Mộ Dung Kha Kha bây giờ nhìn Tiêu Phàm, suy nghĩ trong lòng nàng cực kỳ phức tạp.
Bởi vì, thời điểm nàng tỉnh lại bên trong phòng bệnh đặt biệt phát hiện thấy nửa trên của bản thần là để trần không có bất kỳ vật gì che đậy, ngay cả áo bệnh nhân của nàng cũng bị cởi ra không có bất kỳ ngăn cản nào bại lộ da thịt trong không khí.
Sau đó, khi nàng nhìn thấy Tiêu Phàm đứng trước mặt, không kịp suy nghĩ điều gì mà ngốc trệ trong vài giấy liền, lập tức tay chân luống cuống che đậy thân thể của mình, đồng thời gương mặt nàng biến sắc lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Hạ lưu, vô sỉ, không muốn mặt, biến thái…
Nàng vốn định lập tức nổi giận quát lên, nhưng sau khi nghe Tiêu Phàm nói một câu khiến nàng tức khắc bình tĩnh trở lại.
“Độc đã được giải, đem áo mặc vào rồi đứng dậy ra ngoài đi, cha mẹ của cô hiện tại vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ đợi đấy!”
Mộ Dung Kha Kha lập tức sửng sốt, sau đó mới phản ứng được, trong đầu cô lập tức nhớ lại mọi chuyện.
Bản thân bởi vì trúng độc do đau đớn kịch liệt nên khiến cho mình lâm vào trong hôn mê, bây giờ tỉnh táo lại, tự cảm nhận thân thể cũng không có bất kỳ khó chịu nào.
Xem ra… Độc đã là giải rồi? Hơn nữa còn là Tiêu Phàm giải độc giúp cô?
Nghĩ đến Tiêu Phàm chính là ân nhân cứu mạng của mình, Mộ Dung Kha Kha liền lập tức nhụt chí, người ta có lẽ là thấy hết rồi, có sờ thì cũng chỉ sờ riêng bộ ngực của mình, nhưng đó là vì cứu chữa cho bản thân, tình thế bất đắc dĩ mà thôi, bản thân sao có lý do gì trách tội người ta?
Cuối cùng nàng không nói thêm gì nữa, mà là yên lặng một lần nữa mặc quần áo tử tế, đứng dậy, cùng Tiêu Phàm một chỗ từ trong phòng bệnh đặc biệt dành cho nàng bước ra ngoài.
Mà sau khi ra khỏi phòng bệnh nhìn thấy trước mắt đông đảo chuyên gia bác sĩ, cùng cha mẹ đang tràn ngập lo lắng, còn có mẫu thân khi nhìn thấy mình bước ra mà vui đến phát khóc, Mộ Dung Kha Kha lúc này mới cảm giác được con người khi còn sống lf cực kỳ quý giá.
Nếu như… Bản thân thật sự chết đi, vậy cha mẹ của mình sẽ đau lòng đến thế nào? Tuyệt vọng như thế nào?
Không muốn suy nghĩ, khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây tuyệt đối là tình cảnh thê thảm nhất trên thế giới này.
Nghe xong Lâm Nguyệt Như nghẹn ngào kể lại, Mộ Dung Kha Kha cuối cùng cũng xác định được, chính là Tiêu Phàm ra tay đem nàng cứu từ tay tử thần mà ra.
Tiêu Phàm, chính là ân nhân cứu mạng của nàng.
Lập tức, Mộ Dung Kha Kha trong lòng tràn ngập suy nghĩ.
Đối mặt như thế nào với nam nhân là ân nhân cứu chữa cho mình những cũng chiếm hết tiện nhi của bản thân, Mộ Dung Kha Kha hiện tại thật sự không biết bản thân nên mang cảm xúc như thế nào để đối mặt với y.
Nàng không cách nào có thể xem nhẹ sự tình Tiêu Phàm chiếm tiện nghi bản thân một cách đơn giản như vật được.
Kỳ thật không chỉ riêng nàng, nếu đổi lại là bất kỳ một cô gái bình thường khác đều sẽ có dạng tâm lý như vậy.
“Cố gắng giữ sức khỏe!”
Tiêu Phàm nhìn Mộ Dung Kha Kha một chút, nói một câu như vậy, sau đó nhấc chân hướng về phía cổng bệnh viện mà đi đến.
Lão đạo gầy còm hèn mọn cùng Trương Phi Dương vội vàng đuổi theo.
“Cái kia Tiêu Phàm!” Lâm Nguyệt Như lại là đột nhiên hô.
“Làm sao?” Tiêu Phàm dừng lại bước chân, có chút nghiêng đầu, nói.
“Lần này ta thật sự cám ơn ngươi!” Lâm Nguyệt Như cắn môi, trong mắt của nàng đồng dạng tràn đầy vẻ phức tạp “Ta thiếu ngươi một cái nhân tình, về sau nếu như ngươi có chuyện gì mà ta có thể giúp được, ta nhất định sẽ không cự tuyệt!”
Tiêu Phàm không nói gì, chỉ là đơn giản khẽ gật đầu, sau đó liền cùng lão đạo sĩ cùng Trương Phi Dương rời đi.
“Tiêu Phàm!”
Mộ Dung Kha Kha không nháy mắt nhìn bóng lưng Tiêu Phàm dần rời đi, thấp giọng tự nói, trong mắt hiện lên toàn bộ là phức tạp.
…
Mà ngay tại thời điểm ba người Tiêu Phàm rời đi không bao lâu, Hứa Đức Hổ chờ nhóm người bác sĩ tỉnh lại giống như người trong mộng, sau đó một trận ồn ào hẳn lên, bọn hắn đem Mộ Dung Kha Kha lần nữa kéo về phòng bệnh, để nàng nằm trên giường bệnh sau đó lấy ra các loại dụng cụ, bắt đầu kiểm tra thân thể nàng hiện tại như thế nào.
Chu Thanh, Mộ Dung Hùng, Lâm Nguyệt Như còn có Lâm Chính Thiên đều ở một bên khẩn trương nhìn.
Tuy vừa rồi đã thấy Mộ Dung Kha Kha bình yên vô sự khỏe mạnh bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng đầu năm nay mọi người càng tin tưởng hơn về kết quả kiểm tra từ dụng cụ tân tiến, để Mộ Dung Kha Kha kiểm tra một lần nữab cho ra kết quả cũng có sức thuyết phục hơn, có thể để cho người ta càng thêm an tâm.
Quá trình kiểm tra này trước sau kéo dài hơn một giờ đồng hồ, giày vò bọn họ bất an thêm!
Hứa Đức Hổ nhìn số liệu phía trên dụng cụ kiểm tra, cùng cùng cũng thở dài một hơi, sau đó hắn giơ tay lên một cái, ra hiệu không sao, Mộ Dung Kha Kha có thể từ giường bệnh đứng lên.
“Hứa lão gia tử, thế nào? Độc trên người Kha Kha nhà ta có phải đã thật sự dược giải rồi không?” Chu Thanh thấy thế, vội vã nói, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
“Kha Kha xác thực đã không sao, độc trong người con bé đã hoàn toàn giải trừ!” Hứa Đức Hổ gật gật đầu, sau đó phi thường khẳng định nói.
“Tốt, quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi, Kha Kha, ngươi không sao, không sao, mẹ có thể yên tâm, triệt để yên tâm rồi, ô ô ô!” Chu Thanh kích động nói, mà trong lúc nói chuyện nàng nức nở mà khóc lên.
Lâm Nguyệt Như vội vàng vỗ phía sau lưng nàng, nhỏ giọng an ủi.
Mộ Dung Kha Kha cũng ôm Chu Thanh, không ngừng nghẹn ngào.
“Được rồi mộ cục trưởng, các ngươi có thể đi trở về đi, sau khi trở về nhớ kỹ để Kha Kha tĩnh dưỡng nhiều thêm mấy ngày là được rồi!” Hứa Đức Hổ nói.
“Được!” Mộ Dung Hùng gật đầu nói.
Sau đó hắn lại cảm tạ Hứa Đức Hổ vài câu, liền liền lôi kéo Chu Thanh, Mộ Dung Kha Kha cùng Lâm Nguyệt Như đi ra ngoài.
Hứa Đức Hổ cùng tất cả bác sĩ đúng bên cạnh nhìn một nhà Mộ Dung Hùng đi ra ngoài, toàn bộ lúc này đều giữ im lặng, trong mắt chính là ánh mặt triệt để nể phục.
Kỳ thật, trước khi một lần nữa kiểm tra thân thể Mộ Dung Kha Kha mỗi người bọn họ trong lòng đều như cũ là không phục.
Tuy nói là nhìn thấy Mộ Dung Kha Kha sống sờ sờ đi ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài nhìn thì thấy giống như độc trong người nàng đã được giải trừ nhưng dưới đáy lòng bọn hắn vẫn có hoài nghi.
Bọn hắn hoài nghi, Tiêu Phàm khẳng định là dùng một loại phương pháp nào đó tạm thời đè ép được độc tính bộc phát trong người Mộ Dung Kha Kha mà không phải hoàn toàn giải độc.
Loại kỳ độc này tuyệt đối không thể nào có thể dễ dàng giải trừ được như vậy.
Huống chi, lúc Tiêu Phàm tiến vào phòng bệnh không hề mang theo bất cư thứ gì, tay không mà vào, mà trong phòng bệnh đặt biệt ngoại trừ một chút dụng cụ đo cơ bản và thuốc trị liệu mà thooig, không hề có bất cứ vật nào khác nữa.
Hắn vật dụng mang theo cũng không có, vậy làm sao giải độc?
Nhưng, trải qua một phen kiểm tra, bọn hắn từng người cũng không thể nói gì hơn nữa.
Số liệu biểu hiện trên dụng cụ đo cho thấy độc tính trong người Mộ Dung Kha Kha xác thật thật đã hoàn toàn giải trừ, hơn nữa là không có chút điểm lưu lại.
Sự thật triệt để im lặng, không thể phản bác!
Tất cả bác sĩ lúc này mới hoàn toàn chịu phục.
Nhưng cùng lúc, tất cả bọn họ bao gồm cả Hứa Đức Hổ bên trong nội tâm đều xoay quanh một vấn đề, đó chính là Tiêu Phàm hắn dùng biện pháp gì bên trong phòng bệnh chỉ mửa giờ đã có thể loại trừ được một thân kỳ độc trên người Mộ Dung Kha Kha?
Không có người biết!
Cũng vô pháp đoán được!
“Lâm lão đầu, ngươi nói tên tiểu tử kia có phương thức liên lạc không?” Trầm mặc thật lâu, Hứa Đức Hổ rốt cục mở miệng, quay đầu, nhìn Lâm Chính Thiên nói.
“Hắn mấy ngày nay đều tạm thời ở nhà của ta!” Lâm Chính Thiên hồi đáp.
“Tốt a!” Hứa Đức Hổ gật đầu, nhưng hắn lại không nói gì nữa, mà là quay người đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Lâm Chính Thiên lẩm bẩm một câu, không biết Hứa Đức Hổ hỏi cái này làm gì, nhưng hắn cũng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa cái gì, cũng đi theo ra ngoài.
Còn lại tất cả bác sĩ đều nhìn lẫn nhau một cái, từ trong mắt đối phương bọn hắn đều thấy được vẻ xấu hổ, sau đó trùng điệp thở dài, cười khổ một tiếng, cũng nhao nhao đi ra ngoài, riêng phần mình rời khỏi.