5, Du ngoạn
“Ách………… Bảo chủ, ngươi mới sáng sớm đứng canh giữ trước cửa phòng ta có chuyện gì?” Đoạn Tinh buổi sáng mới vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Dạ Lan San đứng khoanh tay dựa cột.
“Đến đến đến, Đoạn Đoạn, chúng ta thương lượng chuyện này!” Dạ Lan San cười nghiến răng nghiến lợi, túm hắn vào phòng đóng sầm cửa lại, Gia Cát Thiên Duyên sáng sớm tản bộ vừa vặn đi ngang qua thấy một màn như vậy không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Ánh mắt đó của Bảo chủ………… gọi là ánh mắt gì a…………?
Tuy rằng Đoạn Tinh bình thường miệng có hơi tiện, nhưng làm người cũng không tệ lắm, mình thấy chết mà không cứu thì cũng quá không có lương tâm đi. Vì thế vội vàng xông lên gõ cửa, một bên gõ một bên kêu:“Bảo chủ, Bảo chủ ngươi bình tĩnh một chút a, Đoạn Tinh hắn tư sắc tầm thường dáng người cũng tầm thường tối hôm qua bôn ba một đêm gấp trở về lại chưa tắm rửa, ngươi muốn hay không đổi cái………… Ngô…………” Còn chưa nói xong thì thấy cửa phòng mở ra, Dạ Lan San vươn tay túm cổ áo Gia Cát lôi vào, sau đó cửa phòng lại một lần nữa bị đóng sầm lại. Thấy thế, vừa rồi vẫn trốn ở một góc do dự có nên đi lên hỗ trợ hay không Bạch Nhược Manh lập tức trấn định đứng lên, sau đó quyết tuyệt xoay người rời đi, không thấy, ta cái gì cũng không thấy!
Mọi người ai cũng không chú ý tới, trên nóc nhà, có người ôm bụng cười đến gập lưng.
Một canh giờ sau, Dạ Lan San chỉnh lại cổ áo từ bên trong bước ra, tâm tình rất tốt trượt đi tìm Thần Tử Việt.
Bên trong phòng, hai người vừa bị cấu bị véo trừng mắt nhìn nhau.
“Bảo chủ làm sao biết chúng ta lừa y?” Đoạn Tinh xoa xoa bả vai, đau quá!
“Bảo chủ trưởng thành rồi chúng ta lừa y cũng không đúng.” Gia Cát xoa cánh tay hít ngụm khí lạnh, tiểu tử chết tiệt, xuống tay ngoan độc như vậy.
“Thần Côn!” Đoạn Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện:“Ngươi vừa rồi nói ai tư sắc tầm thường dáng người tầm thường không tắm rửa?!”
“Ta còn không phải vì cứu ngươi sao!” Gia Cát lấy ánh mắt chặn lời hắn:“Ta còn tưởng Bảo chủ………… Bất quá ngẫm lại cũng đúng, ngươi như vậy Bảo chủ sao có thể coi trọng ngươi!”
“Ngươi nói cái gì?” Đoạn Tinh giận dữ, nhào tới nắm tóc y: “Tiểu gia ta nhìn khó coi?”
Gia Cát đầu bị túm sinh đau, trong lòng lại nghẹn khuất, nghĩ rằng lão tử đường tốt không đi sao lại tới cứu cái tên luôn khinh bỉ mình này! Vì thế cũng nhào lên đánh trả, hai người đánh đến loạn thất bát tao, Đoạn Tinh không cẩn thận trượt chân bổ nhào lên người Gia Cát, vì thế môi cùng môi áp vào nhau…………
Đoạn Tinh ở trên người Gia Cát, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một trận, đột nhiên đồng thời bắn ra.
“Phi phi phi!” Gia Cát lấy tay áo liều mạng chùi miệng:“Dâm tặc!!”
Đoạn Tinh cũng liều mạng súc miệng:“Ngươi mới dâm tặc, thấy ta đến ngươi sao không tránh ra!”
“Ngươi nhanh như vậy ta làm sao tránh!” Gia Cát tự nhận xui xẻo, hùng hùng hổ hổ trở về phòng đi luyện dược, họ Đoàn, đánh không lại ngươi, dùng dược chỉnh chết ngươi!
Đoạn Tinh nhìn phòng mình một mảnh hỗn độn, cảm giác buồn bực sâu sắc.
“Tử Việt!” Dạ Lan San kích động nắm lấy tay Thần Tử Việt, “Đầu tháng sau ta cùng ngươi đi Giang Nam!” Thần Tử Việt tâm tình cũng tốt lắm, so sánh ra, Tiểu Hắc so với Đoạn Tinh chơi vui hơn nhiều!
“Đúng rồi, ngươi hôm nay không phải muốn đi nghe Thiết lão đầu kể chuyện của võ lâm trong ba năm nay sao?” Thần Tử Việt chọt chọt Dạ Lan San.
Dạ Lan San mặt nhăn mày nhíu:“Lão nhân kia khoe khoang tán dóc, không thể tin.”
“Vậy thì đến đọc sách đi, dù sao nhàn rỗi cũng nhàm chán, huống hồ lão đầu kia mấy ngày nay vẫn ăn không ở không!” Thần Tử Việt lôi Dạ Lan San đi. Dạ Lan San bất đắc dĩ đành phải đuổi theo.
“Oa, nhiều sách như vậy a!” Vừa vào cửa liền nhìn thấy mấy cái bàn đầy thư quyển, Thần Tử Việt không khỏi thở dài:“ Tất cả ân oán giang hồ đều ở đây?”
“Đó là đương nhiên, nguyện vọng bình sinh của Thiết mỗ chính là ghi chép lại các chuyện trên giang hồ!” Thiết Bút Ông thật tự hào.
Thần Tử Việt nhíu mày:“Ngươi mỗi lần xuất môn đều mang theo nhiều sách như vậy, không bị rớt sao?”
Thiết Bút Ông mặt co rút: “Lần này kỳ thật là vì tường thuật cho Dạ Bảo chủ mới đem theo, ngày thường cũng không mang nhiều như vậy.”
“Nơi này có viết ta hay không?” Thần Tử Việt hứng thú.
“Ách………… Thần lão Bảo chủ nghĩa bạc vân thiên*, Thần tiểu công tử đương nhiên cũng có.” Thiết Bút Ông có chút chột dạ.
*Nghĩa : là tình nghĩa, làm việc nghĩa ; Bạc: ở đây là động từ có nghĩa là che lấp ; Vân Thiên : mây trời
Là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn. Tương tự như câu “Nghĩa khí ngút trời” của VN. (tang thuvien)
“Thật không thật không, ở đâu ở đâu?” Thần Tử Việt thân thủ đông bay vùn vụt, tây bay vùn vụt.
“Cái này………… ngày thường nhớ nhiều chuyện rất phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra cụ thể ở đâu, rất khó tìm, không chừng nằm trong số ít không mang theo…………” Thiết Bút Ông ấp úng.
“Như vậy a………… người tới!” Thần Tử Việt phất tay một cái gọi một nhóm người đi vào: “Đem thư quyển trên bàn về, gọi những người khác cùng nhau luân phiên tìm ra quyển viết về ta!”
“Thần tiểu công tử, việc này không ổn…………” Thiết Bút Ông gáy đổ mồ hôi muốn đi lên ngăn cản, lại bị Thần Tử Việt ngăn lại: “Có cái gì không ổn? Không cần nhỏ mọn như vậy đi, xem xong rồi trả lại cho ngươi! Ngươi trước kể chuyện giang hồ cho Tiểu Hắc đi!”
Thiết Bút Ông tay trói gà không chặt, chỉ phải quay đầu hướng Dạ Lan San xin giúp đỡ.
“Lão tiên sinh yên tâm, cam đoan sẽ không phá hư đồ của ngươi, xem xong sẽ trả toàn bộ!” Dạ Lan San lời thề son sắt, Tử Việt tò mò thì cứ cho hắn xem , Thiết Bút Ông này sao nhỏ mọn như vậy, viết ra cũng không phải là vì cho người ta xem sao?
Thiết Bút Ông trơ mắt nhìn thư quyển bị mang đi, cảm thấy khí huyết dâng lên, có chút choáng váng đầu.
Hai canh giờ sau, Thần Tử Việt rốt cục như ý nguyện lấy được thứ có liên quan đến mình, ngồi trên nóc nhà ôm đầu không nói lời nào.
“Uy, Tiểu Việt!” Dạ Lan San chọt chọt Thần Tử Việt:“Ngươi không cần sinh khí a!”
“Ông ta nói ngươi thiếu niên anh hùng thiên phú dị bẩm.”
“Ân.”
“Ông ta nói cha võ công cái thế nghĩa bạc vân thiên.”
“Ân.”
“Ông ta nói Đoạn Đoạn phong lưu phóng khoáng thanh niên tài tuấn.”
“Ân.”
“Ông ta nói Gia Cát thần cơ diệu toán tuấn tú cao ngạo.”
“Ân.”
“Ông ta còn nói Bạch tỷ lòng hiệp nghĩa không thua kém đấng mày râu.”
“Ân.”
“Vậy ông ta vì sao nói ta chơi bời lêu lổng không tư tiến thủ cà lơ phất phơ cử chỉ lỗ mãng hành vi càn rỡ thân không có sở trường?” Thần Tử Việt vẻ mặt bi phẫn.
“Ông ta nói bậy.” Dạ Lan San ôn nhu khuyên nhủ:“Ngươi cũng biết văn nhân mặc khách* luôn khoa trương, không thể tin, không tức giận không tức giận.
*người có học
Thần Tử Việt không nói gì, vành mắt hồng hồng.
Dạ Lan San thấy thế khẩn trương một trận, lấy tay ôm Thần Tử Việt vào trong lòng:“Tiểu Việt, ngươi quản ông ta viết cái gì, chúng ta đều biết ngươi không phải như vậy là được rồi, cho dù ngươi thật sự cái gì cũng không tốt, ta vẫn thích ngươi nhất.”
Thần Tử Việt đỏ mặt, vốn cũng không còn sinh khí bao nhiêu, chỉ là muốn trêu chọc Dạ Lan San, không nghĩ tới y vẫn ngây ngốc như lúc còn nhỏ.
Thấy Thần Tử Việt không nói gì, Dạ Lan San định ôm hắn từ trên nóc nhà nhảy xuống: “Bằng không ta đem thư quyển của lão nhân kia đốt hết cho ngươi hả giận!” Bạn đang
âThôi Äiâ Thần Tá» Viá»t xoa xoa mÅ©i:âDù sao cÅ©ng không quan há», huá»ng hỠông ta viết nhiá»u nhÆ° váºy cÅ©ng không dá»
dà ng.â
Dạ Lan San kinh há», Tá» Viá»t tháºt hiá»u chuyá»n y nhÆ° lúc nhá».
NghÄ© nghÄ©, Thần Tá» Viá»t lại oán háºn nói:âKhông Äược, Tiá»u Hắc ngÆ°Æ¡i Äi Äem thÆ° quyá»n viết vá» ta Äá»t Äi, ngoà i ra ta sẽ Äi há»i Äá»c dược của Thần Côn, là m cho tá» lão Äầu kia vá» sau nhất viết báºy bạ vá» ta sẽ chết ngay ÄÆ¡!â
Dạ Lan San dá» khóc dá» cÆ°á»i.
Buá»i sáng hôm sau, má»i ngÆ°á»i Äang cùng nhau Än Äiá»m tâm Äá»t nhiá»n có thủ vá» nghiêng ngả lảo Äảo chạy và o: âBảo chủ, Tây Vá»±c Há»ng Liên Giáo á» dÆ°á»i chân núi khiêu khÃch, nói muá»n lấy thủ cấp của Bảo chủ Äi tế thiên!â
Dạ Lan San mặt tá»i sầm, Äoạn Tinh Gia Cát cùng Bạch Nhược Manh táºp thá» Äem Äầu chôn trong chén, không có nghe thấy a không phát hiá»n a.
Äặt chén cÆ¡m xuá»ng, Äứng dáºy, lấy Ãm Äao, rá»i Äi.
Ngà y thứ hai má»i ngÆ°á»i Äang á» trong phòng nghá» sá»±.
âBáoâ¦â¦â¦â¦ Bảo chủ, Tây Nam Si Ngục ÄÆ°á»ng á» dÆ°á»i chân núi nói muá»n lấy mạng Bảo chủ!â
Äoạn Tinh ngẩng Äầu nhìn xà nhà , Gia Cát cúi Äầu dẫm con kiến, Dạ Lan San rất Äúng má»±c tiếp tục xuá»ng núi.
Ngà y thứ baâ¦â¦â¦â¦ Tây Hạ Tà Giáoâ¦â¦â¦â¦
Ngà y thứ tÆ°â¦â¦â¦â¦ Mạc Bắc DÆ°Æ¡ng Mônâ¦â¦â¦â¦
Ngà y thứ nÄmâ¦â¦â¦â¦
Ngà y thứ sáuâ¦â¦â¦â¦
Ngà y thứ bảy, lại tá»i thêm má»t Lạc Hà SÆ¡n Trang nói muá»n khiêu chiến, tÃnh tình tá»t nhÆ° Dạ Bảo chủ rá»t cục cÅ©ng bạo phát. Äoạn Tinh thấy thế nÆ¡m ná»p lo sợ nói: âCuá»i cùng, chá» còn má»t tên cuá»i cùng, Thiên Nguyá»t Lâu tá»ng cá»ng bán 7 phần tin tức giả ra ngoà i, Äây là cái cuá»i cùng!â Dạ Lan San không nói gì, lấy tay xách Äoạn Tinh Äi Äến cá»a Vân Sát Bảo, hất má»t cái Äem hắn ném xuá»ng dÆ°á»i thà nh quát: âMá»t mình ngÆ°Æ¡i Äá»i phó, tiá»u gia ta không chÆ¡i nữa!â
Ná»a tháng sau, quan phủ phóng xuất Hoà ng Bảng, Vân Sát Bảo chủ Dạ Lan San thiếu niên oai hùng vì dân trừ hại, liên tục diá»t trừ bảy tên bại hoại, duy há» thanh bình thắng thế, Äặc thÆ°á»ng cho hoà ng kim vạn lượng. Äá»ng thá»i, Thiết Bút Ãng Äã á» trên giang há» truyá»n ra, rất nhiá»u ngÆ°á»i Äá»u nhá» lại ba nÄm trÆ°á»c Äây á» tang lá»
Thần SÆ¡n, có má»t thiếu niên tÃnh hÆ¡i trẻ con nhÆ°ng có ná»i công kinh ngÆ°á»i.
Vì thế Vân Sát Bảo cùng Bảo chủ Dạ Lan San, lại má»t lần nữa trá» thà nh truyá»n kỳ trong miá»ng ngÆ°á»i Äá»i.
Mà lúc nà y, Dạ Lan San cùng Thần Tá» Viá»t Äang cưỡi ngá»±a nghiên ngả rá»i khá»i Vân Sát Bảo, hÆ°á»ng tá»i phÃa Äông nam má»t ÄÆ°á»ng giục ngá»±a chạy, dá»c ÄÆ°á»ng chá» cảm thấy trá»i Äất bao la, ngay cả tâm tình cÅ©ng thoải mái không Ãt.
âTiá»u Hắc, sắc trá»i không còn sá»m, chúng ta hôm nay Äến Tê Hà Trấn phÃa trÆ°á»c nghá» ngÆ¡i Äi.â Thần Tá» Viá»t á» trên ngá»±a lắc lÆ°.
âÃn.â Dạ Lan San gáºt gáºt Äầu, chạy suá»t hai ngà y ÄÆ°á»ng quả tháºt có chút má»t má»i. Vì thế hai ngÆ°á»i ra roi thúc ngá»±a, rá»t cục trÆ°á»c lúc mặt trá»i lặn chạy tá»i má»t khách Äiếm, lên lầu tìm má»t nhã trang, hai ngÆ°á»i gá»i rượu và thức Än má»t bên từ từ Än, má»t bên ngắm phong cảnh ngoà i cá»a sá».
Äang lúc hai ngÆ°á»i Än má»t ná»a, Äá»t nhiên thấy có ngÆ°á»i nghiêng ngả lảo Äảo lao thẳng lại Äây, Dạ Lan San vá»i và ng kéo Thần Tá» Viá»t sang má»t bên, ngÆ°á»i ná» âloảng xoảngâ ngã áºp xuá»ng bà n, nÆ°á»c canh Äá» Än rau quả dÃnh Äầy ngÆ°á»i, trên ót còn dÃnh lại xÆ°Æ¡ng cá.
âTiá»u tiá»n nhân ngÆ°Æ¡i!â NgÆ°á»i ná» từ trên mặt Äất bò dáºy, xoay ngÆ°á»i thẹn quá hóa giáºn mắng: âLão tá» coi trá»ng ngÆ°Æ¡i cho ngÆ°Æ¡i mặt mÅ©i! NgÆ°Æ¡i còn không biết Äiá»u.â
Thấy rõ ngÆ°á»i ná» là dạng gì, Dạ Lan San cùng Thần Tá» Viá»t không tá»± chủ hÃt má»t hÆ¡i, bá» dạng ngÆ°á»i nà yâ¦â¦â¦â¦ Phải nói là quá xấu a. Mặt to nhÆ° cái khay, ngÅ© quan lại nhá», còn chụm lại má»t chá», thân hình không cao lại máºp muá»n chết, lại còn cá» tình mặc má»t thân lụa là gấm vóc, nhìn qua rất giá»ng má»t cái bánh chÆ°ng Äược vải nhiá»u mà u bao lại.
âTiá»u Hắc, ngÆ°á»i nà y thá»±c bá» á»i!â Thần Tá» Viá»t vẻ mặt chán ghét kéo kéo tay áo Dạ Lan San: âChúng ta Äá»i chá» Än cÆ¡m Äi.â Thần Tá» Viá»t nói chuyá»n thanh âm không lá»n nhÆ°ng ngÆ°á»i chung quanh nghe Äược rõ rà ng, Äá»u không khá»i báºt cÆ°á»i, tên máºp kia mặt tá»i sầm, xoay ngÆ°á»i quát:âVừa rá»i ai nói? Không muá»n sá»ng phải không?!â
âNgÆ°á»i ta nói là nói tháºt, có cái gì không Äược!â Trong góc Äá»i diá»n có má»t há»ng y thiếu nữ Äứng lên linh hoạt Äi tá»i:âKim Lão Lục, hôm nay cho ngÆ°Æ¡i má»t cÆ°á»c Äã là nhẹ, lần sau ta còn nhìn thấy ngÆ°Æ¡i, ta sẽ lá»t da của ngÆ°Æ¡i ra!â
âHừ, ngÆ°Æ¡i chá», chá» ngÆ°Æ¡i bá» lão tá» chém Äầu ta xem ngÆ°Æ¡i còn oai phong cái gì!â Lão máºp kia hung tợn nói, sau Äó liá»n dẫn theo tùy tùng lảo Äảo Äi xuá»ng lầu, lầm bầm ââ Vừa rá»i má»t cÆ°á»c kia chá» Äến thắt lÆ°ng. Thiếu nữ nghe váºy sắc mặt tá»i sầm, sắp ná»i giáºn lại bá» má»t thanh niên dáng vẻ thÆ° sinh bên cạnh giữ chặt khuyên nhủ: âTiá»u Cá»u, Äừng vá»ng Äá»ng, cứu Bang chủ quan trá»ng hÆ¡n.â Há»ng y nữ tá» thá» dà i tháºt mạnh, xoay ngÆ°á»i trá» vá» chá» ngá»i, thÆ° sinh kia nguyên bản cÅ©ng Äá»nh Äi theo trá» vá», nghÄ© nghÄ© lại quay Äầu thi lá»
vá»i Dạ Lan San bá»n há»:âXin lá»i, quấy rầy nhá» vá» Än cÆ¡m, ta sẽ nói vá»i chÆ°á»ng quầy tÃnh rượu và thức Än lên ta.â
âKhông cần không cần!â Thần Tá» Viá»t phất tay má»t cái:âNhìn ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là ngÆ°á»i tá»t, Äúng rá»i, vừa rá»i tên máºp kia nói cái gì Bang chủ, có phải Bang chủ nhà ngÆ°Æ¡i Äã xảy ra chuyá»n hay không?â
Dạ Lan San nhìn trá»i, trên thế giá»i nà y tại sao lại có má»t kỳ nhân hay tò mò nhÆ° Thần Tá» Viá»t.
âNói ra rất dà i.â ThÆ° sinh lắc Äầu cÆ°á»i khá» rá»i Äi. Thần Tá» Viá»t lòng hiếu kỳ không Äược thá»a mãn, lôi kéo cánh tay Dạ Lan San cá» a cá»:âTiá»u Hắc, là m sao bây giá», ta tò mò.â
Từ nhá» Äến lá»n, Dạ Lan San Äã sá»m biết má»t khi tÃnh hiếu kỳ Thần Tá» Viá»t ná»i lên, thì tuyá»t Äá»i không có khả nÄng hạ xuá»ng, lần nà y ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng giá»ng váºy, ngẫm lại liá»n kéo Thần Tá» Viá»t sang ngá»i bà n bên cạnh hai ngÆ°á»i, lại gá»i thêm và i thứ từ từ Än ââ Dù sao vừa rá»i cÅ©ng má»i Än có má»t ná»a.
Há»ng y thiếu nữ kia bụng Äầy tâm sá»±, cÅ©ng không chú ý tá»i hai ngÆ°á»i Dạ Lan San, chá» là ÄÅ©a không há» Äụng và o thức Än, thÆ° sinh nhìn Äau lòng, thay nà ng múc canh nói:âTiá»u Cá»u, ngÆ°Æ¡i trÆ°á»c Äừng lo lắng, Nhạc bang chủ lần nà y là bá» ngÆ°á»i ta hãm hại, chá» chúng ta tìm Äược chứng cá», ngÆ°á»i liá»n không có viá»c gì.â
Há»ng y thiếu nữ tâm sá»± nặng ná» nhÆ° trÆ°á»c không nói chuyá»n, tháºt lâu sau, nà ng buông ÄÅ©a ngẩng Äầu nói:âLạc Cẩm, cha ta Äá»i vá»i ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i còn giúp ngÆ°á»i, Äa tạ ngÆ°Æ¡i.â
ThÆ° sinh cÆ°á»i cÆ°á»i, cÅ©ng không nói gì, cÆ¡m nÆ°á»c xong sau hai ngÆ°á»i liá»n lên lầu nghá» ngÆ¡i. Thần Tá» Viá»t á» má»t bên nghe lén ná»a ngà y trá»i cÅ©ng không thu Äược tin tức gì hữu dụng, là m sao cam tâm, á» tá»u lâu nà y thuê má»t phòng, tiếp tục ghé và o trên tÆ°á»ng nghe a nghe. Dạ Lan San dá» khóc dá» cÆ°á»i nhìn hắn giá»ng nhÆ° con thằn lằn dán trên tÆ°á»ng, vẻ mặt lại chuyên chú, không khá»i ná»i lên má»t cá» cảm giác vô lá»±c.