Trên núi Hoa Đình, thanh niên tóc bạc sờ sờ cằm, cân nhắc nhìn đồ đệ nhà mình, "Nhóc con, ánh mắt không tồi đấy."
"Thường thôi." Nam Cung Hạo từ nãy đến giờ luôn im lặng đột nhiên trả về cho ai đó một câu, độ cong khẽ giương trên khóe miệng nhẹ đến mức khó có thể nhận ra. Xem ra, quả thật nên đến núi Phù Lô dạo chơi nhiều một chút. Nếu có cơ hội thì hỏi Tô Thiếu Bạch một chút, hắn rốt cuộc muốn làm Thực tu hay là Chú Kiếm sư.
Thanh niên tóc bạc kinh hãi, tảng băng nhà hắn vậy mà đáp lời? Có chuyện nha! Thiếu niên trên đài kia có địa vị gì đây? Đợi đến khi hắn quay đầu lại muốn xem kỹ một chút thì đã thấy đài kiểm tra đã sớm đổi thành người khác. Ừm, Lục phẩm, quay về tìm Hứa trưởng lão hỏi một chút, nếu như thích hợp, nhất định phải nhân lúc trước Đại hội Bách Khí đem người đến cho tảng băng quyết định, định khế phải nhân dịp làm sớm, tiên hạ thủ vi cường.
Mẹ con Tưởng gia dõi theo cả một ngày, Đỗ Kiếm Thu thì giải thích ngắn gọn súc tích, nên hai người cũng hiểu kết quả kiểm tra của Tô Thiếu Bạch vô cùng tốt. Tưởng Mạc Ngọc nén không niềm vui níu cánh tay Đỗ Kiếm Thu, đôi mắt đen dễ thương có thể nhìn rõ được niềm tự hào, "Ca ca của ta có phải rất lợi hại không?"
Đỗ Kiếm Thu không tình nguyện mím môi gật đầu. Lục phẩm rốt cuộc hiếm có thế nào, mẹ con Tưởng gia không biết nhưng hắn lại biết rõ. Hắn có nghe cha mình nói qua, Cam phẩm tương đương với tam linh căn, Hoàng phẩm là song linh căn, mà Lục phẩm thì lại giống như hắn có đơn linh căn. Thành thật mà nói thì lúc Tô Thiếu Bạch tự tay sờ lên, hắn vừa hy vọng có kết quả tốt, song cũng vừa không mong kết quả quá tốt, thật không hiểu sao giờ tâm trạng mình lại mâu thuẫn thế này. Thiên phú của Tô Thiếu Bạch nếu tốt, nhất định sẽ rời Tưởng gia lên núi Phù Lô tu tiên, nhưng không ngờ thiên phú lại cực tốt như vậy, xem ra sẽ lại tiếp tục cướp vị trí của mình trong lòng Tưởng Mạc Ngọc. Vì một kẻ nửa thù đứng ở chỗ nắng chói chang mà mình lại đứng cạnh đây phơi nắng chung, rốt cuộc là làm sao chứ? Thiếu niên trời sinh cỏa thủy linh căn chợt tự mình thay bản thân tức giận.
Tưởng Mạc Ngọc nói hai mẹ con họ phải lập tức chuyển nhà lên trấn Thanh Thủy ở, mà sang năm hắn cũng vừa đủ mười tuổi, sẽ được sư phụ nhận vào Điểm Mặc phái, tuy Tô Thiếu Bạch ở Bác Sơn phái nhưng trấn Thanh Thủy lại gần ngay trước mắt!
Không được! Hắn phải bắt cóc Tưởng Mạc Ngọc mới được! Ở lại trấn Thanh Thủy quá nguy hiểm.
"Sau này Thiếu Bạch trở thành Tiên chủ ư?" Gương mặt của mẹ Tưởng có chút cô đơn. Tiên và người phàm khác biêt, từ giờ trở đi đứa trẻ này đã một bước lên trời, nhưng cũng từ hôm nay trở đi e rằng duyên phận giữa bọn họ cũng chỉ có thể dừng tại đây mà thôi.
"Không chỉ hắn, mà Tiểu Ngọc cũng có thể làm tiên trưởng."
"Cậu nói cái gì?"
"Tôi đã lấy đá linh căn của sư phụ đưa cho Mạc Ngọc kiểm tra qua, nàng có tam linh căn. Chỉ cần người đồng ý, tôi có thể xin sư phụ nhận nàng."
"Tiểu Ngọc cũng có linh căn?" Mẹ Tưởng không khỏi kinh ngạc nhìn con gái mình. Tưởng Mạc Ngọc thì lại đang nhón chân muốn nhìn về hướng Tô Thiếu Bạch, hoàn toàn không có chút tự giác nào của một nhân vật chính trong câu chuyện này.
"Đúng vậy. Hơn nữa Điểm Mặc là một trong ba môn phái tu tiên lớn tại đại lục Đông Hoàng, Tiểu Ngọc đến đó ắt tiền đồ vô lượng, có khi sau này còn lợi hại hơn cả Tô Thiếu Bạch." Đỗ Kiếm Thu ra sức động viên. Chú Kiếm sư được người người tung hô nhưng lại nghịch thiên mà luyện chế linh khí, nên tuổi thọ cũng không quá hai trăm năm. Điểm Mặc phái thì lại khác, tùy tiện chọn một trưởng lão cũng phải là Kim Đan kỳ có tuổi thọ năm trăm, nếu cố gắng tu luyện, có thể lên đến cảnh giới gì còn chưa biết được. Đến lúc đó, một Chú Kiếm sư có tuổi thọ hai trăm năm dĩ nhiên cũng sẽ theo gió mà biến mất thôi.
Mẹ Tưởng trầm mặc, làm tiên trưởng, dưới góc nhìn của bà cũng giống như bay lên trời là chuyện ngoài tầm với vậy, nguyện vọng đời này của bà dù gì cũng chỉ là người cả nhà bình an vui sướng, phú quý bạc đầu. Nhưng chỉ trong một đêm, hai đứa trẻ nhà mình vậy mà lại đều có thể tu tiên? Đối với Tiểu Ngọc mà nói thì chuyện làm tiên trưởng dĩ nhiên là con đường xán lạn nhất rồi, thậm chí có thể làm rạng rỡ tổ tiên. Nhưng từ khi ba Tưởng qua đời, đứa trẻ này chính là chỗ dựa của bà, nếu như chỉ còn lại một mình bà...... Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thật có chút khó xử. May mà mười tuổi Tưởng Mạc Ngọc mới rời đi, thời gian còn thời gian ba năm, bà còn chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Đỗ Kiếm Thu trộm nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của mẹ Tưởng, thức thời ngừng nói, việc này cần phải theo thứ tự, nhưng nói chung, hắn nhất định phải làm được.
Ra khỏi khu vực thi, đệ tử Bác Sơn phái canh giữ lối ra cười cười đưa cho Tô Thiếu Bạch một tấm bài màu lục hình tròn, chỉ cậu đến nơi ghi danh để đăng ký.
Cậu cầm tấm bài màu lục hình tròn chưa đi đến nơi, thì đã nghe thấy có giọng nói quen thuộc lên tiếng bắt chuyện, "Thiếu Bạch!" Định thần nhìn lại, Tư Đồ Phong đứng sau bàn ghi danh nhẹ nhàng cười bắt chuyện với cậu. Thật không uổng công hắn cố ý đến hỗ trợ đại hội kiểm tra linh nguyên, quả nhiên là thấy được đứa trẻ này, thiên phú tốt y như mình đã dự đoán, thật tự hào mà.
Tô Thiếu Bạch nắm chặt tấm bài trong tay mình, lúng túng đến chỗ Tư Đồ Phong, "Tiên chủ."
Không chỉ Tư Đồ Phong, ngay cả những người bên cạnh hắn cũng bật cười. Một thanh niên mắt to mày rậm đang cầm phiến đá hình trứng đứng bên phải Tư Đồ Phong trêu đùa, "Tiên rồi chủ gì chứ, bằng vào thiên phú này của sư đệ, nói không chừng hai năm nữa toàn bộ chúng ta phải gọi một tiếng sư huynh đó!"
Vừa nói xong câu này, xung quanh cười rộ lên. Xem ra, tình hình vừa rồi của cậu trên đài linh nguyên, bên này cũng thấy rõ ràng. Linh nguyên Lục phẩm đúng là khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Đâu phải là có thể thay đổi trong chốc lát chứ! Sớm biết thì đã gọi mấy người là địa chủ rồi! Tô Thiếu Bạch uất ức mím môi, bị mọi người trêu cười đến độ hơi đỏ mặt. Nhưng cũng nhờ vào tiếng cười này mà đã xóa đi sự thận trọng, xem chừng người tu tiên với người cũng không khác mấy nhỉ!
"Đến, đưa tay ra đây." Thanh niên nọ thoải mái cầm phiến đá hình bầu dục trong tay vỗ một cái lên tay Tô Thiếu Bạch, nhất thời có một luồng tê dại chạy dọc toàn thân cậu, còn có chút cảm giác hơi gò bó. Trong chốc lát, mấy ánh lửa sáng rực màu vàng hiện lên trên nền đá, ngoại trừ không có ghi tên, tuổi và số liệu cân nặng chiều cao của Tô Thiếu Bạch đều đủ cả, cuối cùng xuất hiện chữ "Số 2 nhóm Giáp". Thanh niên lại cầm phiến đá đụng vào tấm bài màu lục trong tay Tô Thiếu Bạch, tấm bài lập tức hiện lên bốn chữ "Số 2 nhóm Giáp" giống như vừa rồi, có điều chỉ lóe lên trong phút chốc rồi biến mất.
"Đệ chỉ mới có mười ba tuổi?" Tư Đồ Phong viết tên và tư liệu của cậu vào quyển sổ đăng ký, vừa liếc thấy tuổi trên phiến đá, lập tức trừng mắt nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt và lời nói có chút nghiêm khắc, thợ mỏ phải mười lăm tuổi mới có thể vào mỏ, hắn còn tưởng nhiều lắm thì Tô Thiếu Bạch chỉ thiếu một tuổi thôi chứ.
"À......" Tô Thiếu Bạch lúng túng xoa xoa ngón tay, oan quá mà, giờ cậu cũng mới chính thức biết "bản thân" chỉ mới có mười ba tuổi, càng không biết linh khí* của người tu tiên còn lợi hại hơn cả tia X-quang chứ, mấy thứ như chiều cao cân nặng rồi cả tuổi tác cũng tra được à? Thật không tôn trọng đến quyền riêng tư của người ta tí nào.
*khí(器) là khí trong khí cụ, vũ khí
"Dữ vậy làm gì chứ?" Thanh niên cầm phiến đá thân mật lấy vai đụng đụng Tư Đồ Phong, quay đầu lại nói với Tô Thiếu Bạch, "Đại hội kiểm tra linh nguyên cử hành đến tận ba ngày, đệ tử mới nhập môn toàn bộ đều được sắp xếp vào ba ngày sau, nhưng môn nay vẫn có thể vào trong ngoại môn ở tạ, hôm nay đệ có muốn ở lại không?"
"Không cần, vừa vặn ta phải về nhà xử lý vài chuyện." Tô Thiếu Bạch lắc đầu từ chối, trong lòng cũng rất thích vị sư huynh có nụ cười sảng khoái này.
"Vậy được, giữa trưa hai ngày sau, đệ cầm tấm bài trong tay đến chỗ này, tự sẽ có người đưa mọi người vào sơn môn." Khóe môi của thanh niên khẽ cong, vẻ mặt có chút kỳ lạ, nhìn như, như có chút hả hê?
"Cảm ơn tiên....sư huynh." Tô Thiếu Bạch cúi chào Tư Đồ Phong và người nọ, không kịp chờ mà xiết lấy ngọc bài trong tay rồi đi tìm mẹ con Tưởng gia để chia sẻ niềm vui sau khi thông qua kỳ kiểm tra.
Dọn nhà, rồi lại cùng mẹ Tưởng ở trong phòng bếp phường Linh Lung thêm một ngày, thời gian hai ngày trôi qua như chớp mắt, rồi lại hốt nhiên mà biến mất. Trước khi đi, Tô Thiếu Bạch nghĩ ngợi một chút, hay là lấy khối linh thạch thượng phẩm trong túi gấm màu lam đặt dưới gối mẹ Tưởng nhỉ.
Mẹ con Tưởng gia lưu luyến không rời mà tiễn cậu đến ngoài cửa thanh rồi đi thuê xe ngựa. Trên đường đi luôn dặn dò cậu phải tu luyện thật tốt, đừng tranh chấp cùng người khác, nếu thực sự chịu không nổi thì cứ xuống núi tìm hai người, Tô Thiếu Bạch đều đáp ứng tất. Tưởng Mạc Ngọc cũng hiểu ca ca bé sẽ lâu lắm không trở về, bèn ghé vào đầu vai mẹ Tưởng xoa đôi mắt khóc không ngừng, Tô Thiếu Bạch dỗ một hồi mới có thể ngăn được nước mắt chảy thành sông của bé cón. Nước mắt ấy hả, chính là sát khí* đứng đầu thiên hạ đó!
*khí(器) là khí trong khí cụ, vũ khí
Khi người đánh xe chuẩn bị xong, thiếu niên ôm lấy bao quần áo mẹ Tưởng đưa cho mình rồi quay đầu lại vẫy tay chào mẹ con Tưởng gia, cậu còn cố ý nhắc bà lúc về đến nhà nhớ nhìn kỹ gối đầu. Một ngàn châu tệ đó, phải cẩn thận giữ gìn mới được.
Xe lộc cộc chạy đi, Tô Thiếu Bạch ngồi lắc lư trên xe ngựa, mở bọc ra, thấy mẹ Tưởng đã thay cậu chuẩn bị hộp đựng thức ăn ngầm cho vào bọc quần áo thì mỉm cười, mà bên cạnh còn có một túi tiền mà đỏ rực. Đó là túi tiền mà cậu đã từng thấy bà thêu cách đây không lâu, hoa văn trúc vàng trên đó đã thêu hoàn chỉnh. Thêu cho mình? Cầm túi tiền lên thì thấy nặng trịch, cậu kinh ngạc mở ra, bên trong là tròn năm mươi châu tệ. Tô Thiếu Bạch nhỡ rõ trừ bỏ những đồng tệ lẻ, rồi cộng thêm tiền trợ cấp của ba Tưởng do Đỗ Văn đưa tới trước đây, trong tay mẹ Tưởng tổng cộng cũng không có quá năm mươi mốt châu tệ. Vậy mà bà lại chỉ chừa lại một viên châu tệ dằn túi, còn lại toàn bộ đều lặng lẽ đưa cho cậu ư! Có thể mẹ Tưởng nghĩ không biết đời sống của mấy vị Tiên chủ như thế nào, cũng không biết phải làm gì để giúp cậu nên chỉ có thể dùng cách xử lý thực tế nhất để biểu đạt, cho dù có ra sao, dù bà có bỏ mạng cũng hy vọng cậu cũng có thể sống tốt ở nơi khác. Tô Thiếu Bạch ôm lấy bọc quần áo mà ngổn ngang trăm bề, quay đầu nhìn lại, bóng cây thoăn thoắt lướt qua, bóng dáng của mẹ con Tưởng gia đứng nơi cửa thành, đã sớm loang lổ thành một mảng màu mơ hồ.
Lúc xe ngựa đến gần chân núi Hoa Đình thì đã gần trưa, người đánh xe chỉ dám dừng xe đứng ở một góc cách xa sơn môn. Tô Thiếu Bạch đành bất đắc dĩ trả tiền, xốc lấy bọc quần áo đi bộ đến sơn môn. Từ xa nhìn sang, đã thấy có khoảng hai người ở đó.
Phơi nắng giữa trưa khiến người ta chóng mặt hoa mắt, đợi đến khi Tô Thiếu Bạch đến nơi, thì miệng lưỡi đã trở nên khô khốc.
Đệ tử Bác Sơn phái chịu trách nhiệm hướng dẫn là một thanh niên nghiêm túc, giữa chân mày còn nhíu lại thành hình chữ '川', sắc mặt có chút nghiêm trang. Bên hông hắn là một tấm bài màu cam, trên đó có chữ "Bác" viết bằng nước sơn bằng bạc. Bị khí thế của hắn làm cho kinh hãi, mấy đệ tử mới đứng cạnh yên tĩnh như một bầy nai, ai mấy đều trợn to mắt nhìn về phía này im lặng không dám lên tiếng, nhưng lại dùng cặp mắt oán hận quét qua Tô Thiếu Bạch một lần.
Hắn cầm lấy tấm bài màu lục mà Tô Thiếu Bạch đưa tới, vuốt một đầu ngón tay, bốn chữ màu vàng số hai nhóm Giáp thoáng hiện, sau khi thanh niên vạch lên danh sách trong tay mình, thì mới xoay người lại mở miệng với mọi người, "Tốt, hiện tại người đã đến đông đủ, cầm chắc đồ đạc của mình theo ta lên núi."
Lúc này toàn bộ thiếu niên mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, hai vai thả lòng, lác đác đi theo sau thanh niên kia. Thảo nào ánh mắt ai nấy đều không tốt, nhận ra mình là thủ phạm khiến mọi người phải đứng hưởng thụ cái nắng chói chang, Tô Thiếu Bạch có hơi xấu hổ. Ai đó khẽ đỏ mặt cúi đầu yên lặng đi sau chót đội ngũ.
Có người lại gần, cẩn trọng vỗ vai cậu, "Thiếu Bạch!"
Tô Thiếu Bạch ỉu xìu ngẩng đầu, "Triệu Lôi?"
"Ừ, thật không ngờ cả hai chúng ta đều qua cửa." Triệu Lôi hơi đắc ý lắc lắc tấm bài màu cam trong tay mình, nói nhỏ, "Ta là số 10 nhóm Bính. Còn cậu?"
"Số hai nhóm Giáp."
"Nhóm Giáp?" Triệu Lôi không cam lòng đoạt lấy tấm bài của cậu kiểm tra nhiều lần, ngoại trừ khác màu thì cũng không khác gì với tấm bài trong tya mình thì có hơi thất vọng, hôm hắn kiểm tra cũng không thấy có ai xuất hiện linh nguyên Lục phẩm, "Ta nghe nói, nhóm Giáp là nhóm có thiên phú cao nhất, vậy mà cậu lại thuộc nhóm Giáp?"
"Tại sao ta lại không thể thuộc nhóm Giáp?" Tô Thiếu Bạch tinh ranh nhếch miệng, nói vậy, số 1 nhóm Giáp hẳn là Lý Ức Niên nhỉ? Lấy số dựa vào thứ tự à? Có điều, đệ tử mới nhập môn nhiều như vậy mà? Ba ngày mà chỉ có hai mươi mấy người? Hình như ít quá thì phải? Tô Thiếu Bạch nhìn quanh quất, Lý Ức Niên và biểu muội kia cửa hắn, còn có cô nương Thượng Quan gia, cũng không thấy trong nhóm người này. Xem ra, hai ngày trước bọn họ đều đã lên núi cả rồi.
Hai người vừa đi ở cuối đoàn vừa nói chuyện phiếm, lúc này đoàn người theo thanh niên đến dưới sơn môn Bác Sơn phái. Đứng gần nhìn lên, sơn môn Bác Sơn phái càng lộ sự hùng vĩ, phải dùng mấy người mới có thể bao lấy được trụ đá chống cao lên tận trời này. Trụ đá vững chải như núi, nguy nga mà vẫn ngưng đọng khí thế trải qua ngàn năm. Bốn chữ "Điện ngọc Bác Sơn" cực lớn được khắc trên tấm biển phơi mình dưới ánh nắng chói chang vẫn toát ra khí thế hào hùng không gì sánh được.
Thanh niên đứng dưới sơn môn, một tay kết ấn, đẩy chính giữa sơn môn ra, làn khói như gợn sóng toát ra từ nơi đó, tỏa ra bốn phía, cây cỏ khắp nơi lay động, một luồng gió mạnh lạnh lùng thoát ra từ khe cửa, vượt qua mọi người, thổi cho góc áo bay phần phật.
Rồi qua một chốc, lại trở về gió êm sóng lặng như cũ. Thanh niên nghiêng người tránh sang một bên, "Được rồi, trận pháp hộ sơn đã mở, vào thôi."