Chậm rãi, sương mù dày đặc trước mắt Quân Trì dần dần tan đi, cách đó không xa có một cái sạp, một bóng người đang ngồi đó.
Quân Trì nhìn nhằm nhằm người nọ, đích xác là một chiếc bóng, chứ không phải “người chân chính”, Quân Trì đoán đây chính là hư ảnh mà Ninh Phong tạo ra, có lẽ cái lần bị thương nghiệm trọng đó đã ảnh hưởng đến y rất nhiều, ngay cả phân thân cũng không thể duy trì, chỉ đành sử dụng hư ảnh như vậy.
Mà hư ảnh thôi thì khoan bàn, Quân Trì đánh giá từ trên xuống, hình như còn lùn thêm một khúc thì phải.
Y vận y phục màu tím nhạt, tóc thả dài, một phần đai lưng rũ xuống phía chân sạp, nói chung là cũng rất đầy đủ so với một “cơ thể” cần.
Nhưng chỉ riêng gương mặt lại mờ mờ ảo ảo, ẩn đằng sau lớp sương mù.
Vốn dĩ Quân Trì còn muốn ngắm gương mặt từng thuộc về Quân Yến, dẫu hắn có nhận định rằng Quân Yến và Ninh Phong là hai người độc lập, nhưng có thể từ Ninh Phong thấy được Quân Yến lại vô giác khiến Quân Trì cảm thấy an ủi ít nhiều sau cái chết của y.
Nhưng giờ Ninh Phong như biết được suy nghĩ đó.
Lòng Quân Trì buồn bực, nói, “Quân Yến? Liễu Quân Yến! Ngươi học xấu lúc nào, cả ca ca cũng không cho nhìn.”
Ninh Phong bấy giờ mới lên tiếng, “Ngươi lúc nào cũng vô lễ như vậy, Quân Trì, bổn toạ không phải Liễu Quân Yến. Từ khi Xương Gia thông báo với tông môn về việc bổn toạ thu ngươi làm đệ tử, thì ngươi chính là đệ tử của bổn toạ. Hôm nay gọi ngươi đến đây, là để ngươi hành lễ nhận sư, chứ không phải nghe mấy lời vọng ngôn vô lễ của ngươi.”
Quân Trì đáp, “Nhận đãi ngộ của đệ tử Nhật Cảnh Phong, hành lễ nhận sư vốn là chuyện phải làm, ta không có gì để nói.”
Nói tới đây, Quân Trì chỉ tay vào hư ảnh của y, “Thế nhưng ngươi hoá thành như vậy thì ta sao hành lễ cho được? Vốn dĩ không phải hành lễ với ngươi, mà là hư ảnh. Ừm… chưa kể ta không thấy rõ ngươi, làm sao biết ngươi có phải Ninh Phong thật hay chỉ là người khác giả dạng chứ.”
Ninh Phong cười lạnh, vung tay áo, ngay lập tức, Quân Trì mất khống chế quỳ rạp xuống, Quân Trì giật cả mình ngẩng đầu nhìn y.
Hắn như giận nói, “Vậy là ý gì? Có người nào thu nhận đệ tử mạnh bạo như vậy sao?”
Ninh Phong nhàn nhạt đáp, “Trước kia ngươi vốn không phải người bất kính, miệng lưỡi trơn tru thế này. Khi đó ngươi dạy Quân Yến làm người phải dùng lễ đi đầu, nhưng giờ bản thân lại không biết phép tắc là gì.”
Quân Trì hoảng hốt, lòng buồn rầu nhớ lại, “Khi đối diện Quân Yến, ta muốn mình phải trở thành một người ca ca tốt, như thế mới làm gương cho y, nhưng với ngươi thì không. Còn nữa, ta nào có miệng lưỡi trơn tru gì gì đó như ngươi nói, là ngươi thẹn quá hoá giận mới đúng.”
Ninh Phong nhàn nhạt, “Bổn toạ không muốn nghe những lời này. Nếu giờ ngươi đã là đệ tử của bổn toạ, bổn toạ không thể không quản ngươi, ngươi đến hồ Trừ Tà thu liễm toàn bộ ma khí trong cơ thể, mười ngày sau bổn toạ sẽ phong ấn hoàn toàn yêu ma anh trong người ngươi, sau này ngươi phải tu luyện lại từ đầu.”
Quân Trì không ngờ mình nói năng vô lễ như vậy mà y vẫn tận tâm với trách nhiệm sư tôn, Quân Trì vốn không phải người không biết tốt xấu, ngược lại, hắn còn thuộc dạng đặc biệt tri ân những ai ra tay giúp đỡ, giọng Quân Trì không khỏi nhẹ lại, “Đa tạ, nghe nói ngươi trọng thương, nếu vận công giúp ta phong ấn yêu ma anh liệu có ảnh hưởng gì không?”
Giọng Ninh Phong lại trở nên khinh khinh phiêu phiêu, “Bổn toạ dù trọng thương cũng không đến mức không thể phong ấn nổi một cái yêu ma anh, chỉ là, ngươi có cam tâm để ta phong ấn yêu ma anh hay không? Tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, biết bao nhiêu tu sĩ đến chết vẫn không đạt được, ngươi còn chưa tu đã đạt được, sẽ không vì thế mà không thể cân bằng tâm trạng, nảy sinh tâm ma?”
Quân Trì nghĩ nghĩ, “Sư huynh đã từng nói qua, hoàn toàn không sao cả. Tuy hiện tại cơ thể đã đạt đến tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng ta biết rõ đây không phải của ta, cho dù ta có sử dụng được sức mạnh của nó nhưng vẫn luôn cảm thấy điều gì đó thiếu vắng. Hiện Quân Yến ở với ngươi, lòng ta cũng an tâm ít nhiều. Tu luyện lại từ đầu vốn là điều ta tâm nguyện. Đa tạ ngươi ra tay phong ấn yêu ma anh.”
Quân Trì tuy không thể nhìn rõ Ninh Phong, nhưng có cảm giác như y đang nhìn mình, đại điện chợt rơi vào bầu không khí im lặng, mãi một lúc sau Quân Trì mới nghe y đáp lời, “Đã vậy, ngươi về chuẩn bị. Mười ngày sau lại đến.”
Quân Trì vừa “Ừm.” xong lại nghe y đuổi khách, “Ra ngoài.”
Tự nhiên Quân Trì lại không muốn đi, quỳ ở đó đắn đo một lúc rồi nói với hư ảnh Ninh Phong, “Doãn Lưu Cảnh ấy…”, hắn hơi dừng, “Y đã trở lại cơ thể ngươi rồi à?”
Ninh Phong không đáp, chỉ nhắc lại, “Ra ngoài.”
Mắt thấy Ninh Phong định dùng lực đuổi thẳng mình ra ngoài, Quân Trì vội vàng giơ tay, “Khoan khoan khoan, khoan đuổi ta ra. Ninh Phong, ngươi cho ta nhìn ngươi tí xíu thôi.”
Quân Trì nhìn chằm chằm y, có cảm giác gương mặt sau lớp sương mù có hơi biến đổi, tuy vậy vẫn không thể nhìn rõ, Quân Trì liền nhân cơ hội đứng lên chạy qua chỗ y, “Quân Yến, nhớ lời ca ca nói lúc trước không, phải học người ở chung, cho dù chúng ta có tách ra thì ngươi cũng sẽ có bằng hữu của riêng mình, hiểu chứ. Còn nữa, ta thật sư không muốn rời xa ngươi chút nào, ừm, còn muốn được gặp ngươi, nói chuyện với ngươi lần nữa…”
Ninh Phong rõ ràng chỉ ở trước mặt, nhưng dù Quân Trì có chạy cỡ nào cũng không với tới, Quân Trì giận nói, “Ninh Phong, ngươi quá đáng như vậy, chia cách huynh đệ chúng ta.”
Ninh Phong không nói gì nữa, hư ảnh ngày một mờ dần, Quân Trì có giơ tay bắt lấy cũng vô dụng, cho đến khi hư ảnh biến mất hẳn.
Sau khi sương mù quanh điện tan đi, trong chốc lát, chỉ còn mình Quân Trì đứng lặng lẽ cô đơn ở đó.
Quân Trì bần thần nhìn vào khoảng không, chẳng động đậy.
Một lát sau, Xương Gia chân quân tiến vào kéo Quân Trì ra ngoài, “Đi thôi, sư tôn đã đi rồi, ngài dặn ta giám sát sư đệ áp chế tâm ma.”
Mặt Quân Trì buồn buồn, sau khi bị Xương Gia chân quân lôi ra đại điện, hai cách cửa không tiếng động khép lại, Quân Trì chỉ kịp nhìn làn sương mù xuất hiện, một mảnh trắng xoá.
Quân Trì nhìn Xương Gia chân quân nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Ninh Phong thật đáng ghét, phải không?”
Xương Gia chân quân an ủi, “Rồi rồi, đừng nghĩ nhiều. Mặc dù ta đã nói đi nói lại rất nhiều lần, Liễu Quân Yến là một phần của sư tôn. Giờ ngươi bắt sư tôn xé thần hồn của mình ra ‘trả lại’ cho ngươi, chuyện này quả thật rất khó, dù đó là sư tôn đi chăng nữa, chưa kể đây còn là thời điểm ngài đang bị thương nặng, nếu thật sự phân Liễu Quân Yến ra được, cảnh giới chỉ sợ đổ rạp trong nay mai.”
Quân Trì biết rõ y sẽ không “phân trả” Quân Yến cho mình trong thời gian này nên vốn dĩ đã bỏ qua suy nghĩ đó từ lâu, chỉ là muốn nhìn y một chút thôi mà, ai mà biết Ninh Phong keo kiệt như vậy đâu.
Quân Trì không phản bác lời Xương Gia chân quân, sau khi rời khỏi Càn Nguyên điện, hắn trở về sân sau của mình, bấy giờ Quân Trì mới lên tiếng hỏi, “Sư huynh, chuyện ma tu đuổi giết chúng ta, ngươi có nói cho y không?”
Xương Gia chân quân đáp, “Nói rồi, nhưng sư tôn không trả lời gì cả.”
Xương Gia chân quân chỉ Quân Trì cách tu luyện trong hồ trừ tà xong thì đến Thanh Bình cốc tìm Kỳ Liên Sinh.
Vốn Quân Trì luôn tự chối bỏ rằng bản thân sinh ra tâm ma vì Quân Yến, thế nhưng khi hắn ngồi trong hồ trừ tà, nhớ lại khi nãy, sự tức giận vì không được thấy Quân Yến đột ngột cuộn trào, khiến tính cách Quân Trì trở nên nóng nảy gấp gáp, cho đến khi ngâm mình dưới hồ, hắn mới dần điều tức áp chế ma khí đang sinh sôi trở về.
Khi tỉnh lại, Quân Trì nhìn nhận một sự thật rằng Quân Yến chính là tâm ma của mình.
Nhưng lại nghĩ y là người thân duy nhất còn sót lại trên cõi đời này, sao hắn không thể không sinh tâm ma được.
Nếu muốn diệt trừ tâm ma này hầu như là chuyện không thể, trừ phi… hắn chết đi.
Tuy Kỳ Liên Sinh là ma tu, nhưng không phải hạng người ngạo mạn đến mức không thể ở chung. Chính vì thế có rất nhiều chuyện chính y phải thay Già La thánh vương ra mặt xử lý, nhờ vậy mà có không ít quan hệ với Đan Càn tiên tông.
Y đến Đan Càn tiên tông, dù ngoài miệng nói là bái phỏng Ninh Phong tiên quân, nhưng ai cũng biết Ninh Phong tiên quân đang bế quan không tiếp người, vì vậy hiển nhiên y cũng không thể gặp.
Bất quá dù không thể gặp tiên quân, nhưng các đệ tử nội môn đều nghe danh y mà đến.
Vì thế mà khi Xương Gia chân quân đến Thanh Bình cốc, phát hiện Kỳ Liên Sinh không tu luyện mà đang đối chiến với mấy con cháu nội tông.
Xương Gia chân quân nhìn con cháu vốn không phải đối thủ của y, lại ngầm thăm dò xem y đã đạt đến trình độ nào rồi, xem đến đỏ cả mắt, mãi đến khi một đồng môn lại bại trận dưới tay Kỳ Liên Sinh, Xương Gia chân quân mới phóng lên đài nói, “Để ta làm đối thủ kế tiếp của ngươi.”
Kỳ Liên Sinh cười, “Ngươi thấp hơn ta một cảnh giới, không phải đối thủ của ta.”
Xương Gia chân quân chắp tay, “Một khi đã vậy, nhờ ngươi chỉ điểm nhiều hơn.”
Kỳ Liên Sinh đành chấp nhận, “Thỉnh.”
Hai người đều không xuất toàn lực, thậm chí còn không sử dụng Tử Phủ Càn Khôn đối chiến, bất quá đúng như lời Kỳ Liên Sinh nói, y cao hơn Xương Gia chân quân một cảnh giới, bị cảnh giới áp chế, Xương Gia chân quân dù không thể thể hiện hết sức, nhưng ít nhiều gì cũng có thu hoạch.
Sau khi Xương Gia chân quân cáo từ đồng môn đến giao hữu với Kỳ Liên Sinh, cả hai đi Nguyệt Lệnh thành.
Kiếm một chỗ ở Nguyệt Lệnh thành, Kỳ Liên Sinh ngồi cạnh Xương Gia chân quân hỏi, “Chuyện ngươi và Liễu Quân Trì bị đuổi giết, sư tôn ngươi phản ứng thế nào?”
Xương Gia chân quân đáp, “Sư tôn không nói gì cả.”
Nghe hắn trả lời vậy Kỳ Liên Sinh không tiện hỏi nhiều.
Xương Gia chân quân lên tiếng, “Ta có kể việc ngươi hộ tống ta và sư đệ về Nguyệt Lệnh thành cho sư tôn, ngài gửi lời đa tạ đến ngươi, cũng hỏi thăm Ma Luân tông chủ.”
Kỳ Liên Sinh gật đầu không quá để ý, “Ngươi còn không mang rượu ngon đến chiêu đãi ta. Lần trước uống cái gì cái gì mà Thanh Đồng đó, ngon lắm.”
Xương Gia chân quân nhếch miệng, “Hừ, ngươi mơ đẹp lắm. Rượu đó là do sư tôn ta ủ, hết rồi. Bất quá rượu ta mang tới lần này không tệ, ngươi nếm thử là biết.”