Sức mạnh Dạ Quỷ đã đạt đến cảnh giới cao nhất, có thể tương đương với Tiên Nhân, muốn phá vỡ oán khí to lớn này xem ra họ buộc phải chiến đấu, cả ba nhìn chằm chằm vào nó, đem thực lực đi so sánh, họ chắc chắn sẽ thua. Ma Khí tích tụ về đây rất nhiều, cho dù thanh Đọa Ma Kiếm có thể hút lấy chúng, nhưng cậu chắc chắn sẽ không đưa nó ra ngoài, nhân cách thứ hai luôn tìm ẩn nguy hiểm.
Nhìn hai con vật kế bên, Đá Quý lên kế hoạch đánh úp Dạ Quỷ, chỉ đạo Tiểu Ảnh phóng về phía cánh phải, hướng dẫn Hạ Hải Cẩu chạy lạch bạch về cánh trái, mỗi người đứng một góc hình thành tam giác cân khóa chặt nó bên trong,
Tất cả đã sẵn sàng cho cuộc chiến, cậu mở đầu bằng chiêu thức Thủy Long kiếm, xuất hiện ảo ảnh con rồng lao thẳng về phía trước, chạm vào oán khí nó bỗng chốc tan biến vào hư vô.
Tiểu Ảnh với Hạ Hải Cẩu cũng lao vào tung kĩ năng, chưa kịp chạm đến Dạ Quỷ đã bị Ma Khí hất tung, nhiều mảnh đất đá nằm trong vòi rồng lao xuống tấn công bọn họ, tốc độ tấn công rất nhanh, tránh né chúng không dễ dàng, làm cả ba đều bị thương, tuy nhiên cũng không nặng lắm.
Vừa né tránh đất đá rơi xuống, Đá Quý lao đến múa đường kiếm thành chữ X, nhanh như tia chớp luồn kiếm đó phóng thẳng đến giữa trung tâm vòng xoáy.
Rầm.
Uy lực mạnh mẽ làm rung chuyển mặt đất, vòi rồng đang đứng yên bị kĩ năng va chạm làm nó di chuyển, không biết cụ thể hướng đi ra sao, lắc lư chuyển động không đồng đều, cả hai con thú thấy vậy vội vã chạy về phía cậu.
Nhìn cách di chuyển đó giống hệt như con rắn, cậu đưa tay lên cao xung quanh Linh Khí kéo đến tạo thành Đại kiếm khổng lồ, cả hai con thú nhìn nó há hốc mồm, chưa hết Hạ Hải Cẩu còn trêu chọc đối phương.
- Lêu lêu, đồ con vật xấu xí, người không ra người, tới bắt chúng ta nè.
Ở dưới nước tu vi nó rất mạnh kèm theo tính cách bá đạo, không hiểu sao trên bờ nó chỉ được võ mồm, phong thái như đứa trẻ lên ba, cậu muốn đập cho nó một trận để trả thù lần bị đánh trước đó.
Cạnh bên Tiểu Ảnh với đôi mắt đỏ lòm, không nói được nhưng nó biết suy nghĩ, trận chiến chưa đến hồi kết không nên vội mừng, rút kinh nghiệm từ lần gặp nạn đầu tiên.
Đá Quý cầm chắc thanh kiếm trên tay chém xuống, chẻ mảnh đất làm hai nữa, đường thẳng dài nằm trước mắt họ, chiêu thức chưa dừng lại nó vẫn tiếp tục lao đến cọ xát với oán khí dữ dội, tạo ra âm thanh vang chói tai.
Két.. Tẹt...
Hình dung chúng như hai bánh xe ngựa chạm vào mặt đường, đáp lại chiêu thức đó của cậu, Dạ Quỷ dùng oan hồn cả thôn làng lao đến, tất cả họ đều là những người từng giúp đỡ gia đình mình, cậu không nỡ ra tay tàn sát.
Bọn chúng lao đến càng ngày càng gần, thấy cậu thất thần cả hai con thú lao ra ngăn cản, Dạ Quỷ trí thông minh hơn hẳn, tận dụng thời cơ lao đến đập tan hai con vật cản đường, tu vi Hạ Hải Cẩu trên đất liền giảm xuống mạnh, sức lực yếu ớt, ăn một đòn đã lăn ra bất tỉnh.
Tiểu Ảnh bị nhẹ hơn, văng vào cây cối đổ ngã, nó vẫn còn đứng dậy dùng chiêu thức sói hống, Linh Khí lao đến đếu bị phá giải.
Khôi phục lại tinh thần, cậu nhanh chân né chiêu chết người từ Dạ Quỷ đập xuống ầm ầm, đất đá văng tứ tung, dưới chỗ cậu vừa đứng vài hố to hình thành.
Rung người với sức mạnh đó, cậu chú trọng xem xét các thông tin, điểm yếu, điểm mạnh nhằm khắc phục, bù đắp thiếu hụt của mình, tránh tình trạng bị nó tóm được.
Kéo dài hơn nữa tiếng, âm thanh hì hộc vang lên từ phía Đá Quý, dù không bị đánh trúng nhưng hao tốn sức quá nhiều, chưa hề tung chiêu thức tiếp theo nào, còn phía Dạ Quỷ liên tục áp đảo, ám sát không cho cậu cách xa một khắc nào.
Từng thanh kiếm xuất hiện hình thành trận pháp Thập Nhị Kiếp Trận khống chế, tranh thủ thời cơ nó bị giam cầm vài giây đó, cậu kéo dài khoảng cách với nó, tạo điều kiện cho mình tung kĩ năng Long Thần Hủy Diệt.
Làn sóng ngập tràn sức mạnh Thần, chúng bộc phá ánh sáng bên trong cơn sóng, ập đến đâu oán Khí tan đến đó, đây mới được xem là chiêu thức của Thần.
Xóa tan những thứ u ám, oán khí bao quanh nơi đây, trả lại sự trong sạch ban đầu vốn có.
Nhờ có thuộc tính Thần loại bỏ ác khí, đem lại thắng lợi nhanh đến vậy, không có chắc cậu phải đo đất thêm mấy lần.
Giữa dòng nước mát mẻ Dạ Quỷ chỉ còn trơ xương, oán khí, chấp niệm đều tan biến, nó không còn gì để bổ sung sức mạnh cho mình, ngắm nghía kĩ khuôn mặt đó, cậu cảm thấy nó rất quen thuộc, bước tới hỏi hắn ta.
- Dạ Quỷ, ngươi có quen ta không, tại sao ta có cảm giác từng gặp ngươi?
Khuôn mặt hắn bị tẩy rửa, trẻ lại dễ nhìn hơn ban đầu rất nhiều, độ tuổi ngang tầm với cậu, hai tay run cầm cập xin lỗi.
- Ta có lỗi với ngươi, do ta hại ngươi, hãy tha thứ cho ta.
Cậu lại khó hiểu hơn, tại sao hắn lại tự trách bản thân mình, hắn đâu có lỗi là do tâm ma ép buộc.
- Ngươi nói gì ta không hiểu cho lắm, hầu như tâm ma ngươi sai khiến cơ mà?