Tin tức Cao Lãng trở về cũng nhanh chóng truyền đến tai Mục Tuyết.
Nghỉ hè năm rồi, Mục tuyết cũng muốn mang theo Lý Nhiễm với Quý Đồng đi nghỉ phép một lần, hiện tại cũng không vội vàng dẫn Quý Đồng về nhà, chỉ đi cùng Lý Nhiễm đi mua sắm, tiện đi dạo một vòng.
Ánh mắt Mục Tuyết vốn tinh tường, điểm này Lý Nhiễm lại không có nửa phần giống bà, bà lại bất đắc dĩ nhọc lòng, ''Ngày thường thì thôi đi, bây giờ Cao Lãng đã trở về rồi, vẫn không thể cứ như vậy được.''
Hôm nay bộ dáng của Mục Tuyết có phần không chỉn chu như thường ngày, khuôn mặt không phấn son. Nói có thể người khác không tin, nhưng trong ký ức của Lý Nhiễm từ trước đến nay, rất ít khi nhìn thấy vẻ ngoài như vậy của mẹ cô, bà vĩnh viễn xinh đẹp, sắc sảo khéo léo, hào phóng mỹ lệ, ngay cả khi bị bệnh cũng muốn hỏi Lý Nhiễm, tóc có chỗ nào chưa gọn gàng, sắc mặt có quá khó coi không, một mực muốn đi soi gương chỉnh chang lại, phải đảm bảo rằng có là một người bệnh ốm yếu cũng không được mang dáng vẻ chật vật.
Lý Nhiễm giống như búp bê bà nuôi trong tủ kính, thử hết qua bộ đồ này đến bộ đồ khác, cảm thấy thật vô nghĩa nhưng cũng không từ chối, vì ít nhất có thể khiến mẹ cô vui vẻ hơn một chút.
Mục Tuyết hứng thú bừng bừng, lấy hết bộ này đến bộ khác không nương tay. Trước kia vẫn phải để ý ánh mắt người khác, không dám làm gì quá phận, nhưng hiện tại bà không cần để ý sắc mặt ai, cũng không ai dám quản bà nữa.
Lý Nhiễm chỉ nói với bà cần đi dọn dẹp lại Gia Lâm công quán sự, chưa nói với bà về việc ly hôn, vì vốn dĩ nhiều năm nay Mục Tuyết vẫn hy vọng phép màu có thể xảy ra.
Tuy rằng Lý Nhiễm được gả vào Cao gia, nhưng chuyện cưới gả cứ trong sáng ngoài tối, không tránh khỏi có lời ra tiếng vào, những kẻ nói lời khó nghe sau lưng thực sự không ít, khi truyền đến tai bà không tránh khỏi tức giận.
Lý Nhiễm không thường xuyên đi giày cao gót, gót giày quá cao, cô miễn cưỡng đứng lên rồi lảo đảo đi mấy bước, Mục Tuyết ngán ngẩm lắc đầu. Bà cho người đổi giày thấp hơn một chút, nhưng vẫn thấy không hợp mắt, Lý Nhiễm ngồi xoa xoa gót chân, ánh mắt ngốc ngếch, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, nhưng biểu tình đờ đẫn không có ý cười làm tâm trạng người nhìn cũng không tốt theo, như vậy làm sao có thể làm người ta yêu thích đây.
Bà khẽ thở dài một hơi, đi đến chỗ người phục vụ lấy hóa đơn.
Con gái của bà, nhìn đến lại cảm thấy đau lòng, đi qua rồi ngồi bên cạnh Lý Nhiễm, ''Sao rồi? Đã sợ sao?''
Từ khi Lý Nhiễm có thai Quý Đồng rồi gả đến Cao gia, Cao Lãng bị đuổi ra nước ngoài. Bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng mấy năm nay thực sự gặp mặt thì rất ít, hơn nữa mỗi lần gặp lại xảy ra chuyện không vui, cô sợ hãi cũng là phản ứng bình thường.
Huống chi ai cũng biết, Cao Lãng chán ghét cô.
Tính tình Lý Nhiễm từ nhỏ đã mềm yếu, cố gắng đến hôm nào cũng là bị bức bách, nhưng Mục Tuyết chưa bao giờ hối hận, hận sắt không thành thép mà cắn răng, ''Con đó, sợ hắn làm gì, hắn là chồng con, con phải tìm cách để hắn yêu thương con chứ.''
Lý Nhiễm mỉm cười bất đắc dĩ, không hiểu sao Mục Tuyết vẫn nuôi hy vọng như vậy, hy vọng rằng Cao Lãng có thể thích lại cô.
''Mẹ, con thích cái váy kia, mình mua cái đó đi.''
''Con thích thì mẹ sẽ mua, nhưng hình thức nó quá nhạt nhẽo, không hợp với con, tốt nhất vẫn nên mua cái mẹ chọn cho con đi.''
''Vâng, con biết rồi.''
Chọn xong quần áo, Lý Nhiễm còn muốn cùng Mục Tuyết đi mua túi xách. Cô kéo kéo mẹ mình qua, còn chưa bước vào cửa hàng, liền bắt gặp hai cô gái xinh đẹp bước vào.
Mục Tuyết nhìn rõ mặt một trong hai cô gái. Không cần thiết tự mình tìm khó chịu, nhưng phản ứng của Lý Nhiễm khiến bà bất mãn: "Gặp thì gặp sợ cái gì, nó ăn con được chắc."
Mây trên trời không thấy bùn dưới chân, cõ lẽ cô ấy không nhớ rõ Lý Nhiễm trông thế nào, cần gì phải làm phiền cô ấy. Nhưng mỗi lần Lý Nhiễm thấy cô ấy, vẫn áy náy không thể tự biện hộ cho chính mình.
Hơn nữa cô đã đồng ý với Cao Lãng rằng cô sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt cô ấy lần nào nữa.
Cao Quý Đồng biết mình sẽ dọn ra ở cùng Cao Lãng, cậu nhất thời không hiểu, chớp đôi mắt sáng ngời hỏi Lý Nhiễm: "Mẹ, tại sao chúng ta lại chuyển ra ngoài, nếu ông cố nhớ con thì sao?"
"Ông nhớ con thì sẽ đến thăm con, con cũng có thể về thăm ông. Trước đây ba công tác ở nước ngoài, bây giờ ba con đã về, chúng ta nên sống cùng nhau. Con thấy đấy Vương Tử Hiên và Triệu Tề Vũ bọn họ đều ở chung với ba mẹ."
"Nhưng mà..."Cao Quý Đồng không thể nói mình ghét người đó trước mặt Lý Nhiễm, cậu kìm nén hồi lâu, chỉ nói: "Con không muốn sống với ba."
Lý Nhiễm ngồi xổm xuống ngang hàng với cậu, nhìn thẳng cậu nghiêm túc nói: "Quý Đồng à, lúc trước ba bận rộn không có thời gian trở về thăm con. Giờ ba đã quay về đây làm việc, sẽ không giống trước kia nữa."
Cao Quý Đồng không quan tâm cha cậu có thời gian hay không, nhìn Lý Nhiễm thật cẩn thận hỏi: "Mẹ, mẹ không muốn sống ở dây sao?"
Trong lòng Lý Nhiễm cảm thấy buồn, trẻ con luôn nhạy cảm hơn người lớn tưởng,
Cô nở nụ cười: "Bị con nhìn ra rồi, con thật thông minh."
"Ừm, Quý Đồng, mẹ cũng không biết nên nói với con thế nào. Đây là chuyện giữa người lớn với nhau, có thể con chưa hiểu. Ông cố đối với mẹ rất tốt, nhưng..." Cô nghiêng đầu giả vờ tự hỏi: "Nhưng mẹ còn trẻ, mẹ cũng muốn được tự do. Mẹ cũng muốn ra ngoài chơi mà không có ai quản, mẹ cũng muốn ăn tôm hùm đất thì ăn tôm hùm đất, những thứ này không thể được, ông cố và ông quản gia không hiểu được và sẽ lo lắng, ý của mẹ giống như vậy, mẹ nói vậy con có hiểu không?"
Cô nhìn Cao Quý Đồng với anh mắt chân thành, Cao Quý Đồng yên lặng một chút rồi gật đầu: "Con hiểu rồi mẹ."
"Mẹ Thẩm Tễ Minh không sống cùng với ông bà của cậu ấy, Vương Tử Hiên và Triệu Tề Vũ cũng vậy."
"Ừ, bọn họ cũng ở cùng cha mẹ đúng không? Cho nên, Quý Đồng, con giống bọn họ, ngoại trừ trước kia ba con quá bận rộn."
Cao Quý Đồng đôi khi bướng bỉnh, nhưng hầu hết đều nghe lời Lý Nhiễm. Sau khi cậu đồng ý, phòng ốc ở biệt thự Gia Lâm đã nhanh chóng thu xếp xong. Họ không cần dọn hết đồ đạc đi, sau này còn thường xuyên trở về, Cao Quý đồng chỉ đem theo vài món quần áo, thật ra không cần mang theo gì cả.
Ngoại trừ bài tập hè.
Vào ngày chuyển nhà, Cao Lãng - người luôn đi sớm về trễ ung dung đứng một bên. Cao Quý Đồng ôm Ông Cao, nói tạm biệt với ông. Ôm Ông Cao xong lại ôm ông quản gia, Cao Lãng đợi hồi lâu, có chút không kiên nhẫn, móc tay vào balo nhỏ của nhóc, kéo nhóc lên xe.
"Ba làm gì vậy, đừng kéo con, con tự đi!"
"Con đựng cái gì mà nặng thế?" Anh nhấc chiếc balo nhỏ, cảm thấy nhóc đi chậm nên vác nhóc lên vai.
Cao Kế Đồng vốn đã cao hơn một mét, không kịp chuẩn bị đã bị ba bế lên, đỏ mặt tức tối nói: "Bỏ con xuống!"
"Được." Đặt cậu bé ngồi ghế sau, cậu bé thấy Cao Lãng không có hành động gì quá đáng, cũng không thể làm ầm lên nữa, chỉ có thể tức giận nhìn anh, cầm lấy chiếc balo sắp rơi, ngồi vào ghế bên kia xe.