Không rõ đã ngủ bao lâu, Từ Hoãn Hoãn dụi dụi mắt, hé mắt nhìn ghế sofa trống trơn, tay phải buông thõng trên tay vịn, trên người đắp tấm thảm vàngkem.
Từ Hoãn Hoãn lấy tay nâng trán, vốn dĩ tới thăm Từ Tĩnh vậy màbản thân lại ngủ quên mất.
"Tỉnh rồi à?" Đang lúc Từ Hoãn Hoãn thu tay về, ngồi thẳng dậy thì thanh âm trầm thấp, trong trẻo ở phía sau vang lên.
Giống như bị bắt gặp làm chuyện xấu, Từ Hoàn Hoãn trợn tròn mắt, từ từ xoay đầu. Từ Tĩnh ngồi trước bàn làm việc, mặc áo blouse chỉnh tề, bộ dạng ung dung, nhìn không ra chút nào mỏi mệt.
"Ừm!" Từ Hoãn Hoãn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tầm mắt vừa dời đi lại nhìn trúng tay của Từ Tĩnh. Đừng trách cô, chỉ vì cánh tay của anh quá thu hút, các đốt ngón tay rõ ràng, đầu ngón tay đang cầm cây bút màu đen, Từ Hoãn Hoãn tìm không ra tính từ nào có thể miêu tả được vẻ đẹp ấy, chỉ có thể thốt lên đơn giản hai từ "Quá đẹp!"
Nhớ đến bàn tay kia cũng vừa nắm lấy bàn tay cô, tuy rằng tay phải cô đã chẳng còn lưu lại độ ấm anh mang lại nhưng Từ Hoãn Hoãn vẫn còn in sâu cảm xúc mãnh liệt khi ấy. Mặc dù hai người chẳng phải lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể, nhưng lần trước là do anh muốn trấn an tâm tình của cô, hơn nữa lần đó là do cô chủ động.
Từ Hoãn Hoãn đắn đo suy nghĩ: Vậy lần này là vì điều gì đây?
Một người luôn mong muốn làm rõ tất cả mọi việc như Từ Hoãn Hoãn liếc Từ Tĩnh một cái, rồi e dè hỏi: "Vừa rồi tại sao anh cầm tay tôi ngủ?"
Từ Tĩnh đặt nhẹ cây bút lên bàn, nghe câu hỏi thẳng thắn của cô, đáy mắt anh gợn sóng, đôi môi mỏng hé mở: "Tôi nhớ được là em cầm tay tôi trước."
"....." Câu trả lời làm Từ Hoãn Hoãn nghẹn họng. Cho dù sự thật có đúng là như thế nhưng cô vẫn có chút oan ức: "Tôi đâu đã cầm tay anh đâu!"
"Nhưng tôi sợ chờ sau khi tôi ngủ, em lại không nhịn được rồi động tay động chân với tôi." Đã động thủ còn "động khẩu"... ấy vậy mà "Anh Từ" sắc mặt vẫn ngàn năm như một, nghiêm túc đáp lời cô.
Nghe đến đây, Từ Hoãn Hoãn ngớ người, sau đó bụm mặt:Cô mà lại loại người này sao?
Vì sợ cô động tay động chân với anh nên Từ Tĩnh mới nắm tay của cô? Cô đâu phải nữ lưu manh...
"Không hề!" Từ Hoãn Hoãn nỗ lực biện hộ cho chính mình: "Tôi rất tự tin vào sự tự chủ của bản thân!"
"Nhưng tôi lại không có lòng tin này." Từ Tĩnh lẩm bẩm nên Từ Hoãn Hoãn không nghe rõ, nhưng vẫn cảm giác được anh muốn nói gì đó.
"Sao...." Vừa mở miệng muốn hỏi lại, cô nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, cúi đầu lấy điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô rất ngạc nhiên.
Gọi điện thoại tới chính là biên tập của cô, hai ngày nay chưa liên lạc, không phải gọi tới giục bản thảo đấy chứ?
Cô ấn nút nhận điện, đầy dây bên kia gào lên: "Mạn Tam?"
Từ Hoãn Hoãn vội kéo điện thoại xa tai một chút, đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói lớn: "Mạn Tam, là cô đúng không?"
"Là tôi, sao thế?" Từ Hoãn Hoãn thừa dịp đối phương lấy hơi, vội trả lời.
Biên tập Triệu nghe được giọng của cô liền thở phào nhẹ nhõm, "Quá tốt rồi, cô còn sống là tốt rồi."
"....." Cô đã làm gì khiến cho biên tập nghĩ rằng cô sẽ chết? "Tôi đương nhiên còn sống, chỉ là không lên mạng thôi."
Ngữ điệu bình tĩnh của Từ Hoãn Hoãn giúp biên tập Triệu hiểu rõ vấn đề: "Có phải hai hôm nay cô không đọc tin tức và weibo trên mạng?"
"Không!" Đúng là hai ngày nay cô không xem tivi, không lên mạng, cũng không đăng nhập weibo.
Biên tập Triệubáo cho cô một tin cực hot: "Loạn Hồn và Tử Dư Tiên Sinh đã bị giết!"
Bị giết? Giật mình khiếp sợ, một lát sau cô mới lục lọi tìm đến thông tin hai tác giả này: "Là tác giả quyển "Nhật Ký Giết Người" và "Vô Quỷ" ư?"
"Đúng vậy, chính là bọn họ. Hiện tại tất cả những người yêu tiểu thuyết trinh thám đang nhốn nháo, đoán xem ai sẽ là nạn nhân tiếp theo?"
Loạn hồn và Tử Dư Tiên Sinh là hai tác giả nằm trong top có sách bán chạy nhất, cô cũng nằm trong danh sách đó: "Cho nên anh sợ tôi cũng gặp chuyện không may?"
"Hai ngày đều không lên mạng, tôi còn tưởng rằng cô gặp chuyện không may, dọa tôi sợ hết hồn." Biên tập Triệu thở dốc một hơi, hạ thấp giọng nói: "Hơn nữa hung thủ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cách thức tử vong đều y hệt như vụ án khủng khiếp nhất họ miêu tả trong truyện."
Từ Hoãn Hoãn nghe đến đây cũng có cảm giác hồi hộp.
Biên tập Triệu nuốt nước miếng một cái, giọng nói run rẩy: "Mạn Tam, tôi nhớ vụ án trong quyển "Bậc Thầy Tội Phạm" cô miêu tả nạn nhân bị lột da."
Từ Hoãn Hoãn: "...."
Biên tập Triệu một lần nữa dặn dò cô chú ý an toàn, đồng ý với anh ta mỗi ngày phải báo tin bình an, rồi mới chịu cúp máy. Tâm trạng Từ Hoãn Hoãn trở nên phức tạp và thấp thỏm.
Nghe loáng thoáng vài câu, Từ Tĩnh mơ hồ đã xảy ra chuyện; hơn nữa còn có liên quan đến Từ Hoãn Hoãn,ánh mắt hiện rõ sự lo lắng: "Sao vậy?"
Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười khổ: "Hình như tôi lại được "để mắt" đến!"
Để hiểu rõ tình huống vụ án, Từ Tĩnh và Từ Hoãn Hoãn đến phòng hình sự. Sự xuất hiện của Từ Hoãn Hoãn khiến Cao Lâm ngạc nhiên: "Cố vấn Từ, cô tới có việc gì sao?"
Từ Hoãn Hoãn đến trước mặt anh ta, sắc mặt không tốt: "Đội trưởng Cao, có phải gần đây có hai tiểu thuyết gia bị sát hại?"
Cao Lâm cho rằng Từ Hoãn Hoãn đọc tin qua mạng: "Không sai! Tối hôm qua ở hai địa điểm phát hiện hai thi thể nam giới, đã xác định được thân phận của họ là tác giả tiểu thuyết trinh thám."
Từ Hoãn Hoãn ở phòng pháp y đợi Từ Tĩnh lấy kết quả nghiệm thi.Một thi thể đàn ông bị cắt rời, đây chính là tình tiết Tử Dư Tiên Sinh viết trong quyển "Vô quỷ"; một thi thể khác hở hộp sọ, hai cánh tay bị máy trộn bê tông nghiền nát bấy, đây là tình tiết trong quyển "Nhật Ký Giết Người" của Loạn hồn.
Điều khiến cho Từ Hoãn Hoãn tê rần cả đầu chính là nạn nhân vẫn còn sống, chịu đựng tất cả mọi loại giày vò này; tựa như trong tiểu thuyết bọn họ đã viết vậy, hung thủ đều thực hiện từng chi tiết dù là nhỏ nhất.
Thông tin về cái chết của hai người bọn họ lan nhanh trên các diễn đàn, bởi từ tối hôm qua hung thủ đã đăng ảnh của nạn nhân trên mạng, bên trên là từ ngữ miêu tả chi tiết đoạn giết người. Cho dù tấm ảnh đó nhanh chóng bị gỡ bỏ nhưng cư dân mạng vẫn kịp lưu về và chia sẻ trên các trang mạng xã hội.
Từ Hoãn Hoãn nghĩ đến quyển tiểu thuyết bán chạy nhất của mình "Bậc Thầy Tội Phạm", trong bộ đó cô viết cảnh nạn nhân bị lột da toàn thân, tương tự nạn nhân vẫn còn sống. Từ Hoãn Hoãnrét run người.
Nhưng cũng chưa chắc hung thủ coi cô là mục tiêu chứ?
Từ Hoãn Hoãn đầu óc vừa nghĩ cách tự an ủi mình, thì ở bên phía Chu Tề Xương có phát hiện mới: "Đội trưởng, hai tác giả này lần lượt xếp thứ tư và thứ năm trong bảng xếp hạng tiểu thuyết bán chạy nhất. Vậy nếu như hung thủ dựa vào danh sách này để giết người thì sao?"
Nghe phân tích này, Từ Hoãn Hoãn phảng phất một dự cảm rất xấu.
Loạn Hồn "Vô quỷ" xếp thứ năm, Tử Dư Tiên Sinh "Nhật ký giết người" xếp thứ tư. Thời gian tử vong của Loạn Hồn sớm hơn Tử Dư Tiên Sinh. Nếu như hung thủ dựa theo bảng này, bắt đầu từ người thứ năm, tiếp theo là thứ tư, thứ ba.... Và cuối cùng là người đứng đầu.
Cao Lâm nghiêm mặt: "Tác giả xếp hạng thứ ba là ai?"
Chu Tề Xương đọc lên theo bảng danh sách: "Xếp thứ ba là Cố Miểu "ThoátKhỏiĐường Cùng". Xếp thứ hai là Mạnh Quỷ "Yểm Tội", và đứng đầu là Mạn Tam "Bậc Thầy Tội Phạm"."
Từ Hoãn Hoãn: "....."
Cô tuyệt đối không bao giờ ngờ đến viết tiểu thuyết thôi cũng mang đến hoạ sát thân.
Vừa nghe đều biết đây chỉ là bút danh: "Xác định tên thật và địa chỉ của ba vị tác giả còn lại." Cao Lâm ra lệnh.
Chuyện liên quan đến sinh mạng buộc Từ Hoãn Hoãn phải thú nhận danh tánh: "Đội trưởng Cao, người xếp hạng thứ nhất - Mạn Tam."
Cao Lâm nghiêng đầu nhìn cô, ngạc nhiênhỏi: "Sao thế, Cố vấn Từ biết người này?"
Từ Hoãn Hoãn giơ tay phải lên, mím mím môi: "Chính là tôi."
Mọi người xung quanh sau khi nghe xong đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía cô, vẻ mặt khó tin, chỉ có Từ Tĩnh không chỉbất ngờ mà còn thêm nỗi lo lắng,bất an.
Một lúc lâu sau, Chu Tề Xương bỗng nhiên mở ngăn kéo, rút ra một cuốn "Bậc Thầy Tội Phạm", gương mặt tràn đầy sủng bái và mong chờ: "Mạn Tam đại thần, tôi là fan hâm mộ của chị, đợi lát nữa chị có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
Cao Lâm trừng mắt liếc anh ta một cái, Chu Tề Xương rốt cục cũng ý thức được hoàn cảnh hiện tại, vội vàng thu sách lại.
Nhìn bìa sách quen thuộc, Từ Hoãn Hoãn không còn tự hào mà chỉ đầy sợ hãi.
Có thể là mục tiêu của hung thủ, Từ Hoãn Hoãn dĩ nhiên trở thành đối tượng cần được bảo vệ. Cao Lâm phái cảnh viên đưa cô về nhà lấy một ít đồ dùng hàng ngày và laptop, sau đó lập tức trở lại Cục cảnh sát.
Từ Hoãn Hoãn ôm máy tính vào phòng pháp y, Từ Tĩnh đi xử lý công việc còn lại. Một mình cô ngồi trên sofa, lên mạng. Có thư mới, dĩ nhiên là của Ngôn Lạc, đã lâu lắm rồi hắn chưa gửi email cho cô.
Từ Hoãn Hoãn bĩu môi, lần này không phải là thư tình chỉ để lại một câu: Hoãn Hoãn thân yêu! Có cần tôi giúp đỡ xử lý không?
Dĩ nhiên Ngôn Lạc đang đề cập đến vụ án này, cũng biết cô là một trong những mục tiêu của hung thủ. Từ Hoãn Hoãn không hề ngạc nhiên khi Ngôn Lạc biết được bút danh của cô; ngay cả bút danh cô dùng viết tiểu thuyết ngôn tình trên Tấn Giang, hắn cũng biết rõ. Từ Hoãn Hoãn sở dĩ biết được chuyện này là có một ngày hắn vào bình luận trong truyện của cô, tặng cho cô "99 quả tên lửa" (1)...
(1) Thu gom điểm trên trang Tấn Giang, bạn đọc yêu thích có thể đóng góp cho tác giả bằng cách gửi: mìn (100 điểm), lựu đạn (500 điểm), tên lửa (1000 điểm), bom (5000 điểm), ngư lôi (10.000 điểm). Việc mua điểm này thanh toán bằng nhân dân tệ: mìn = 1.2 tệ, lựu đạn = 6 tệ, tên lửa = 12 tệ, bom = 60 tệ, ngư lôi=120 tệ
(Cre: zhidaobaidu, chưa tra lại giá mới, ai biết hú Queenie sửa lại TỪ TỪ SUY LÝ:v)
Từ Hoãn Hoãn lười trả lời hắn, Ngôn Lạc có thú vui thích đùa bỡn người khác, cô sẽ không bị mắc lừa.
Từ Tĩnh mở cửa phòng pháp y trông thấy bóng dáng Từ Hoãn Hoãn, cô ngồi quay lưng về phía anh, nhìn ra cửa sổ. Từ Tĩnh khép cửa, đi vào trong.
Đang ngẩn người suy tư, Từ Hoãn Hoãn không nghe động tĩnh phía sau, cũng không chú ý ai đang đến gần, mãi cho đến khi một bàn tay man mát đặt lên trán cô. Cô giật mình, sau đó là thanh âm lạnh lùng nhưng quen thuộc: "Là tôi!"
"Từ Tĩnh!" Từ Hoãn Hoãn lơ đễnh gọi tên anh, trong nháy mắt tâm tình căng thẳng chẳng mấy chốc an tĩnh lại.Cô cảm nhận được bàn tay trên trán từ từ kéo cô về phía đằng sau, tựa vào lồng ngực của anh.
Thanh âm trầm thấp, nhẹ nhang vang lên: "Đừng sợ!"