Trở về công ty, Mã Duyệt ngồi đờ ra trên ghế.
Lúc đuổi theo Ôn Dĩnh có hơi ‘dùng sức quá độ’ nên khi về không dám dùng phép thuật nữa, nhưng ai ngờ đâu ngọn núi kia lại không gần tí nào, Mã Duyệt phải đi một hồi lâu mới tìm được một trạm dừng để bắt xe. Liếc nhìn sắc mặt của quản lý bộ phận, tuy đã nhờ Hàn Khải nói dối xin nghỉ nửa buổi giúp hắn, nhưng quản lý vẫn có chút không vui.
Được rồi, Mã Duyệt thừa nhận là nửa buổi không đủ, lúc trở về công ty đã gần giờ tan tầm.
Chẳng lẽ lần này lại vì nghỉ quá nhiều mà bị bắt xin thôi việc nữa sao…
Mã Duyệt cười khổ một cái, cho dù là vậy thì vẫn có một số việc không thể không lo.
Hàn Khải theo lệ chạy đến tầng sáu tìm Mã Duyệt cùng nhau về nhà. Trong thang máy, Mã Duyệt nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng muốn nói lại thôi của cậu, nhịn không được nên mỉm cười quàng tay qua cổ cậu, khẽ nói: “Về nhà rồi nói cho cậu biết.”
Luồng hơi nóng trượt qua tai Hàn Khải, Hàn Khải hơi ngẩn ta, ngơ ngác nhìn Mã Duyệt gật đầu một cái.
Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, vẻ mặt Hàn Khải vẫn còn ngơ ngác.
Tại sao phải đặc biệt chú ý đến Mã Duyệt, tại sao mỗi lần đụng đến cậu ta đều giống như thằng ngốc, tại sao chỉ cần không nhìn thấy cậu ta là lại thấy không yên tâm, tại sao lại tình nguyện cho cậu ta ngủ bên cạnh mình, tại sao lại vui vẻ chỉ vì hành động trêu ghẹo của cậu ta rồi cảm thấy buồn bã chỉ vì cậu ta không vui…
Đủ loại câu hỏi liên quan đến Mã Duyệt vang lên trong đầu, con tim Hàn Khải chìm trong đau khổ.
Thảm rồi, không phải là… thích cậu ta rồi chứ…
Nhưng mà, cậu ta là nam…
Hàn Khải khi có khi không ăn cơm, sắc mặt hơi trở nên trắng bệch.
“Cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu à?” Mã Duyệt có chút lo lắng hỏi.
Dương Tử và Hàn Nhật Chiêu cũng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hiện lên vẻ lo âu.
Thấy sáu con mắt của ba người đang nhìn mình chằm chằm, ngẫm lại chuyện khi nãy mình suy tính, Hàn Khải cảm giác lỗ tai có hơi nóng lên.
“Không… không có gì, ăn cơm đi, tôi không sao.”
Để chứng mình mình không sao, Hàn Khải ăn cơm thật nhanh, sau đó đứng lên xới thêm chén nữa.
Cậu vừa xới cơm vào chén vừa nghĩ, cái này gọi là gì đây, nếu như mình thật sự có ý với Mã Duyệt, vậy sau này làm sao có thể ở chung một phòng với cậu ta, còn phải ngủ chung giường nữa? Với người luôn nhanh mồm nhanh miệng như Hàn Khải mà nói, việc lừa dối con tim mình… thật sự là một kĩ năng sống.
Mã Duyệt nhìn Hàn Khải bỏ đi rồi suy nghĩ, xem ra Hàn Khải vẫn còn đang lo lắng cái gì đó, Mã Duyệt âm thầm hạ quyết tâm, câu nói “Hàn Khải nhất định phải chết” của người kia, vẫn không nên nói cho cậu biết, tránh cho cậu bị doạ sợ.
Hàn Khải mượn cớ công việc chạy về phòng, Mã Duyệt cẩn thận đóng cửa lại, quay đầu nhìn Hàn Khải, cậu không hề nằm trên cái giường mình luôn yêu thích mà lại ngồi một mình trước bàn vi tính, vội vàng mở máy tính.
“Rốt cuộc là cậu bị cái gì?” Mã Duyệt có chút bất đắc dĩ hỏi, tên ngốc này, tưởng mình không nhận ra được cậu ta không ổn sao?
“Không có gì,” Hàn Khải nhìn vẻ mặt không tin của Mã Duyệt, nhấn mạnh, “thật sự là tôi không sao! Đúng rồi, hôm nay cậu gặp ai?”
Lảng sang chuyện khác luôn là chiêu bài tốt nhất.
Mã Duyệt tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng rời khỏi trọng tâm câu chuyện theo cậu: “Gặp Lý Thư Doanh.”
Mã Duyệt nhìn mặt Hàn Khải biến sắc, có lẽ là còn nhớ đến cái gọi là ‘kiệt tác’ lần trước của Lý Thư Doanh.
Nhưng Hàn Khải lại nghĩ, nếu không có cái lần Lý Thư Doanh hạ chú lên người mình, thì cậu và Mã Duyệt, có phải sẽ không thể gặp nhau hay không?
Mã Duyệt chậm rãi đi đến sau lưng Hàn Khải, nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, thong thả nói: “Ý của bọn họ là không muốn chúng ta điều tra nữa, không được nhúng tay vào chuyện này, bọn họ nói chuyện đó sẽ không có hại cho Mã gia, cũng không muốn làm kẻ thù với Mã gia.”
“Vậy cậu…”
“Tôi từ chối.”
“Tại sao?” Hàn Khải không hiểu, sau đó suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói, “Là vì tôi sao?”
“Hàn Khải, cậu tin tôi không?”
“Đương nhiên là tin.” Cho dù phải cược cả cái mạng này.
“Tôi đã nói, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện.” Mã Duyệt đột nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn Hàn Khải.
Hàn Khải cũng cảm giác được ánh mắt sau lưng mình, cậu dừng động tác di chuyển con chuột liên tục trên tay, nặng nề gật đầu: “Tôi hiểu.”
Trong phòng lại yên tĩnh, Hàn Khải im lặng nhấn đủ loại trang web, Mã Duyệt chỉ lặng lặng đứng phía sau cậu, giống như đang muốn nhìn xuyên qua bụng Hàn Khải xem rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì.
“Hình như ta tới không đúng lúc?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, “Thật hiếm, các người cũng biết cãi nhau sao?”
“Ai nói với cô là chúng tôi cãi nhau?” Hàn Khải trợn mắt liếc cô.
“Dấu hiệu trong không khí nói cho ta biết. Nó nói rằng các người đang giận nhau.” Cô gái bay đến giữa Hàn Khải và Mã Duyệt, tựa đầu lên vai Hàn Khải.
Mặt Hàn Khải biến sắc, nhanh chóng đứng ra sau lưng Mã Duyệt. Đùa à, tuy cậu đã quen với mấy thứ quỷ quái nhưng không có nghĩa là cậu có thể để mặc cho chúng nó ghé lên người mình, như thế rất khủng khiếp!
Mã Duyệt bước lên trước một bước nhìn cô gái: “Cô tới làm gì?”
“Tới thăm các cậu một chút.” Thanh ra vẻ không sao cả bay tới bay lui.
“Thôi đi.” Hàn Khải cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Thanh đứng trên bàn máy tính, thay đổi thành dáng ngồi của người bề trên: “Hôm nay lại mất thêm một hồn phách âm thời.”
“Tôi biết, lúc đó chúng tôi cũng có mặt, hơn nữa, chúng tôi còn tìm được một vài manh mối ngoài dự kiến.”
“Có manh mối?”
Mã Duyệt dừng lại môt chút: “Nói đi, rốt cuộc cô chưa nói cho tôi biết chuyện gì? Tờ giấy kia có cái gì?”
“Về chuyện đó, vẫn nên để ta nói cho ngươi biết.” Một giọng nam xa lạ vang lên, Mã Duyệt giống như không hề có chút bất ngờ, vẫn bình tĩnh đứng yên.
Hàn Khải lại muốn ngửa đầu thở dài, những con ma này có ý thức không? Sao lại có thể đi tới đi lui tự do như vậy? Tưởng phòng cậu là cái chợ sao? Cứ thành thói quen rồi sau này Mã Duyệt đi khỏi đây, bọn họ cứ chạy đến mãi thì làm sao?
Mã Duyệt… đi khỏi đây. Đột nhiên Hàn Khải lại cảm thấy trái tim rất khó chịu, cậu không thích như vậy, dù cho chỉ là suy nghĩ một chút.
Linh hồn màu trắng từ từ kết thành thực thể, Hàn Khải cảm giác như tròng mắt mình sắp bị rớt xuống.
Không phải bề ngoài của người kia rất kinh khủng, mà là…
“Anh là Bạch… Bạch Thập Tam?” Hàn Khải ấp úng hỏi.
“Là ta.” Người đàn ông nở nụ cười ung dung.
“Nhưng không phải những người gọi hồn trong địa ngục đều phải mặc quần áo cổ trang sao? Sao anh lại mặc âu phục.” Đã vậy còn là màu trắng, thật muộn tao, Hàn Khải hừ một tiếng, đầu tiên là Thanh, tiếp theo lại là Bạch Thập Tam, bọn họ hoàn toàn làm xáo trộn sự hiểu biết của Hàn Khải về ‘địa phủ’, vô hình chung, Hàn Khải cũng có chút ý định trút hết tâm trạng khó chịu của mình lên người Bạch Thập Tam.
Bạch Thập Tam hơi ngạc nhiên, nở nụ cười: “Các ngươi muốn tranh luận chuyện ta nên mặc quần áo gì hay muốn trên biết trên tờ giấy này có gì?”
Mã Duyệt và Hàn Khải liếc mắt nhìn nhau, xem ra bên kia biết rất nhiều thứ, nếu không phải bị ép, e rằng vẫn chưa lấy ra.
Hàn Khải đánh mắt sang Mã Duyệt. Mã Duyệt nhìn Bạch Thập Tam: “Nếu không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng.”
“Ha ha ha, rất thú vị, ta thật sự rất muốn đấu với ngươi một lần. Nhưng hết cách rồi, ai bảo ta phải cầu cạnh ngươi.” Bạch Thập Tam ra vẻ chả sao cả cười một tiếng, đưa đồ trên tay cho Mã Duyệt.
Mã Duyệt cầm lấy xem, quả thật là một mảnh giấy, nhưng mà… những thứ trên giấy có ý nghĩa gì? Hắn không hiểu, nhưng vẫn cố gắng không thể hiện ra bất kì biểu cảm ngạc nhiên hay lúng túng nào.
Mã Duyệt cất tờ giấy vào trong túi áo: “Xin lỗi, tôi mượn nghiên cứu một lát, mấy ngày nữa sẽ trả.”
Mã Duyệt đã lặng lẽ quyết định, ngày mai sẽ liên hệ với chú Nguyên nhờ chú đến đây một lần, có chuyện Mã Duyệt tuy không muốn nhưng vẫn không thể không thừa nhận, công lực của hắn vẫn chưa đủ.
Ví dụ như tờ giấy này, hắn không thể phát hiện ra chỗ không ổn nào cả.
Bạch Thập Tam bất đắc dĩ mỉm cười: “Thật ra không cần, ngươi muốn biết cái gì liên quan đến nó, cứ việc hỏi.”
“Tất cả.” Mã Duyệt vô cùng bình tĩnh.
Bạch Thập Tam nhìn Mã Duyệt, cau mày suy nghĩ một chút, sau đó mới lên tiếng thương lượng: “Tờ giấy trong tay ngươi… bên trên có viết một đoạn chú ngữ, ta nghĩ người của Mã gia nhìn thấy sẽ nhận ra được, không ngờ ngươi cũng không biết.”
Mã Duyệt vẫn không nói lời nào, trước khi khi hắn hiểu được Bạch Thập Tam muốn làm gì, thì im lặng dĩ nhiên là cách tốt nhất.
Bạch Thập Tam lắc đầu: “Xem ra năm đó ngươi vẫn còn quá nhỏ, vậy nên chưa từng thấy nó.” Sau đó lẩm bẩm tự nói một cậu: “Có phải ta đã đặt cược sai rồi không.”
Trong ánh mắt Mã Duyệt loé lên chút ảm đạm, Hàn Khải đứng sau lưng hắn hiển nhiên không thể thấy, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được cơ thể Mã Duyệt có hơi run rẩy.
Hàn Khải đang định vươn tay ra kéo hắn, chợt nghe Mã Duyệt thấp giọng hỏi: “Vậy… là vật của anh tôi, có đúng không?”