Mọi người bị giọng nói đột ngột làm cho bất ngờ, vội xoay người lại. Một bạch y nữ tử đứng chìm trong bóng tối, mái tóc dài phiêu tán trong không khí, ngũ quan tinh xảo, sắc nét. Một thanh bạch ngọc kiếm giắt bên hông, nụ cười mang theo chút lạnh lùng. Một màu trắng nổi bật giữa đêm đen, nhưng không mang lại cho người khác cảm giác ma quái, quỷ dị mà ngược lại khiến ọi người có cảm giác như một tiên tử hạ phàm vậy.
" Tỷ tỷ. " Uyển Nghi mừng rỡ kêu lên, chạy vội đến nắm chặt lấy đôi bàn tay của Tử Y.
" Có hoan nghênh ta không? " Tử Y mỉm cười dịu dàng, giống như Nam Cung Việt, Tử Y chỉ có thể có vẻ mặt này khi đứng trước Uyển Nghi mà thôi. Lúc này, nàng không còn là Tử Y lãnh huyết vô tình nữa, nàng chỉ là một người tỷ tỷ hiền dịu mà thôi.
" Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh, tỷ mau lại đây. " Uyển Nghi mừng rỡ kéo Tử Y ngồi xuống giữa nàng và Nam Cung Nguyệt, trên mặt rạng rỡ ý cười.
" Chuyện lần trước, có giận tỷ không? " Tử Y cười nhẹ.
Uyển Nghi vuốt vuốt mái tóc, thấp giọng nói " Giận chứ, đương nhiên là giận. Không ngờ là tỷ lại bán đứng muội, nhưng muội biết tỷ làm vậy là muốn tốt uội, với lại Nam Cung Việt cũng kể uội nghe chuyện của tỷ rồi. "
" Tỷ tỷ, đây có phải là Tử Y tỷ tỷ mà Tỷ hay nhắc đến không. " Nam Cung Nguyệt kéo kéo áo Uyển Nghi, phấn khích hỏi.
" Ừm, đúng vậy, giới thiệu với mọi người, đây là tỷ tỷ kết nghĩa của ta, Tử Y tỷ tỷ. "
" Tử Y tỷ tỷ, muội có thể trở thành muội muội kết nghĩa của tỷ được không? " Nam Cung Nguyệt nhìn Tử Y, ánh mắt mong chờ.
Tử Y có chút bối rối, dở khóc dở cười. Việc nàng trở thành tỷ tỷ của Uyển Nghi đã trở thành việc bất đắc dĩ rồi, giờ lại trở thành tỷ tỷ của Nam Cung Nguyệt thì có hơi.........Dẫu sao thì nàng cũng là thuộc hạ của vương gia mà Nam Cung Nguyệt lại là muội muội của vương gia, Uyển Nghi là tiểu thiếp của vương gia. Giờ nàng trở thành tỷ tỷ của cả hai người họ, vậy giữa nàng và vương gia sẽ trở thành cái mối quan hệ gì đây?
" Được không vậy? Tử Y tỷ tỷ. " Nam Cung Nguyệt thấy Tử Y trầm ngâm hồi lâu mà không trả lời liền kéo kéo tay áo Tử Y nũng nịu.
" Được, được thôi. " Tử Y cười mà miệng méo xệch. Vương gia, thần không phải là cố ý muốn trèo cao lên ngồi ngang hàng với vương gia đâu a.
" Hay quá. " Nam Cung Nguyệt reo lên, không chút khách khí mà ôm chầm lấy Tử Y. Tử Y mỉm cười, có thêm một muội muội hoạt bát như vậy cũng tốt lắm chứ.
Tử Y, Uyển Nghi, Nam Cung Nguyệt ngồi cạnh nhau, Uyển Nghi thì mang trong mình sự dịu dàng, thanh thoát. Tử Y thì lại có nét đẹp sắc sảo, lạnh lùng, còn Nam Cung Nguyệt thì lại hoạt bát đáng yêu, mỗi người mang một vẻ đẹp, tạo nên một bức tranh hoàn hảo.
Doãn Tắc lén nhìn Tử Y, thầm thán phục trong lòng, quả nhiên là tỷ tỷ của chủ nhân, không những đẹp mà còn rất có khí chất. Hai người ngồi cạnh nhau, đẹp như hai tiên nữ, đương nhiên là ngoại trừ cái kẻ đáng ghét ngồi bên cạnh kia.
Nam Cung Nguyệt bắt gặp thấy Doãn Tắc nhìn Tử Y liền ném cho hắn một cái nhìn " Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là loại đàn ông háo sắc. "
Doãn Tắc thấy vậy, cũng dùng ánh mắt ngầm trao đổi với Nam Cung Nguyệt " Thì sao chứ? Người ta xinh đẹp thì ta nhìn không được sao? Còn hơn là ai đó, chỉ cần nhìn qua là đêm về sẽ gặp ác mộng rồi. "
Doãn Tắc và Nam Cung Nguyệt, hai người đối diện nhau, trừng qua trừng lại, liên tục cãi nhau bằng ánh mắt. Tử Y thấy vậy, khẽ nhíu mày, cũng quay sang trao đổi ánh mắt với Uyển Nghi " Hai đứa nó có chuyện gì thế? "
" Chuyện tuổi trẻ ấy mà. " Uyển Nghi cười gian, nháy mắt trao đổi với Tử Y.
Tử Y gật gù, ra vẻ " À, thì ra là vậy. " Sau đó nhếch mép cười.
Hỷ nhi và Vũ Điệp, nhìn qua nhìn lại, thấy hai đôi trước mặt không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau mà không hiểu gì. Nam Cung Nguyệt và Doãn Tắc thì liên tục trừng nhau, tia lửa điện không ngừng bắn ra tứ phía, còn có thể ngửi thấy mùi khét lan tỏa trong không khí. ( chém T____T )
Còn Uyển nghi và Tử Y thì lại cười hết sức gian tà, không khí cũng vô cùng ám muội, thỉnh thoảng lại nháy mắt với nhau 1 cái. Có ai nói cho họ biết, chuyện gì đang xảy ra không?
" Khụ khụ " Hỷ nhi bối rối ho khan 2 tiếng phá vỡ sự im lặng và cả màn " đấu mắt " của bốn người.
Nam Cung Nguyệt không thèm bận tâm tới Doãn Tắc nữa, ngay lập tức quay sang phía Uyển Nghi phát huy khả năng bà tám.
" Phải rồi, tỷ tỷ, bao giờ tỷ mới có hài tử uội ẵm đây? "
" Tỷ không biết. " Uyển Nghi nhún vai. Thời đại này chưa có các biện pháp tránh thai, nếu có thì cũng rất có hại cho cơ thể. Nhưng nàng vốn cũng đâu có tránh thai chứ? Tại sao đến giờ vẫn chưa có?
" Không phải chứ? Ngày nào hai người cũng nồng nhiệt vậy mà...ứm.....ưm. "
" Nha đầu chết tiệt này, chuyện đó mà cũng nói bô bô như vậy được hả? Muội lo da mặt ta còn chưa đủ mỏng sao? "
Uyển Nghi đỏ mặt tía tai bịt miệng Nam Cung Nguyệt lại. Chuyện chăn gối vợ chồng của họ đâu phải không ai biết nhưng mà nói ra vẫn thật là khiến nàng ngượng ngùng a.
Doãn Tắc, Hỷ nhi, Vũ Điệp mỗi người quay mặt về một hướng, nín cười đến mức nội thương. Tử Y cũng tủm tỉm cười.
" Tỷ tỷ, hay là hoàng huynh làm nhiều nhưng làm không được tốt? Có thể nào bình thường chỉ là phô trương thanh thế không? " Nam Cung Nguyệt gỡ được bàn tay của Uyển Nghi ra, lại tiếp tục hỏi dồn.
" Không....không có....." Uyển Nghi đỏ mặt, mãi mới lắp bắp nên lời.
" Nói cũng đúng, nếu không tỷ cũng không thảm đến mức mấy lần xuống giường không nổi. " Nam Cung Nguyệt không chút kiêng nể, mặt không đỏ, tim không đập, nói ra mà không biết ngượng.
" Hay là vương gia có bệnh gì khó nói, ta có thể tìm cách giúp đỡ a. " Tử Y nghiêm túc nói. Không chỉ có khả năng dùng độc mà y thuật của nàng cũng thuộc bậc nhất trong thiên hạ.
" Ý kiến hay đó tỷ, muội cũng nghĩ hoàng huynh chắc chắn có bệnh kín a. " Nam Cung Nguyệt thoát khỏi " móng vuốt " của Uyển Nghi, cũng làm ra một bộ dạng đăm chiêu.
Uyển Nghi cũng vuốt vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.
" Phải đó, muội nghĩ chắc chắn là " nòng nọc " của hắn bị teo hết rồi, nếu không cũng là chạy hết lên não cũng nên. " Phải, chắc chắc chính là như vậy, nếu không thì hắn cũng không có tinh lực dồi dào đến vậy, nhất định là do " nòng nọc " chạy hết lên não nên trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến XXOO. Chính vì vậy nàng mới bao phen khổ sở như vậy a
~
" Nòng nọc? Tỷ tỷ, hoàng huynh đâu có nuôi ếch nhái? " Nam Cung Nguyệt ngây ngô hỏi.
" Phải, sao nòng nọc có thể chạy lên não người được? " Tử Y cũng nhíu mày, mờ mịt hỏi.
" Hắc hắc......" Uyển Nghi cúi đầu cười gian, nàng chính là nói ẩn ý a, " nòng nọc " ở đây cũng không có phải là nòng nọc thật.
" Ủa, Doãn Tắc, Hỷ nhi, Điệp nhi, sao nãy giờ ba người không nói gì? Nhìn xem, sao sắc mặt lại kì quái thế kia? " Uyển Nghi nhìn ba người trước mặt, thắc mắc. Mà quái, sao từ nãy tới giờ cứ cảm thấy lạnh lạnh?
Doãn Tắc, Hỷ nhi, Vũ Điệp quay qua nhìn nhau, vô cùng ăn ý phun ra một câu " nhẹ tựa lông hồng "
" Vương gia đứng ở phía sau. "