Thiếu nữ mười sáu trong sáng thanh thuần, vội vàng lấy một nắm đất bôi mặt mày lấm lem, rồi tháo mũ cói đội đầu ra, lúc cô vừa lộ mặt khiến nam nhân bên cạnh đưa tay lên trán vỗ mấy cái, bất lực thở dài.
Đành chìu lòng nàng một lần vậy! Chỉ mong nàng không đứng chót thôi hắn cũng mãn nguyện rồi!
Hắn khoanh tay nhìn bóng dáng cô hấp tấp đi báo danh mà bất giác môi nở một nụ cười.
Hắn học theo cô lấy đất bôi, mặt mày cũng trở nên đen đúa nhếch nhách hẳn đi. Cũng không thể để vợ bé nhỏ của hắn một mình chiến đấu được!
Nhưng... hỡi ơi trời đất thiên địa!
Cô gái nhỏ của hắn quả là... phụ lòng người!
Võ Đông Nhiên chính là một người chơi tệ hại nhất từ nhất trước đến giờ, xung quanh là biết bao tiếng cười cợt chĩa về phía cặp phu thê đang ở vị trí cuối cùng.
Ở vòng thi cấy lúa nước ở một mảnh ruộng ven đường, mười hai thiếu nữ thi đấu dưới ruộng, nam nhân trên bờ quăng mạ phụ giúp. Ai cấy nhanh nhất thì người đó thắng cuộc.
Võ Đông Nhiên vừa nhảy xuống ruộng thì bùn đất ngập hẳn vào nửa ống chân.
Đôi chân vừa nhỏ vừa trắng noãn cứ làm chói mắt người xem làm sao.
Trai làng kẻ tham sắc thì chăm chăm vào đôi chân trắng noãn đối nghịch với khuôn mặt lấm lem bùn đất của cô, kẻ tham công thì chỉ trỏ chê cười.
Một mụ đàn bà cay nghiệt bĩu môi nói với mấy kẻ bên cạnh, giọng điệu thơ vần khó nghe
“Công đâu ghẹo gái có chồng
Như tát nước cạn, uổng công cày bừa.”
Trương Duật bỏ ngoài tai những lời bên cạnh, hắn không nói không rằng, tập trung hỗ trợ cho cô vô cùng chuẩn xác, một ly cũng không trượt, mặc dù đứng vị trí không thuận lợi, nhưng cũng ném từng bó mạ đúng vị trí trước mặt.
Tiếc là, Võ Đông Nhiên sức lực yếu kém nên bước một bước lại lún một bước, người ta đã cấy xong cả thảy, chỉ còn lại mỗi cô chậm chạp nặng nề ở hàng khởi đầu, mấy cây mạ nọn liêu xiêu trong bùn thật thảm hại.
Đến phần thi nấu cơm thì chồng gánh nước vợ nấu cơm, hắn một chút cũng không được tham dự vào, cô hoàn toàn tự lực cánh sinh.
Trương Duật lắc đầu thở dài, nhìn cô chảy mồ hôi ròng ròng hai má đỏ bừng vì nắng nóng, chật vật với nồi cơm trong niêu đất đã cháy khét lẹt.
Bỗng cười nhẹ rồi xoa đầu cô “ Thua thì thôi, nàng đã nấu lại hai nồi rồi!”
Cô mắt ướt nhẹp không biết do mồ hôi hay là nước mắt vì khói , vẫn kiên trì đến mức cố chấp, cô nói với hắn:
“ Ta có thể thua, nhưng cũng thua một cách oanh liệt!”
Hắn tiện tay ngắt một lá sen, che phía trên đầu cho cô. Cứ thế phu thê đứng giữa sân đình làng trong cái nắng gắt của đầu hạ chiếu xuống.
Cô ngước mắt lên nhìn hắn nở một nụ cười thật tươi.
Hắn ngẩn ngơ một hồi đến khi tiếng kẻng vang lên, báo hiệu thời gian kết thúc, cô mới ngậm ngùi buông tay bỏ cuộc với nồi cơm thứ ba còn chưa chín, vừa sượng vừa khét vì không canh được lửa.
Có tiếng một gã đàn ông bên cạnh mỉa mai bằng một câu ca dao thật ngứa tai
“ Đàn bà chẳng phải đàn bà
Thổi cơm cơm khét, muối cà cà ôi”
Xong rồi gã cười ha ha thật khả ố.
Võ Đông Nhiên hơi xấu hổ, mặt mày bỗng chốc sượng sùng len lén liếc nhìn Trương Duật, cô lại để hắn mất mặt rồi, biết thế cô đã không cố chấp thi thố làm gì.
Có lẽ ở trên núi quá lâu, bản tính cô vốn thích tụ họp đông vui, nhất thời không kìm chế được, phần thưởng thì không có đổi lại còn khiến người ta chê cười.
Trương Duật chau mày, ánh mắt hiện lên một luồng khí lạnh lẽo nhìn trực diện vào gã kia.
Mãi một lúc lâu sau đó, Võ Đông Nhiên và hắn sánh bước bên nhau, chính thức rời khỏi lễ hội.
Phía sau bỗng có tiếng la ó, nhốn nháo cả lên.
Có giọng một người đàn ông kêu lên thất thanh, hắn kéo cái sọt nhốt heo trên đầu xuống, thở phì phò than khóc
“ Bớ làng nước ơi! Có kẻ nào tàn ác đánh lén tôi! Tôi có làm gì nên tội.”
Gã đàn ông đó chính là kẻ đã vè bài ca dao vừa rồi, nhân lúc đông người Trương Duật đã kéo hắn vào một góc đánh cho trận.
Gã choáng váng mặt mũi, nào có nhận ra là ai đang tấn công mình, cứ thế miệng la hét chửi bới rồi lại lạy lục van xin.
Võ Đông Nhiên tò mò chuyện gì thì Trương Duật đặt tay sau đầu cô, có ý bảo cô đừng nhìn lại.
Hắn quay lại giơ nắm đấm chỉ vào phía gã, gã lập tức im bặt, bản năng mách bảo không nên động vào cái kẻ cao lớn có ánh mắt lạnh như băng này.
...
Lúc đi ngang qua địa phương của dân tộc thiểu số người Nùng, thì Trương Duật kéo cô vào một căn nhà.
Tuy cô không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng dường như Trương Duật có quen biết, hắn giao tiếp khá lưu loát và thành thục. Chủ nhà và hắn nói chuyện một lát thì Trương Duật quay trở lại.
“ Chúng ta nghỉ ngơi ở đây ít hôm dưỡng sức!” Giọng hắn hơi khàn, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Nhận thấy hắn có vấn đề, nhưng cô biết hắn sẽ không mở miệng nói rõ tình hình với cô, tính của Trương Duật vẫn cứ âm thầm chịu đựng như thế, có thể hắn phát bệnh rồi.