Thẩm Minh Nguyệt bước ra trước một bước, chắn trước người Doãn Thế Huyên.
Trong mắt Tạ Ngôn Cửu không có cảm xúc gì, chỉ duỗi tay kéo kéo xiêm y.
Ngón tay trắng nõn trên xiêm y màu đỏ rực như ẩn như hiện, hoặc (dụ dỗ) nhân mà không tự biết. Ngữ khí hắn bình thản, “Chúng ta nói chuyện?”
Doãn Thế Huyên chợt sững người, vô thức hỏi, “Nói chuyện gì?”
Tạ Ngôn Cửu chỉ chỉ trận pháp phức tạp trên mặt đất, “Cho thêm ta mấy năm nữa.”
Thẩm Minh Nguyệt nhấc kiếm lên, thanh âm lạnh lùng nói, “Bọn ta cho ngươi thêm mấy năm, ai cho dân chúng trong thành mấy năm nữa?”
Tạ Ngôn Cửu thu tay lại, “Nếu như ta muốn giết các ngươi, chẳng mất nhiều sức đâu.”
“Các hạ cứ việc thử xem.” Thẩm Minh Nguyệt đột nhiên cất bước phi thân, thanh trường kiếm trong tay nhấp nhoáng ánh sáng màu bạc, bức bách xông về phía Tạ Ngôn Cửu.
Tạ Ngôn Cửu chuyển mình lui về phía sau, nhíu mày lại, “Giả sử như các ngươi vờ như chưa phát hiện, trận pháp này qua mấy năm nữa cũng sẽ tự động biến mất thôi, hà tất phải cố chấp gây chiến như thế chứ?”
Thẩm Minh Nguyệt không đáp, mím môi điều động linh lực, ra một sát chiêu.
Tạ Ngôn Cửu không lui về đằng sau nữa, trong tay chợt lóe lên một vầng sáng đỏ, lấy pháp khí của mình ra.
Là một cây dù cán tán màu đỏ cán bằng ngọc, ánh dương quang phảng phất lưu động trên mặt ô, sắc màu rực rỡ chói mắt.
Tán dù mở ra, dễ dàng hóa giải sát chiêu của Thẩm Minh Nguyệt.
Ánh mắt hắn chớp động, một dòng huyết sắc theo mặt dù chảy về phía đầu ngón tay thon dài.
“Thẩm Minh Nguyệt, lui ra sau!” Thẩm Triệt đột nhiên lạnh lùng nói.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Hắn còn chưa dứt lời, một luồng sáng dài mảnh màu vàng rực thoáng lóe lên dưới chân Thẩm Minh Nguyệt, biến ảo ngưng kết, tạo thành một lồng giam bằng sắc vàng, vây khốn người bên trong.
Tay trái Doãn Thế Huyên nắm quyết, vài tấm phù trống màu đỏ xuất hiện, bay thẳng về phía trận Kim Sắc Khốn.
Tạ Ngôn Cửu lại cười khẽ, áo bào đỏ rực phất lên, tấm phù đang bay lập tức dừng lại.
Tấm phù lơ lửng giữa không không ngừng chấn động, cứ như là ngay sau đó sẽ thoát khỏi khống chế, nhưng lại chỉ đứng yên tại chỗ mãi.
Là áp chế tuyệt đối trên tu vi.
Sắc mặt Doãn Thế Huyên đã lạnh xuống hoàn toàn, đuôi mắt dài tưởng như sắp kết thành băng sương. Không chút do dự, hai ngón tay thon dài giữ một tấm phù khác, thấp giọng niệm mọt câu, tấm phù lập tức bốc cháy trên ngón tay.
Một thanh kiếm lớn chợt xuất hiện sau lưng Tạ Ngôn Cửu, thân kiếm là thanh đồng (đồng đen), mũi kiếm sắc nhọn. Thanh kiếm chậm rãi di động, phát ra tiếng kiếm gầm reo.
Linh lực của Doãn Thế Huyên không mạnh, thuật pháp này đã là cực hạn mà y có thể thi triển được.
Nhưng thanh kiếm to lớn thoạt nhìn không có cách nào ngăn cản được, lại bị tán dù nhẹ nhàng chắn lại. Mặt dù khẽ chạm vào mũi kiếm, lại khiến thanh kiếm hoàn toàn không thể nhích thêm được một bước nào nữa. Xin ủng hộ chúng tôi tại [ trumtruy en.co m ]
Thân ảnh Tạ Ngôn Cửu trốn đằng sau tán dù chợt lóe lên rồi biến mất, bất ngờ xuất hiện bên cạnh cự kiếm. Một ngón tay như ngọc nhẹ nhàng điểm lên thân kiếm, trên thân kiếm lập tức xuất hiện vô số vết nứt.
Thế mà lại không vỡ hẳn. Doãn Thế Huyên đang dùng mớ linh lực không còn nhiều lắm của mình đau khổ chống đỡ.
Tạ Ngôn Cửu cười khẽ, ý cười còn chưa mất, chợt nghe tiếng kiếm reo thanh thúy giòn tan vang lên sau lưng mình.
Hắn vội vàng xoay người qua chỗ khác.
Mắt thấy một thanh trường kiếm lấp lóe hàn quang phóng đến trước mặt, nương theo cùng chính là kiếm ý ngập trời.
Hắn nhanh chóng về phía sau thối lui, tay trái cầm dù đưa lên, che trước người.
Nhưng cự kiếm thanh đồng kia mất đi ngăn cản, thân kiếm lúc này chuyển mình đối diện với hắn.
Trước sau hắn đều là địch, kinh ngạc trong mắt còn chưa biến mất, lại lộ ra chút thần sắc thẹn quá thành giận.
Vài tên hậu bối nhỏ hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi, lại có thể ép hắn tới mức này.
Tay trái hắn bung dù ngăn trở Thẩm Triệt, tay phải về phía sau một chưởng. Không giống với thờ ơ trước đó, một chưởng chưa đầy lửa giận làm cho thanh kiếm phát ra một tiếng vỡ.
Doãn Thế Huyên bị chấn lui về sau một bước, yết hầu chợt dâng lên cảm giác ngòn ngọt.
Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, khi nhìn lại Tạ Ngôn Cửu, con ngươi đen như mực giống như huyền băng vạn năm, rét lạnh vô cùng.
Tên yêu quái này phải chém.
Doãn Thế Huyên đứng yên tại chỗ, gần như không còn một chút khí lực nào để cử động, y mở mắt trừng trừng nhìn hai vệt sáng một đỏ một xanh đột ngột vụt lên, quần lấy nhau.
“Thẩm Triệt!”
“Sư huynh!” Khóe mắt của Thẩm Minh Nguyệt đang bị giam trong lồng giam kim sắc gần như sắp nứt ra.
Hai người đang ở tâm lốc xoáy không cam lòng thoái nhượng, Tạ Ngôn Cửu khẽ động khóe môi, ánh mắt đầy kiên quyết, quầng sáng trên tán dù đỏ trong tay rực sáng lên, trên mặt dù xuất hiện vết rạn vụn vặt.
Thần Khí Thượng Cổ, lại không thể kham chịu nổi.
Tạ Ngôn Cửu liều lĩnh phát tán yêu lực, cộng thêm năng lượng bộc phát từ chính thần khí, cùng công kích về phía Thẩm Triệt.
Từ trong hào quang có một bóng trắng bay ra ngoài, dường như muốn dùng bội kiếm để trụ lại, nhưng cuối cùng lại vẫn văng ra, rơi mạnh xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, tim Doãn Thế Huyên gần như ngừng đập.
Y lập tức chạy về phía Thẩm Triệt, đỡ hắn từ dưới đất lên, tựa vào lồng ngực mình.
Doãn Thế Huyên tại một khắc kia, cơ hồ cảm thấy trái tim dừng lại nhảy lên.
“Thẩm Triệt…”
Thẩm Triệt mở mắt ra, bàn tay hơi run rẩy nắm chặt Doãn Thế Huyên, “Ta không sao. Đừng sợ.”
Tạ Ngôn Cửu mắt lạnh nhìn hai người, hắn lau đi vết máu ở khóe miệng, do vừa chiến đấu với Thẩm Triệt và Thẩm Minh Nguyệt đang vùng vẫy trong trận, làm linh lực hắn đi ngược chiều, đau đớn do kinh mạch vỡ vụn kéo tới, sức cạn lực kiệt, đã đến bước đường sơn cùng thủy tận.
Hắn miễn cưỡng xé hồng ytừ trên vai trượt xuống, tâm niệm vừa động thân hình đã biến mất.
Đã đến thời điểm phải chấm dứt sao?
Chung quy cũng phải thế, nhưng lại chẳng cam lòng.