“Mục đại ca, huynh không sao chứ?” Trương Vô Kỵ truyền âm hỏi.
“Ta không sao… chỉ là bị thương hơi nặng một chút thôi.” Mục truyền âm đáp lại.
Tại tu tiên giới, truyền âm thuật là một trong những thủ pháp cơ bản nhất của tu sĩ.
Thế nhưng ở Đấu La Đại Lục lại khác, hoàn toàn không có cái thủ đoạn này, nếu như có thì cũng chỉ là dùng hồn lực rồi truyền bằng miệng, không thể truyền bằng ý nghĩ.
Có điều, Mục từ lâu đã đem cái thủ đoạn này cho vào Nhật Nguyệt Song Ấn, chính vì vậy mà, cả hai huynh muội Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc, thậm chí là ngay cả Chu Lạc, cả ba đều biết đến truyền âm thuật.
Ngừng một lát, Mục lại truyền âm hỏi: “Tại sao hai đứa lại tới chỗ này?”
Lần này, người truyền âm đáp lại không phải là Trương Vô Kỵ, mà là Trương Thanh Trúc. Nàng truyền âm đáp: “Mục đại ca, lúc nãy bọn muội nghe thấy hai tiếng rống khủng bố, sau đó thì trên dưới tông môn, ngoại trừ Lạc tỷ, ca ca cùng muội ra thì tất cả đệ tử và trưởng lão đều ngất xỉu hết.”
Tiếp đó, Trương Thanh Trúc lại truyền âm tiếp: “Chính vì vậy mà muội với ca ca mới đi điều tra xem là nơi nào phát ra hai tiếng rống đó.”
Nghe thấy vậy, Mục liền truyền âm hỏi lại: “Sau đó thì hai đứa tìm được nơi này?”
Trương Thanh Trúc truyền âm đáp: “Đúng vậy!”
Mục thầm nghĩ: “Thì ra là vậy!”
Tiếp đó, hắn truyền âm đáp lại lại: “Vô Kỵ, Thanh Trúc, giúp ta kiềm chế hai con rồng này một chút, chúng chính là chủ nhân của hai tiếng rống lúc nãy đấy.”
Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đồng loạt truyền âm lại: “Được, Mục đại ca!”
Tiếp đó, Mục liền lui về phía sau trị thương, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Mặc dù nói là trị thương nhưng hắn cũng chỉ là ăn vài loại đan dược cấp thấp dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ và Luyện Khí Kỳ mà thôi, chủ yếu là để cầm máu cùng khôi phục thể lực và linh lực.
Mặc dù lấy thực lực của Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc, khi giao đấu với Hỏa Long Vương và Băng Long Vương thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn giết bọn chúng để lấy xương cốt thì lại là một chuyện khác, dù sao thì hai hyunh muội kia cũng chỉ bước vào cảnh giới Phong Hào Đấu La được vài năm, thực lực có lẽ còn chưa đủ mạnh.
Chính vì vậy mà Mục mới điên cuồng luyện hóa dược lực, nhanh chóng trị thương để còn có thể tham chiến, mặc dù không thể trực tiếp chiến đấu nhưng quấy phá cùng hỗ trợ thì hắn có thể.
Cứ như vậy, trận chiến giữa hai Phong Hào Đấu La và hai đầu long vương liền bắt đầu.
***
(Tác: trong nguyên tác, hồn hoàn 10 vạn năm sẽ có 2 cái hồn kỹ nhưng ở đây tại hạ chỉ cho 1 cái hồn kỹ nha, do việc nghĩ tên hồn kỹ đau đầu quá, mong các đạo hữu thông cảm :v) — QUẢNG CÁO —
(Tác: trận pk này này tại hạ không có đề cập tới hồn cốt nha, do nếu thêm vào thì lằng nhằng quá, với lại nghĩ tên cho hồn kỹ của hồn cốt thì lại hơi mệt :v)
Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đỏ, đỏ, đỏ.
Nhìn lấy mấy cái hồn hoàn dưới chân của hai huynh muội Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc, Hỏa Long Vương có chút ngoài ý muốn, mở miệng nói: “Ồ, một cái Phong Hào Đấu La lại có đến 3 cái hồn hoàn 10 vạn năm…”
Dừng một lát, Hỏa Long Vương nói tiếp: “Xem ra các ngươi chính là những kẻ mạnh nhất của nhân loại đi…”
Hỏa Long Vương còn muốn nói gì nữa thì liền bị Băng Long Vương cướp lời: “Hừ, chỉ là một đám nhân loại yếu ớt, cần gì nhiều lời, giết!”
“Được!” Hỏa Long Vương đáp.
Ở phía bên này, đối với mấy lời khích tướng của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc cũng không có để ý, trực tiếp ra tay, động thủ trước.
“Đệ Tam Hồn Kỹ - Kích Tốc!”
Lời vừa dứt, ở dưới chân Trương Vô Kỵ, cái hồn hoàn thứ ba liền sáng lên, ngay sau đó, thân ảnh của hắn đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Mặc dù chỉ sử dụng một cái hồn kỹ ngàn năm nhưng với một thân hồn lực 93 cấp Phong Hào Đấu La, cho nên khi so sánh với cái ngày mà Trương Vô Kỵ luận bàn với Mục, thì tốc độ của hắn hiện tại phải nói là nhanh hơn trước rất nhiều.
Với tốc độ kinh khủng như thế, rất nhanh, Trương Vô Kỵ liền đã xuất hiện trước mặt Hỏa Long Vương, Đồ Long Đao trong tay liền giơ lên cao, chuẩn bị chém ra một kích.
“Đệ Nhất Hồn Kỹ - Trảm Sát!”
Lời vừa ra, cái hồn hoàn thứ nhất của Trương Vô Kỵ liền phát sáng, Đồ Long Đao lập tức tỏa ra một loại khí thế bức người, như thể muốn chém hết vạn vật.
Có điều, mặc dù Trương Vô Kỵ xuất hiện với tốc độ rất nhanh, nhưng đối mặt với một đầu long vương từng có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ, thì như vậy vẫn là chưa đủ.
Chỉ thấy Hỏa Long Vương không có động đậy, trong lòng thì cười khẩy một cái, rất nhanh, một cái đuôi bằng xương khổng lồ liền quật tới, hướng về phía Trương Vô Kỵ mà đánh ra một kích.
Mắt thấy tình thế không ổn, Trương Vô Kỵ lập tức dừng việc thi triển hồn kỹ thứ nhất lại, nhanh chóng thi triển cái hồn kỹ thứ hai, bảo vệ bản thân.
“Đệ Nhị Hồn Kỹ - Đao Thuẫn!”
Lời vừa dứt, cái hồn hoàn thứ hai dưới chân Trương Vô Kỵ liền sáng lên. Sau đó, hắn nhanh chóng đưa Đồ Long Đao lên chắn trước người, tại vị trí sắp chịu một đòn tấn công.
Rầm…!!! — QUẢNG CÁO —
Đùng…!!!
Hai tiếng nổ lớn liền vang lên, ngay khi Trương Vô Kỵ bị cái đuôi khổng lồ của Hỏa Long Vương đánh trúng thì hắn ngay lập tức liền bị hất văng ra xa, tiếp đó thì va phải một mỏm núi nhỏ, mắc kẹt tại đó.
Còn không đợi cho Trương Vô Kỵ thoát khỏi mỏm núi kia, bằng vào sức lực kinh khủng của bản thân, Hỏa Long Vương lập tức liền lao lên, nhắm về phía trước, nơi mà Trương Vô Kỵ rơi xuống, đánh ra một kích.
“Long Thần Trảo, chết!!!” Hỏa Long Vương gầm lên.
Lời vừa dứt, cái chân trước phía bên phải của Hỏa Long Vương liền lập tức xuất hiện biến hóa.
Vốn chỉ là một khúc xương to lớn, thì nay lại có thêm một dòng khí lưu màu đỏ bao bọc lấy, hơi nóng tỏa ra không ngừng, không khí lập tức bị vặn vẹo.
Rất nhanh, dòng khí lưu màu đỏ kia đã bao bọc toàn bộ cánh tay phải của Hỏa Long Vương, tạo thành một cái vuốt rồng vô cùng sắc bén.
Từ khi bắt đầu trận chiến đến giờ, mặc dù miêu tả rất nhiều nhưng thời gian chỉ trôi qua chưa tới một cái nháy mắt…
Nhìn thấy một màn như vậy, Trương Thanh Trúc liền vận dụng hồn lực, nhanh chóng thi triển hồn kỹ của bản thân, nhằm quấy phá Hỏa Long Vương, không cho nó tiếp tục tấn công.
“Đệ Nhất Hồn Kỹ - Nhiễu Loạn!”
“Đệ Nhị Hồn Kỹ - Tinh Thần Trùng Kích!”
“Đệ Tam Hồn Kỹ - Ảo Mộng Túy Âm!”
Ngay tức khắc, ở dưới chân Trương Thanh Trúc, ba cái hồn hoàn đầu tiên liền lập tức sáng lên, hai vàng, một tím, nàng nhanh chóng gảy ba cái dây đàn đầu tiên trên Ma Lan Cầm.
Đinh… Đinh… Đinh…!!!
Tiếp đó, một loạt các công kích tinh thần nhanh chóng đánh về phía Hỏa Long Vương.
Với một thân hồn lực 94 cấp Phong Hào Đấu La, mặc dù Trương Thanh Trúc chỉ thi triển mấy cái kỹ đến từ hồn hoàn trăm năm cùng ngàn năm, nhưng hiệu quả mạng lại thì cực kỳ khủng bố.
Nương theo từng tiếng đàn vang lên, lấy Hỏa Long Vương làm trung tâm, không gian xung quanh lập tức liền trở nên vặn vẹo, rất khó để mà nhìn xuyên qua.
“A… a…” — QUẢNG CÁO —
Hỏa Long Vương không hiểu tại sao lại rống lên một tiếng đau đớn, Long Thần Trảo trên tay cũng vì thế mà bị chậm lại.
Tiếp đó, sau khi cơn đau đầu biến mất, Hỏa Long Vương liền cảm thấy rất dễ chịu, cả ngươi như thể lâng lâng trên mây, Long Thần Trảo lập tức bị mất khống chết, nhanh chóng tiêu tán đi.
Sở dĩ Hỏa Long Vương có hành động như vậy là vì đã trúng phải liên tiếp ba cái hồn kỹ của Trương Thanh Trúc.
Đầu tiên, chính là Nhiễu Loạn. Trương Thanh Trúc chủ yếu sử dụng cái hồn kỹ này để tạo ra một vùng không gian riêng biệt xung quanh địch nhân.
Tiếp theo, cùng với tinh thần lực cường đại của bản thân, Trương Thanh Trúc lập tức sử dụng Tinh Thần Trùng Kích, đánh ra một kích cực mạnh vào tinh thần lực của địch nhân, khiến cho hắn đau đớn không thôi.
Sau khi đã làm cho địch nhân đau đớn, Trương Thanh Trúc sẽ lợi dụng khoảng thời gian mà địch nhân lộ ra sơ hở, lập tức thi triển Ảo Mộng Túy Âm, đem địch nhân vào một cái huyễn cảnh đẹp đẽ, khiến cho địch nhân mất đi năng lực khống chế trong thời gian ngắn.
Chính vì thế mà mới có chuyện Long Thần Trảo của Hỏa Long Vương vô thanh, vô tức mà mất đi khống chế.
Vài giây sau đó, tranh thủ lúc Hỏa Long Vương còn đang lâm vào huyễn cảnh do Trương Thanh Trúc tạo ra, Trương Vô Kỵ lập tức liền đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi cái mỏm núi nọ, nơi mà bản thân vừa va chạm.
Sau khi đã bay lên không trung được một khoảng, Trương Vô Kỵ hai tay cầm lấy Đồ Long Đao, hồn lực điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, chuẩn bị thi triển ra một đòn đánh về phía Hỏa Long Vương.
“Liên Hoàn Sát!!!”
Lời vừa ra, Trương Vô Kỵ lập tức đã chém ra cái đao khí đầu tiên… kế tiếp là vô vàn đao khí được đánh ra, tốc độ càng lúc càng nhanh…
Ngay sau khi cái đao khí đầu tiên đánh trúng thân thể hoàn toàn là xương của Hỏa Long Vương, vô số tiếng va chạm cực lớn liền vang lên…
Keng… Keng… Keng…!!!
Bởi vì bản thân từng có tu vi là Hóa Thần Kỳ, mặc dù đã chết đi, bản thân lại bị biến thành oán linh, tu vi chỉ còn khoảng Nguyên Anh Trung Kỳ, thế nhưng thân thể của Hỏa Long Vương lại cực kỳ cứng cáp, không phải chỉ dùng một cái hồn kỹ tự sáng tạo như thế có thể đánh vỡ.
Bởi vì phải gánh chịu một lượng lớn công kích như vậy, mặc dù không có bị thương là bao nhiêu nhưng cũng đủ để khiến Hỏa Long Vương từ trong huyễn cảnh đi ra.
Nó gầm to: “Ngươi muốn chết!”