thì sao?"
Nghe Chu Hàm Sơn nói, Lâm Thu Thạch lại nhớ tới một câu bên trong manh mối, ăn miếng trả miếng ăn miếng trả miếng.
Ánh mắt hắn cùng Cố Long Minh đối diện một lát, hai người vào lúc này đạt tới mười phần ăn ý.
"Tại sao cậu không nói việc này cho chúng tôi biết sớm chút?" Cố Long Minh còn đang rối rắm chuyện Chu Hàm Sơn lừa bọn họ.
Chu Hàm Sơn cúi đầu không nói chuyện.
Lâm Thu Thạch lại nhìn thấu hàm nghĩa giấu giếm bên trong biểu tình của hắn ta, hắn nói: "Nguyện vọng của Chu Như Viện, có phải có liên quan đến cậu hay không?"
Cả người Chu Hàm Sơn run lên, khóc nức nở nói: "Tôi không muốn chết......"
Những lời này của hắn ta, gần như chính là tán đồng suy đoán của Lâm Thu Thạch.
Chu Như Viện với Chu Hàm Sơn là người yêu, mà Chu Hàm Sơn vẫn luôn không dám nói chuyện này cho bọn họ, như vậy Lâm Thu Thạch có lý do để suy đoán, nguyện vọng của Chu Như Viện, chính là muốn Chu Hàm Sơn đi với cô ta.
Mà muốn người chết sống lại thì không có khả năng, như vậy phương pháp càng đơn giản, đó là để người sống chết đi.
"Cầu xin các anh, tôi thật sự không muốn chết." Chu Hàm Sơn khóc lóc nói, "Tôi thật sự rất sợ hãi ——"
"Cậu thích cô ta à?" Cố Long Minh nhíu lại mày hỏi.
"Có lẽ đi, tôi cũng không biết." Chu Hàm Sơn nói, "Từ khi phát hiện cô ấy không phải người sống, ký ức ở cùng với cô ấy lúc trước đều trở nên mơ hồ không rõ...... Thậm chí đều sắp không nhớ rõ." Hắn ta đang mờ mịt vô thố nói chuyện, lại dừng lại, trong ánh mắt mang theo sợ hãi nồng đậm, nhìn về phía bên cạnh cửa sổ.
Lâm Thu Thạch nhìn theo ánh mắt hắn ta, lại là nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài, sắc mặt trắng bệch, lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, dùng một loại ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn người trong phòng —— bọn họ đang ở tầng hai, phía bên ngoài cửa sổ không có bất cứ thứ gì, không cần nghi ngờ, cô gái này, chính là cô gái đã từng ở bên Chu Hàm Sơn, Chu Như Viện.
Sau khi Chu Hàm Sơn nhìn thấy Chu Như Viện, kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, lại lần nữa té xỉu ở trên giường. Mà chỉ một lát như vậy, bóng người bên cửa sổ lại đã biến mất không thấy, khuôn mặt trắng bệch vừa rồi, cứ như chỉ là ảo giác của họ.
Nhưng Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh lại rất rõ ràng, Chu Như Viện là thật sự đã tới......