Có lẽ, nếu như Mục là một tên hồn sư bình thường thì đây sẽ là một cơ duyên cực kỳ to lớn đối với hắn, đáng tiếc… hắn không phải.
Mục là một tu sĩ, đối với việc bản thân có đột phá nổi Hóa Thần Kỳ hay không thì hắn rất tự tin, dù sao thì bản thân đã trải qua một lần rồi, hơn thế nữa, tài nguyên trên Đấu La Đại Lục thực sự rất nhiều, chỉ khó khăn là trong lúc đột phá sẽ bị vị diện quấy phá.
Chính vì thế mà Mục phải cố gắng cự tuyệt việc này…
Mục lại hỏi tiếp: “Tiền bối, không biết sau khi trở thành thần thì có gì khác biệt so với hồn sư?”
“Ồ… khác biệt so với hồn sư sao? Rất nhiều…” Tu La Thần trả lời.
Dừng một lát, Tu La Thần lập tức đáp: “Thứ nhất, sau khi ngươi trở thành thần thì chỉ được phép ở trên Đấu La Đại Lục 100 năm, tiếp đó thì phải rời khỏi để phi thăng lên Thần Giới… Đây chính là quy tắc của Thần Giới, ngay cả ta cũng không thể đổi được.”
Đúng vào lúc này, Mục liền phát hiện một điểm bất thường, hắn lập tức hỏi lại: “Tiền bối, nếu như ngài đã không thể ở trên Đấu La Đại Lục quá 100 năm, tại sao lúc nãy ngài nói là đã đợi ở đây 300 năm?”
Tu La Thần vốn còn muốn nói gì đó, thì chợt nghe Mục hỏi như vậy, hắn lập tức dừng lại, sau đó thì cười cười, đáp: “Quả thực, ta cũng không thể ở trên Đấu La Đại Lục quá 100 năm…”
“Nhưng đó là đối với bản tôn của ta… Còn việc ta để lại chỗ này một cái thần niệm thì không có vấn đề gì.”
Nghe thấy Tu La Thần tự nhận bản thân chỉ là một cái thần niệm, Mục trong lòng liền thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Không phải là chân thân sao, xem ra là đã dễ dàng hơn một chút.”
Đúng vào lúc này, Tu La Thần lại lên tiếng: “Được rồi, tiếp tục…”
“Thứ hai, một khi ngươi trở thành thần thì chỉ cần ngươi không bị kẻ khác giết chết thì có thể vĩnh sinh, với một điều kiện duy nhất, đó chính là ngươi phải sống tại Thần Giới tới cuối đời.”
Nghe tới đây, lòng cảnh giác của Mục lại tăng lên, hắn thầm nghĩ: “Quả nhiên là có gì đó bất thường…”
Kỳ thực, cái này cũng không thể trách Mục được, dù sao thì vĩnh sinh chính là điều mà đa số tu sĩ truy cầu… đáng tiếc là đến nay vẫn chưa có lời giải đáp, cho dù Mục kiếp trước có là Độ Kiếp Kỳ thì cũng không sống quá 50000 tuổi.
Nếu như Mục muốn sống thêm thì có lẽ hắn cần phải phi thăng lên Tiên Giới, đáng tiếc… hắn đã thất bại.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù tuổi thọ của tu sĩ không thể nào đạt được vĩnh sinh, nhưng tại tu tiên giới, vẫn có rất nhiều cách gia tăng thọ nguyên, chẳng hạn như có người dựa vào Thọ Nguyên Đan, có người thì tử bỏ nhục thân, đem nguyên thần của bản thân truyền vào trong khôi lỗi, chỉ cần khôi lỗi không bị hư hại thì có thể kéo dài tuổi thọ rất lâu,…
Có điều, đa phần mấy cái phương pháp này đều tồn tại một điểm chung, đó là phải trả một cái giá rất đắt, chẳng hạn như việc đem nguyên thần truyền vào trong khôi lỗi, mặc dù trong thời gian ngắn thì sẽ không sao, nhưng càng về sau, nguyên thần của tu sĩ vẫn sẽ bị hao tổn, dần sẽ mất đi hoàn toàn ý thức, cũng chẳng khác cái chết là mấy.
Thậm chí còn có vài phương pháp tà môn hơn, kết cục thì người không ra người, quỷ không ra quỷ, không thể chết đi, cũng không thể quay trở lại như cũ, quả thực còn thống khổ hơn cái chết.
Chính vì những điều này, ngay khi Mục nghe Tu La Thần nói về điều kiện để vĩnh sinh sau khi thành thần, đó chính là chôn chân tại Thần Giới, thì trong lòng liền khinh thường vô cùng.
Lúc này, Tu La Thần lại nói tiếp: “Thứ ba, sau khi ngươi phi thăng lên Thần Giới thì không được phép nhúng tay vào Đấu La Đại Lục, nhất là không được đánh nhau tại nơi này.”
Nghe tới đây, Mục cơ hồ là có thể đoán ra được nguyên nhân của điều này, thế nhưng, hắn vẫn hỏi: “Kính mong tiền bối giải thích rõ hơn.”
“Còn phải nói sao, nếu như một đám thần kéo nhau xuống Đấu La Đại Lục đánh nhau thì ngươi nghĩ Đấu La Đại Lục sẽ tồn tại được sao? Sợ rằng chỉ vừa mới khai chiến thì Đấu La Đại Lục đã bị phá hủy rồi.” Tu La Thần nhanh chóng giải thích.
“Cơ mà, vẫn có ngoại lệ. Đó chính là đối với những kẻ vừa mới kế thừa thần vị, khi ấy, thần lực trong cơ thể vẫn còn rất loãng, cho nên vẫn có thể ra tay tại Đấu La Đại Lục.”
Dừng một lát, Tu La Thần lại tiếp tục: “Thứ tư, thần cũng phân ra mạnh yếu, chỉ cần ngươi lơ là một chút thì có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.”
Nghe tới đây, Mục liền hỏi: “Theo như lời của ngài thì thần cũng phân chia cảnh giới như hồn sư sao?”
“Đúng vậy!” Tu La Thần cười đáp.
“Kính xin tiền bối giải đáp.” Mục cúi người, nói.
Tu La Thần gật đầu, nói: “Thần, kỳ thực cũng chỉ là một cảnh giới mà thôi, tất nhiên cũng sẽ phân chia ra, cũng từ đó mà có thể xác định được thực lực của mỗi vị thần.”
— QUẢNG CÁO —
“Thần phân ra bốn cảnh giới: Tam Cấp Chi Thần, Nhị Cấp Chi Thần, Nhất Cấp Chi Thần và Thần Vương. Trong đó Tam Cấp Chi Thần là yếu nhất, Thần Vương là mạnh nhất.”
“Hiện tại thì trên Thần Giới chỉ có 5 Thần Vương… ta chính là một trong số đó.” Nói xong, Tu La Thần liền dùng một ánh mắt sắc bén nhìn Mục một cái.
(Tác: mấy cảnh giới của Thần là tại hạ chém đó nha, có hơi khác so với nguyên tác một chút :v)
Đối diện với ánh mắt kia của Tu La Thần, Mục bởi vì có thần thức cường đại cho nên không có bị bất cứ điều gì, thế nhưng, hắn vẫn tỏ ra hoảng sợ cùng lúng túng.
“Lại nói cho ngươi biết thêm một chút…”
“Nếu như ngươi kế thừa thần vị của một tên Tam Cấp Chi Thần thì tu vi về sau của ngươi cũng chỉ là Tam Cấp Chi Thần, nếu như muốn đột phá thì phải bỏ ra rất nhiều thời gian…”
“Còn nếu như ngươi kế thừa thần vị Thần Vương của ta, mặc dù ban đầu ngươi không thể làm chủ được tu vi, nhưng về sau, tu vi của ngươi chắc chắn sẽ là Thần Vương…” Nói xong, Tu La Thần ném cho Mục một cái ánh mắt, ý vị thâm trường.
Mục tất nhiên cũng không phải người ngu, hắn tất nhiên biết những lời vừa rồi của Tu La Thần chính là dụ hắn đồng ý kế thừa thần vị của Tu La Thần.
Chính vì vậy mà ở trong lòng, Mục thầm mắng: “Lão hồ ly…”
Mặc dù trong lòng là như vậy, nhưng Mục cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, dù sao thì hắn vẫn chưa muốn chết.
Lúc này, chỉ thấy Mục tỏ ra đắn đo một chút, sau đó thì hỏi: “Tiền bối, nếu như vãn bối dựa theo cách thành thần thứ nhất mà ngài đã nói, như thì sau khi tạo ra thần vị, tu vi của vãn bối sẽ là cảnh giới gì?”
Nghe vậy, Tu La Thần liền đáp: “Cái đó thì phải dựa vào số lượng tín ngưỡng chi lực mà ngươi ngưng tụ được thôi, có điều, thông thường những tên làm theo con đường này chỉ đạt được Tam Cấp Chi Thần, về sau không có tiến triển gì rõ rệt, chỉ đành dậm chân tại chỗ.”
“Được rồi, nãy giờ ta cũng đã nói nhiều rồi…”
Tiếp đó, Tu La Thần xoay người đối diện với Mục, giọng nói liền trầm xuống: “Như vậy, lựa chọn của ngươi là gì, có đồng ý tiếp nhận thử thách của ta không?”
— QUẢNG CÁO —
“Cuối cùng cũng đến lúc này…” Mục trong lòng thầm than.
Đối với câu hỏi này của Tu La Thần, Mục kỳ thực cũng đã dự liệu được, có điều, phải trả lời như thế nào mới có thể kết thúc chuyện này êm đẹp.
Nếu như Mục đồng ý, vậy thì thảm rồi.
Mục không có đi theo con đường của hồn sư, như vậy thì đồng nghĩa với việc hắn không thể nào tiếp nhận được truyền thừa của Tu La Thần.
Thậm chí, nếu như trong quá trình truyền thừa xảy ra vấn đề, chẳng hạn như chết đi trong lúc khảo hạch, hoặc nói không chừng sẽ bị Tu La thần đoạt xá,… lúc đó thì Mục căn bản là chẳng còn đường thoát, chỉ có thể làm con cá nằm trên thớt, mặc cho người khác chém giết.
Thế nhưng, nếu như Mục cự tuyệt thì có lẽ sẽ còn thảm hơn…
Nếu như Tu La Thần đã nhìn trúng Mục thì có lý nào hắn sẽ để cho Mục rời đi dễ dàng, chắc chắn hắn sẽ làm khó Mục, dù sao thì chiếu theo lời của Tu La Thần, Mục hoàn toàn có thể từ bỏ thần vị Thần Vương mà đi kế thừa thần vị của một tên Tam Cấp Chi Thần.
Cái mùi vị bị người khác đoạt mất con mồi, cho dù là ai thì ắt hẳn cũng sẽ không mấy dễ chịu, Tu La Thần cũng không ngoại lệ.
Thậm chí, Tu La Thần có thể sẽ thẹn quá hóa giận, ăn không được thì đạp đổ, trong nhất thời đem Mục giết đi, để hắn không đi kế thừa thần vị của kẻ khác…
Nếu như việc đó xảy ra thì thật sự Mục không còn gì để nói, dù sao thì đừng quên hắn hiện tại chỉ là một tên Kết Đan Hậu Kỳ nhỏ bé.
Lúc này, chỉ có một câu có thể hình dung tình cảnh của Mục…
Tiến thoái lưỡng nan!!!