Người đến là một vị nam tử vận áo gấm, y dừng lại trước tầm nhìn của hai người, trên đầu đội một chiếc mũ kim quan màu đen, gương mặt góc cạnh đẹp cứ như sản phẩm điêu khắc, lông mày dài như vẽ trên đôi mắt phượng, nhưng nổi bật nhất là con ngươi màu xanh lục vô hình mang lại cảm giác mị hoặc.
Khắp người y nằng nặc mùi sát khí huyết tinh, khiến bất cứ ai đứng trước mặt đều vô pháp nhìn thẳng.
Ví như Quân Trì cũng chỉ dám liếc qua rồi quay sang chỗ khác.
Xương Gia chân quân đứng trên lưng Quân Trì hất cằm nói: “Hừm, cũng nhanh đấy, ta cứ tưởng ngươi đợi chúng ta đến Tù Chương thành rồi mới mò ra chứ.”
Nam tử nhếch miệng, “Xương Gia chân quân đại danh đỉnh đỉnh cư nhiên cầu cứu ta, ta sợ nếu đến trễ ngươi sẽ thân tử đạo tiêu mất. Mà thân xác có tan thành trăm mảnh cũng chưa là gì so với việc nguyên thần Nguyên Anh kỳ bị cầm đi luyện chế pháp bảo ma đạo, ngươi nói xem, nếu như sau này ta gặp nguyên thần ngươi trong tay một gã ma tu nào đó, rốt cuộc nên đánh tan ngươi hay là không nên đây.”
Quân Trì câm nín người vị nam tử bề ngoài khốc cuồng bá duệ, kỳ thật chỉ là tiểu Boss nói nhiều mau chết sớm trong truyện hay sao.
Xương Gia chân quân đáp, “Hừ, nếu như ta có ngày bị cầm đi luyện pháp bảo, vậy thì ta cũng sẽ biến ngươi thành âm hồn rồi ăn sạch, sẵn tiện cho ngươi bầu bạn với ta.”
Nam tử cười, “Xem lại bản lĩnh ngươi đi, bây giờ vẫn còn chưa đâu vào đâu, vậy mà còn mơ tới việc biến ta thành âm hồn? Chớ tự dát vàng lên mặt mình.”
Mắt thấy Xương Gia chân quân định phản bác lại, Quân Trì vội vàng xen vào đánh trống lảng, “Sư huynh, không biết nên xưng hô thế nào với vị tiền bối này?”
Xương Gia chân quân cũng không muốn lãng phí thời gian cự cãi với người nọ, nói,”Ừm, đây là đại đệ tử của tông chủ Ma Luân Tông – Kỳ Liên Sinh.”
Quân Trì cúi đầu, “Chào tiền bối, đa tạ ngươi đến hộ tống chúng ta.”
Nam tử nhìn nhìn Quân Trì một hồi mới đáp, “Ngươi chính là tên đệ tử mà Ninh Phong tiên quân mới nhận, nhi tử của Chu Tiêu – Chu Tước tiên tử trước kia, Liễu Quân Trì?”
Quân Trì gật đầu, “Đúng thế.”
Nam tử lại nhếch miệng, “Ngươi thân là Chu Tước, lại được Ninh Phong tiên quân đích thân dạy dỗ, tốt nhất là nên chăm chỉ tu luyện rồi nhanh chóng vượt qua sư huynh của ngươi.”
Quân Trì, “….”
Mà lúc sau Kỳ Liên Sinh cũng chẳng thèm khách khí, đáp lên lưng Quân Trì, chỉ huy hắn bay về phía Tù Chương thành.
Y và Xương Gia chân quân ngồi cùng nhau mới yên tĩnh được chốc lát đã bắt đầu cự cãi, Xương Gia chân quân châm chọc y mặt hồ ly, y liền mắng Xương Gia chân quân là tiểu bạch kiểm.
Chỉ thế thôi mà cả hai đấu võ mồm suốt tận một nén nhang, chỉ thiếu chút nữa là đã sắn tay áo lên đánh một trận, Quân Trì chỉ biết câm nín coi mình như người vô hình, nghĩ thầm không biết có phải thân quá nên mới cãi nhau không.
Đến khi hắn chịu không nổi nữa mới lên tiếng giảng hòa, “Sư huynh, không phải ngươi nói muốn hỏi Kỳ tiền bối chuyện hai gã ma tu sao?”
Xương Gia chân quân liếc hắn, “Muốn biết thì tự đi mà hỏi.”
Quân Trì, “….”
Nhưng cuối cùng thì Xương Gia chân quân cũng xuống nước hỏi Kỳ Liên Sinh, miêu tả đầy đủ chi tiết thủ đoạn lẫn công pháp cho y nghe, Kỳ Liên Sinh nghe xong cau mày, “Ma tu Hoá Thần kỳ có thể tu luyện Mười Tám Luyện Ngục thành Tử Phủ Càn Khôn thế giới, dù là chính đạo hay là ma đạo, trước giờ đều chưa từng nghe qua. Chưa kể Mười Tám Luyện Ngục này không hề dễ dàng tu luyện, không chỉ yêu cầu tu sĩ phải chịu đựng đau đớn người thường khó thể chịu nổi mỗi khi tạo ra một thế giới, mà còn phải tự thân trải nghiệm nó, hơn nữa muốn củng cố nó, cho dù phải diệt một thành trì cũng không đủ, để củng cố hết mười tám tầng, tương đương với hủy diệt luôn một thế giới. Hiện nay Diễn Võ đại thế giới rất nghiêm khắc với ma đạo, mà ta cũng chưa từng nghe việc nơi nào bị diệt thành, rốt cuộc là ai đã luyện ra được Mười Tám Luyện Ngục đó.”
Quân Trì không ngờ hai gã ma tu không chỉ ác độc, mà thế giới Mười Tám Luyện Ngục đó cũng dùng cách không thể tà ác hơn để luyện thành.
Phỏng chừng chỉ xem sinh mệnh như cọng cỏ.
Xương Gia chân quân hừ một tiếng, “Nghe giọng điệu ngươi dường như khá tôn sùng Mười Tám Luyện Ngục đó?”
Kỳ Liên Sinh cười ha hả, “Mười Tám Luyện Ngục sao, ta thừa nhận mấy bộ công pháp tu luyện Tử Phủ Càn Khôn thế giới ở ma đạo hiện giờ quả thật chưa thể so sánh với công pháp tạo ra sa mạc lắm cát của ngươi. Bất quá, ta chả cần dùng công pháp ma đạo chí tôn nào đã dễ dàng dập tan uy phong ngươi. Nói xem, ngươi nghĩ ta sẽ tồn sùng thứ đó sao?”
Xương Gia chân quân đáp, “Hiện tại nói gì đều vô dụng, cứ chờ đến khi ta 3000 tuổi, hai ta lại đến luận năng lực một phen, ngươi cứ đợi thành thủ hạ bại tướng dưới tay ta.”
Kỳ Liên Sinh nhướng mày, “Đợi đến khi ngươi 3000 tuổi thì ta đã đi xa lắm rồi, không chừng đã tiến vào Hợp Thể kỳ hoặc Đại Thừa kỳ.”
Xương Gia chân quân liếc y, “Ta sẽ dễ dàng bắt kịp ngươi.”
Quân Trì nhìn hai người có dấu hiệu gân cổ lên cãi nhau, vội làm bộ tò mò đơn thuần hỏi, “Kỳ tiền bối, ý ngươi là không có ma tu nào có thể tu luyện thứ này ở Diễn Võ đại thế giới, vậy tức có nghĩa bọn chúng sang thế giới khác tu luyện rồi trở về?”
Kỳ Liên Sinh đáp, “Ừm, khả năng là vậy. Nhưng cũng có thể là do một đại ma tu nào đó ở thế giới khác cố tình sai bọn chúng đến diệt các ngươi.”
Xương Gia chân quân có vẻ trầm mặc, hồi lâu sau mới tiếp lời, “Ta tự thấy bản thân đối nhân xử thế không tệ lắm, không hiểu sao lại chọc trúng đại phiền toái nào đó ở thế giới khác. Nhưng khi ấy mục tiêu bọn chúng có vẻ không chỉ ta mà là cả Quân Trì, vậy nên nếu nói nhắm vào sư tôn của bọn ta thì có vẻ hợp lý hơn.”
Xương Gia chân quân không hề nhắc gì đến chuyện Doãn Lưu Cảnh, đương nhiên Quân Trì cũng biết điều không hó hé nửa câu, chỉ đáp, “Nếu thật sự nhắm vào Ninh Phong thì chúng ta phải mau chóng trở về nhắc nhở y.”
Kỳ Liên Sinh nhìn Quân Trì cứ như sinh vật lạ vì hắn dám nói thẳng tên Ninh Phong tiên quân, bất quá con người y vốn dĩ không để ý ba thứ lễ nghi lắm nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, “Đúng lúc ta cũng đang định bái kiến Ninh Phong tiên quân, cảm tạ ngài đã đã đưa ta Vạn Kiếp Thổ, thế coi như chúng ta cùng đường rồi.”
Nói chung là viện lý do hộ tống hai sư huynh đệ họ hồi tông môn.
Ba người đến Tù Chương thành, đây là thành trì phụ thuộc Ma Luân Tông, toà thành này to lớn không thua kém gì so với Nguyệt Lệnh thành, hơn nữa số lượng tu sĩ nhiều hơn Nguyệt Lệnh thành, dù phần lớn là ma tu, tiên tu chỉ chiếm số ít.
Xương Gia chân quân hất cằm, “Ờ, trùng hợp thật.”
Nơi này vốn là địa bàn của Kỳ Liên Sinh, hắn quay sang nói, “Xương Gia, hiếm khi ngươi đến đây, theo lễ phải chiêu đãi ngươi thật chu đáo, trong tông môn ta cũng có không ít hậu bối muốn lãnh giáo ngươi một phen, chỉ tiếc lần này vội vàng trở về, xem ra chỉ đành dời lại lần sau.”
Xương Gia chân quân đáp, “Muốn lãnh giáo, ta tuỳ thời phụng bồi, bất quá phải kêu bọn họ đến Đan Càn tiên tông một chuyến, ta nhất định chờ, còn bây giờ thì phải gấp rút không thể lãng phí thời gian được.”
Từ lúc Quân Trì đến ngoài thành thì đã hoá trở về hình người.
Ba người cũng không đi bằng cổng chính, chỉ thấy Kỳ Liên Sinh dùng lệnh bài trực tiếp mở kết giới, sau đó phi độn vào bên trong thành.
Cả ba không chút chần chừ phóng thẳng đến Truyền Tống trận.
Tu sĩ thuộc dạng có thể phi độn ở Tù Chương thành thật sự không nhiều lắm, có không ít người nhận ra khí tức của thánh tôn, xung quanh bắt đầu xuất hiện nhiều lời xì xào bàn tán, “Luân Hồi thánh tôn vào thành ư?”
“Đúng là y, nhưng y định đi đâu? Nhìn theo phương hướng thì có vẻ là Truyền Tống trận, có thể là muốn sang thành trì khác.”
“Dám là xảy ra chuyện lớn gì đó, nên Ma Luân tông phái thánh tôn đi làm?”
“Hình như đâu nghe xảy ra đại sự gì, gần đây cũng rất yên bình mà ta, không nghe nói có di phủ lớn nào xuất hiện.”
“Di phủ lớn xuất hiện thì tới lượt ngươi biết trước sao?”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì, hỏi Thiên Nhĩ lâu xem có tin tức gì không?”
“Bên cạnh thánh tôn còn có hai đạo độn quang, có vẻ là tiên tu.”
“Một cái không rõ lai lịch, một cái có vẻ giống như độn quang của Xương Gia chân quân hồi ở đại bỉ Diễn Võ đại thế giới trăm năm trước.”
“Tại sao Xương Gia chân quân lại chạy tới đây? Hơn nữa còn đi cùng với thánh tôn nữa.”
“Có thể ngươi chưa cập nhật rồi. Thánh tôn từng được Ninh Phong tiên quân chỉ điểm, quan hệ giữa y và Xương Gia chân quân rất tốt. Lần trước vào ngày sinh thần của tông chủ, Xương Gia chân quân thay mặt Ninh Phong tiên quân đến chúc mừng. Lúc đó thánh tôn đã tự mình tiếp đãi hắn.”
…..
Kỳ Liên Sinh chỉ dẫn hai người đến Truyền Tống trận thôi mà không biết rằng mọi người khắp thành đã đồn thành sắp có di phủ xuất hiện.
Nơi đặt Truyền Tống trận ở Tù Chương thành là một Thất Tinh Ma Luân trận, chiếm một diện tích rộng lớn, ở trong một cung điện rộng lớn, thân ảnh hắc hồng của Kỳ Liên Sinh thoắt ẩn thoắt hiện đầy quỉ mị, giống như một cơn gió thổi quét rồi bất ngờ dừng ngoài đại điện, Xương Gia chân quân và Quân Trì cũng theo đó đáp xuống.
Tuy rằng luận tu vi Quân Trì đúng là thấp hơn so với hai người, nhưng vốn là thân Chu Tước, tốc độ đã thuộc dạng bất phàm, nhờ đó dễ dàng bắt kịp hai người chứ không tuột lại phía sau.
Ngay lúc Kỳ Liên Sinh đáp xuống, xung quanh có vài tu sĩ đi ra đi vào nhộn nhịp, nhưng khi cảm nhận được khí tức nồng nặc sát khí toả ra trên người y, mọi người đều vội vàng tránh sang một bên, cúi người cung kính chờ y đi trước.
Kỳ Liên Sinh không quá để tâm, lập tức tiến thẳng đến cửa đại điện, hai sư huynh đệ bọn họ cũng theo sau.
Trong lúc đi tới, Xương Gia chân quân dùng thần thức quét quanh một lượt, đa số tu sĩ ở đây đều là ma tu, hơn nữa vài người còn là tà ma tu, hắn thật sự khó mà đoán được có bất cứ ai trong số họ là đồng loã của bọn ma tu đuổi giết họ hay không, Quân Trì cũng có suy nghĩ như Xương Gia chân quân, nhưng chỉ nhìn nhìn xung quanh, hắn không dám dùng thần thức thăm dò đám tu sĩ, bởi vì trong số đó có vài người tu vi cao thâm, hắn nghĩ dù mình có dùng thần thức thì cũng bị bọn họ áp chế dễ dàng.
Khi vào đại điện nếu nhìn về phía bên trái sẽ thấy Truyền Tống trận về Băng Sương thành, Xương Gia chân quân nói với Quân Trì, “Nguyệt Lệnh thành quá xa, ở đây lại không có Truyền Tống trận về thẳng Nguyệt Lệnh thành, muốn về phải đi qua trung gian Băng Sương thành.”
Quân Trì ngoan ngoãn gật đầu đi theo hắn.
Tu sĩ canh giữ trong đại điện thu linh thạch khởi động Truyền Tống trận, vừa nhìn thấy Kỳ Liên Sinh lập tức khiếp sợ quỳ xuống, “Đệ tử bái kiến thánh tôn.”
Vốn dĩ xếp trước họ còn vài nhóm tu sĩ đang đợi sử dụng Truyền Tống trận, nhưng lúc này ai cũng dạt ra hai bên nhường ba người vào trước, Kỳ Liên Sinh đánh ra một luồng sáng chói tự thân khởi động Truyền Tống trận, tức thì bóng dáng cả ba biến mất.
Đến bấy giờ người trong điện mới tụ tập lại nghị luận rơm rả, “Hai người bên cạnh thánh tôn vừa rồi là ai thế? Có vẻ là tiên tu.”
“Là tiên tu, nhưng chưa từng gặp qua.”
“Môt người có khí tức rất giống Xương Gia chân quân ở Đan Càn tiên tông.”
“Xương Gia chân quân đến Ma Luân tông lúc nào, để làm gì? Tại sao chưa từng nghe qua tin tức này?”
…..
Tuy rằng đang là đề tài bị thảo luận rất nhiều, nhưng những người trong cuộc lại không hề biết tí gì, hiện bọn họ đã đến Băng Sương thành.
Vừa rồi Quân Trì đi theo Kỳ Liên Sinh, nhìn hành động của các tu sĩ vội vàng nhường đường cho bọn họ, bỗng có cảm giác mình như quan chức cấp cao trong triều.