"Đứa trẻ ngốc này, sao con có thể đồng ý nộp cho bọn họ mười lăm cân viêm thạch chứ?" Sau khi rời khỏi nhà Trưởng thôn, mẹ Tưởng lo lắng mở miệng nói. Ba Tưởng liều mạng mỗi tháng vậy mà cũng chỉ đào được mười ba mười bốn cân viêm thạch, chỉ bằng cái thân thể bé xíu của Tô Thiếu Bạch, có thể đào được nhiều vậy hay không thì đã là một vấn đề rồi, mà huống chi hai người đàn ông khi nãy rõ ràng là ỷ vào việc cả hai đều có thể cùng xuống hầm thì nên mới dám đáp ứng cái giá địa tô mười lăm cân viêm thạch mỗi tháng đó.
"Không sao cả, trước hết cứ để mai con đến hầm mỏ xem thử. Nếu thực sự không được thì chúng ta tính cách khác." Tô Thiếu Bạch ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại không nghĩ thế. Trong tay cậu và mẹ Tưởng còn bốn viên châu tệ và mấy trăm đồng tệ, nếu quả thật là không được thì bọn họ sẽ rời khỏi đây đến nơi khác tìm cách mưu sinh.
Mẹ Tưởng mấp máy môi nhưng cũng không nói thêm gì cả. Nhìn tình cảnh vừa rồi, xem chừng không chịu cũng không được. Thôi vậy, để xem mình có thể dùng mấy công việc dành cho nữ giới góp thêm chút đỉnh không đã.
Trên đường về hai người chẳng nói thêm câu nào cả, trong lòng đầy tâm sự.
Lúc này là giờ cơm tối, khói bếp mỗi nhà đều bốc lên nghi ngút, Tưởng Mạc Ngọc ngồi trên tảng đá trước cửa, hai tay chống cằm, giương mắt nhìn con đường lớn bên này. Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà rơi xuống trên người cô bé khiến cái bóng của bé trên đất kéo ra thật dài, trông rất hiu quạnh.
Vừa thấy bóng dáng hai người, cô bé lập tức nhảy lên mừng rỡ rồi chạy lại, trong lòng ngập tràn niềm vui dắt tay hai người đi vào trong nhà. Khi thấy bàn tay của con gái đang kéo mình, mẹ Tưởng mới miễn cưỡng mỉm cười lại một cái.
Trở vào nhà rồi thì bắt tay vào chuẩn bị cơm tối, mẹ Tưởng bần thần ở ngoài phòng một hồi, rồi mới miễn cưỡng nâng tinh thần đi đến mái hiên tháo miếng thịt khô xuống, quyết định cắt một phần ba miếng. Trước kia chỉ khi ba Tưởng trở về nhà thì bà mới làm thịt. Hiện tại nếu Tô Thiếu Bạch là trụ cột trong nhà thì phải tẩm bổ cho cậu mới được.
Tô Thiếu Bạch đang giúp vo thóc, thấy mẹ Tưởng cầm miếng thịt khô vừa đi đến vừa lau nước mắt thì biết ngay là nhất định thịt này bình thường là để dành cho ba Tưởng ăn.
Cậu do dự lên tiếng, "Thím, hay là khỏi ăn thịt này đi?"
"Không phải nói là bắt đầu từ hôm nay xem dì là dì con sao?" Mẹ Tưởng lườm cậu một cái, "Con gầy thế này, mai lại còn xuống hầm mỏ, không tu bổ sao được?" Nhìn thóc đang được Tô Thiếu Bạch vo trong tay, bà lại đi đến bên chạn bát lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu đen, đổ ra nửa chén gạo nhỏ, cho vào chậu rồi vo. Sau đó bản thân lại đem thịt khô còn dư treo lên. Tô Thiếu Bạch cắn môi không lên tiếng nữa, nhìn màu sắc này thì chắc là gạo lức rồi, mà lại nhìn chiều cao cái bình cũng biết, ở thế giới này gạo so với thóc quý hơn nhiều.
Tưởng Mạc Ngọc đứng bên lò bếp ngây ngẩn nhìn miếng thịt khô trên mớ đồ ăn kia, thèm ăn đến nỗi cắn móng tay. Có điều cô bé rất hiểu chuyện, dù bụng rất đói nhưng vẫn không khóc. Mẹ Tưởng cầm bó rau khô đang định bước qua ngưỡng cửa thì đột nhiên hai mắt tối sầm, vội vịn lấy khung cửa bên cạnh. Hai đứa trẻ vội vã chạy qua dìu bà, Tô Thiếu Bạch thấy sắc mặt bà trắng bệch liền lo lắng hỏi, "Thím...dì không sao chứ?"
Mẹ Tưởng xua xua tay, đứng tại chỗ một hồi, xem tình hình có vẻ như là bị huyết áp thấp.
"Dì, người nghỉ ngơi đi, hôm nay để con làm cơm tối cho." Hôm nay Mẹ Tưởng đã chịu đủ nhiều chuyện rồi, không thể chịu hơn được nữa, nên cơm tối vẫn là cậu làm thì hơn. Nhìn những nguyên liệu trước mặt này thì chắc là bà muốn làm rau khô xào với thịt khô. Tô Thiếu Bạch đột nhiên nhớ lại kiếp trước mình thường ăn món cơm niêu. Chẳng những dễ làm mà ăn cũng rất ngon.
"Con?" Mẹ Tưởng đã cảm thấy khá hơn rồi, nhìn cậu nhóc bên cạnh xin muốn thử làm, lại nhớ lại sáng nay cậu có nấu cháo, mùi vị quả thực là không tệ chút nào. "Con thực sự có thể nấu à?"
"Để bán thì con không dám hứa, nhưng mà để ăn thì dư sức! Người cứ ngồi bên cạnh chỉ dẫn là được rồi." Tô Thiếu Bạch vỗ ngực mấy cái, cũng không dám nói là hoàn hảo, dù sao thì kiếp trước cậu đều nấu bằng nồi cơm điện.
"Được, vậy hôm nay giao cho con làm thử xem." Mẹ Tưởng tháo tạp dề tự tay cột chặt cho Tô Thiếu Bạch, rồi ôm lấy Tưởng Mạc Ngọc ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh. Lỡ như có xảy ra vấn đề gì thì bà cũng có thể nhanh chóng trợ giúp.
Ngâm rau khô trong chậu nước một hồi, cậu bắt đầu xắt miếng thịt khô kia. Dao thái thịt của nhà Tưởng gia vừa lớn vừa nặng, lúc cầm cậu phải cố hết sức. Lúc mới bắt đầu cậu không quen dùng nên mấy lần run rẩy suýt cắt vô ngón trỏ. Mẹ Tưởng thấy thế muốn đứng lên hỗ trợ lắm, nhưng may mà lúc sau mới vững vàng hơn.
Cậu rất có lòng tin về kỹ thuật xắt rau của mình, sau này có tiền dư, chuyện đầu tiên cậu làm chính là đem cái con dao thái thịt đi đổi! Tô Thiếu Bạch thầm thề trong lòng.
Có lẽ là vì phương pháp chế biến khác nhau nên cậu luôn có cảm giác mỡ của miếng thịt khô này rất dày, bóp vào trơn hơn nhiều so với lúc cậu mua trong siêu thị ở kiếp trước. Nhất là phần mỡ, cậu xắt riêng phần đó ra để thắng mỡ cho ra dầu.
Sau khi làm nóng chảo, cậu cho mấy miếng mỡ đã xắt nhỏ vào, có điều lò bếp với nồi thì to mà thân hình cậu lại nhỏ nên có phần khó khăn khi làm bếp, may là cán chảo đủ dài, thắng cho đến khi dầu vàng ra hết, mới đặt vào trong một cái bát trên lòng bếp bên cạnh. Bằng dáng vẻ đầy chất bếp trưởng, cậu thuận tay đem phần thịt khô dư còn lại cho hết vào chảo dầu, xào cho đến khi có mùi vị thơm ngon bay ra thì mới nhấc chảo, cho thức ăn vào một cái đĩa.
Tô Thiếu Bạch đem chén thịt tép mỡ to ơi là to đưa cho Tưởng Mạc Ngọc đang ngồi trong lòng mẹ Tưởng, "Đợi nguội chút rồi hẵng ăn." Cô bé vui vẻ nhận lấy, gật đầu thật mạnh.
Sau đó, cậu đem gạo đã vo kỹ cùng với phần dầu còn dư trong nồi, dựa theo chỉ dẫn của mẹ Tưởng thêm nước hầm gạo, lại bớt đi một muỗng. Đậy kín nồi, rồi tìm trong bếp xì dầu, đường, giấm, muối, pha chế nước tương.
Tưởng Mạc Ngọc cầm bát lên vui vẻ ăn thịt tép mỡ, mình một miếng rồi lại gắp một miếng cho mẹ Tưởng. Lại thấy Tô Thiếu Bạch rảnh tay thì liền chạy đến, gắp một miếng cho cậu ăn. Tép mỡ cháy vàng mang theo chút vị mặn, thơm đến nỗi muốn khóc. Mùi hương dường như giống với món tép mỡ mà bà ngoại đút cho cậu ăn khi còn bé.
Đến khi cơm bắt đầu sôi lên, Tô Thiếu Bạch mở nắp nồi, đầu tiên lấy thịt khô rải lên trên lớp cơm, sau đó lại rau khô ngâm nước đã lấy ra còn nhỏ giọt rải đều ở lớp trên cùng, cuối cùng mới đem chén nước tương vừa pha xong đổ đều bên trên, rồi đậy nắp nồi lại lần nữa.
Chỉ một lát sau, một mùi hương thơm ngon từ trong nồi bay lan khắp gian ngoài, mẹ Tưởng ngạc nhiên nhìn cậu, hình như cái này làm còn đơn giản hơn cả xào rau. Càng ngửi càng mê người.
Thực ra căn bản là cậu không cần đứng một chỗ chờ thức ăn chín, nhưng bởi đây là lần đầu tiên Tô Thiếu Bạch làm nên mới lo lắng, thôi thì đứng đây trông chừng nồi cho rồi. Tưởng Mạc Ngọc kiễng chân đem nửa chén tép mỡ cho vào chạn bát, rồi cùng cậu đứng cạnh lò bếp, nhìn cái nồi đầy mong chờ.
Mẹ Tưởng rất quen với bếp lửa, thời gian canh rất chuẩn. Sau cùng khi lấy thành phẩm ra thì trông còn tốt hơn so với trước đây khi cậu dùng nồi cơm điện. Toàn bộ mỡ và nước tương đều thấm vào trong cơm, từng hạt từng hạt bóng lưỡng, lại hòa cùng với thịt khô và rau khô vô cùng ngon mắt, mùi hương thơm hơn so với dự kiến. Thấy Tưởng Mạc Ngọc cầm bát ăn vui vẻ đến nỗi không thèm ngẩng đầu, Tô Thiếu Bạch có cảm giác mình đã đạt được thành tựu tuyệt vời. Thật sự rất cám ơn cấp trên đã cho cậu luân phiên làm việc tại nhà bếp trong hai tháng trời, có thể tự làm đồ ăn cho chính mình, quả thật là một kỹ năng sinh tồn vô cùng quan trọng. Mẹ Tưởng mỉm cười nhìn cậu, đứa trẻ này, chính là do ông trời phái tới giúp mình mà!
Hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, trời cùng vừa sớm tờ mờ, mẹ Tưởng đưa cho cậu một bọc lương khô nhỏ, tiễn cậu đến đầu phía đông thôn. Ở đó mỗi sáng sớm đều có chuẩn bị Hạc xa đưa người đên hầm mỏ trong ngọn núi phía bắc bên kia, sau khi những thợ mỏ xong việc rời khỏi hầm lại đưa trở về thôn Thái Bình. Tô Thiếu Bạch rất ngạc nhiên, đây chẳng phải là một kiểu xe buýt sao?
Trong hàng người chờ đợi, chợt thấy hai người đàn ông ngày hôm qua cũng có trong đó. Xem ra bọn họ cuối cùng vẫn được sắp xếp ở nơi này. Mẹ Tưởng lo lắng nhìn hai người kia hai người kia, muốn kéo cậu trở về nhưng Tô Thiếu Bạch lại không chịu. Cùng ở một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ phải gặp, huống chi ở đây còn có bao nhiêu là người, cậu tin rằng hai người này cũng là người mới, làm sao dám động đến mình.
Mà hôm nay trong hàng ngũ này Tô Thiếu Bạch cũng gặp được một người quen, Đỗ Văn.
"Cậu nhóc này, hôm nay cậu cũng đi à?" Đỗ Văn đang kiểm kê số lượng thợ mỏ, thuận miệng hỏi. Qua được kỳ kiểm tra linh nguyên, tên của cậu cũng được thêm vào danh sách thợ mỏ. Chỉ là Đỗ Văn cũng không ngờ là tên nhóc này lại vào hầm mỏ ngay trong hôm nay.
Tô Thiếu Bạch gật đầu, không muốn dây dưa nhiều với Đỗ Văn. Bởi vì vị quản gia và người phụ nữ béo kia mà hiện giờ cậu không có tí thiện cảm nào với người thôn Thái Bình.
Hạc xa là pháp khí do Tiên chủ núi Phù Lô ban cho, là vật chuyên dụng để đưa người từ những thôn trang đến hầm mỏ. Thoạt nhìn bên ngoài giống một con hạc bằng gỗ rất to, móng vuốt rõ ràng, được điêu khắc vô cùng sinh động, hiện đang quỳ rạp dưới đất. Trên lưng nó có đặt một cái thùng xe dài, như một cái toa tàu hỏa thu nhỏ, cửa sổ hai bên mở toang. Bước vào trong mới thấp, bên trong có sáu hàng ghế, mỗi hàng dư sức cho ba người đàn ông ngôi, tổ bọn họ chỉ mới có mười hai người, nên tản ra ngồi.
"Nhóc con, qua đây ngồi với ta." Đỗ Văn gọi Tô Thiếu Bạch đang muốn ngồi ở hàng cuối cùng lên hàng đầu ngồi với mình. Tô Thiếu Bạch nhức đầu, Đỗ Văn là người đứng đầu tổ này, không nên làm hắn mất mặt, vậy nên cậu chỉ có thể đến bên cạnh người nọ ngồi xuống.
Thấy ai nấy đều đã an vị, Đỗ Văn cầm một mảnh đá màu xanh đẩy vào trong phần lõm bên cạnh, Hạc xa rung động một chút, rồi cảm giác thùng xe được nâng cao lên nhiều, hình như là con hạc đã đứng dậy, sau đó, toàn thân con hạc tỏa ra ánh sáng trắng muốt, rồi chậm rãi bay lên không trung.
Chậc, thì ra không phải là xe buýt, mà là máy bay! Thiệt là đẳng cấp nha! Tô Thiếu Bạch ghé đầu vào cửa sổ, cảm thán nhìn cảnh tượng bên dưới. Ngoài cửa sổ là hình ảnh từng bờ ruộng dọc ngang đan xen, nước chảy xanh biếc, phong cách ruộng vườn thanh thoát mà an bình, nơi cửa thôn mấy người mẹ Tưởng đang đứng, dần dần biến nhỏ thành ngón tay rồi lại dần thành một điểm đen tí xíu, sau đó biến mất.
"Quy củ vào hầm mỏ cậu đã biết hết chưa?" Đỗ Văn vỗ vỗ cậu nhóc đang nhìn cửa sổ bên cạnh, hạ giọng hỏi, hắn cũng không biết là vì sao nhưng lại cảm thấy có chút lo lắng cho đứa trẻ này. Chắc là vì cậu nhóc cũng cỡ tuổi con trai mình?
Tô Thiếu Bạch nghi hoặc lắc đầu.
"Gọi một tiếng thúc đi, rồi ta cho cậu biết một chút." Đỗ Văn sờ sờ chòm râu ngắn, dáng vẻ tươi cười trên gương mặt ngăm đen lộ ra chút đắc ý.
"Thúc~" Muốn gọi thì gọi thôi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào mà.
Sau khi gọi một tiếng, Tô Thiếu Bạch đổ mồ hôi hột luôn, cái tiếng thúc này thiệt là có giá trị quá mà. Hiểu biết về viêm thạch của mẹ Tưởng so với Đỗ Văn còn kém nhiều lắm cơ, quả thực là thiển cận giống như trẻ nhỏ học mẫu giáo vậy.
Đầu tiên, viêm thạch có phân chia phẩm cấp rất rõ rệt, phẩm cấp khác nhau, giá cả cũng chênh lệch rất xa. Dựa vào nhan sắc bên ngoài, viêm thạch lần lượt chia thành tám phẩm cấp, Bạch, Xích, Cam, Hoàng, Lục, Thanh, Lam và Tử, trong đó Bạch phẩm là kém nhất, Tử phẩm là tốt nhất. Có người bảo trên Tử phẩm còn có một phẩm cấp cao hơn, Đỗ Văn mơ hồ từng được nghe Trưởng thôn nhắc qua, hình như gọi là Thần phẩm. Mà dáng vẻ cụ thể của Thần phẩm là gì, đừng nói hắn, sợ là đến cả Trưởng thôn cũng chưa từng thấy qua.
Mà mỗi phẩm cấp của viêm thạch lại được chia ra thêm thành ba bậc Thượng Trung Hạ. Thợ mỏ dùng mười cân viêm thạch xem như tiền thuê nhà một tháng, cái này là căn cứ theo viêm thạch Bạch phẩm hạ đẳng. Nếu như đào được viêm thạch phẩm cấp cao hơn, trọng lượng đương nhiên sẽ giảm dần. Theo tiêu chuẩn trao đổi của thôn Thái Bình, bình thường mười cân Bạch phẩm hạ đẳng bằng với năm cân Bạch phẩm trung đẳng, và đổi được cân Bạch phẩm thượng đẳng. Mười cân Bạch phẩm thượng đẳng có thể đổi sang một cân Xích phẩm hạ đẳng. Nói cách khác thì cứ năm mươi cân Bạch phẩm hạ đẳng thì bằng với một cân Xích phẩm hạ đẳng.
Bạch phẩm à, Tô Thiếu Bạch nghiêm túc lắng nghe, lại nhớ đến tảng đá kia trong sân nhà Tưởng gia, cái đó là Bạch phẩm, chỉ là không biết là đẳng cấp gì.
Phẩm cấp của viêm thạch cơ bản là dựa vào nhan sắc bên ngoài mà nhận biết, nhưng đẳng cấp lại phải nơi kiểm tra thạch hoặc phải do Chú Kiếm sư dùng linh nguyên lực đánh giá.
"Chú Kiếm sư?" Tô Thiếu Bạch tròn đôi mắt hoa đào, con ngươi màu đen sáng rỡ. Luyện kiếm à? Ở kiếp trước cái danh này hình như chính là...thợ rèn?
"Nhìn thấy bọn họ thì phải gọi là Tiên chủ. Mà cậu không biết Chú Kiếm sư sao?" Đỗ Văn kinh ngạc nhìn cậu, cái kiểu nhìn cứ như là cậu không biết quốc chủ triều đại hiện tại là ai vậy. Mà đương nhiên là có hỏi quốc chủ triều đại hiện tại là ai thì quả thực Tô Thiếu Bạch cậu cũng chẳng biết.
"À, trước đây tôi có té xuống núi, ngay cả tên mình là gì cũng không nhớ, nên người nhà mới đưa tôi đến nhà dì tĩnh dưỡng một thời gian." Đỗ Văn hiển nhiên hiểu biết hơn mẹ Tưởng nhiều lắm, cậu rất cần Đỗ Văn giảng giải cặn kẽ, cho nên đành phải mang lý do mất trí nhớ ra mà nói thôi.
"Ôi! Thật là đáng thương mà." Đỗ Văn cũng cho là đứa trẻ này vì bị thương nên bị gia đình ruồng bỏ, ánh mắt càng thêm đồng cảm. Nhìn tướng mạo của Tô Thiếu Bạch, bảo cậu xuất thân từ thường dân, căn bản sẽ chẳng có ai tin cả.
Nơi bọn họ đang ở gọi là đại lục Đông Hoàng. Toàn bộ đại lục chia làm ba nước Lam Khởi, Phương Nhạc, Cổ Nguyệt. Núi Phù Lô thực chất nằm trong địa phận nước Cổ Nguyệt.
Ở nơi này, địa vị cao nhất không phải là quốc chủ ba nước, mà chính là tiên trưởng tu tiên. Bọn họ mỗi người đều có dung tư* yểu điệu, tiên pháp tuyệt vời, chỉ cần động ngón tay là có thể lấy mạng người, nhấc tay lên là có thể hô mưa gọi gió, tuổi thọ lâu dài, trăm tuổi không già. Họ là đối tượng mà con dân đại lục này kính ngưỡng nhất. Có điều, người tu tiên muốn đoạn tuyệt với duyên trần, cho nên bọn họ thường xa rời trần thế, hiếm khi xuất hiện trước mặt người thường.
*dung tư: dung mạo và dáng vẻ
Người có linh căn mới có thể tu tiên. Những đứa trẻ tại đại lục Đông Hoàng này khi vừa tròn mười tuổi có thể đến các môn phái tu tiên lớn để kiểm tra linh căn, nếu như được chọn, không chỉ là vinh quang lớn lao cho gia môn, mà từ nay về sau chính là một bước lên mây, trở thành đối tường được nhiều người kính ngưỡng. Có một số gia tộc có huyết mạch tu tiên, liên tục mấy đời đều có tiên trưởng, hiển nhiên trở thành đại gia tộc vững như bàn thạch ở trần thế. Có người nói, để phân biệt dễ dàng nhất người có linh căn so với những người khác chính là nhan đoan thể thư*, dung mạo tuấn mỹ.
*nhan đoan thể thư: gương mặt đoan chính, dáng người ung dung thong thả
Nói đến đây, Tô Thiếu Bạch cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm qua Đỗ Văn lại hỏi hắn có kiểm tra qua linh căn hay chưa, mà cả cái người phụ nữ béo kia khi mở miệng cũng hỏi cậu có phải tiên trưởng hay không, chẳng lẽ đều là vì gương mặt này của mình sao?