Võ Đông Nhiên kinh ngạc nhìn một khung xương của một con trâu rừng còn dính máu đỏ tươi vẫn còn ở ngoài sân, da trâu và thịt đều đã được phân loại lọc sạch sẽ.
Cô định đưa tay sờ vào đống thịt lớn kia thì mới nhận thấy bàn tay mình đã được băng bó lại, khẽ co năm ngón tay lại cảm nhận một chút tình hình của vết thương, cô nhăn mặt vì đau nhức.
Cô quay lại hỏi hắn.
“ Nhiều thế, ăn không hết thì phải làm sao?”
“ Vùi trong băng tuyết.” Hắn trả lời rất ngắn gọn “ Lúc trước, ở biên giới chúng ta cũng dùng cách này. Mùa hạ thì để khối thịt vào trong một cái lu ngâm trong dòng nước suối. Có thể để được qua ngày hôm sau.”
Những kỹ năng sinh tồn này Trương Duật thông thạo hơn bất cứ ai, cô hoàn toàn tin tưởng nên nhất định sẽ làm theo.
Nhưng nhìn lại thì đống thịt kia vẫn là quá lớn, Võ Đông Nhiên mím môi phân vân không biết có nên nói hay, nhưng cuối cùng vẫn muốn thương lượng cùng hắn một chút
“ Dù sao cũng rất nhiều, có thể... có thể cho nhà phía xa kia một chút không? Họ cũng thiếu lương thực. Rất đáng thương.”
Trương Duật gật đầu đồng ý, hắn không phải kẻ chú ý đến chuyện tiểu tiết, nhưng trong lòng hắn có chút không thoải mái cho lắm.
Rõ ràng, khi hắn đến nhà của hai vợ chồng tên Tang đó, bọn họ còn đang ngồi ăn cơm, họ đã không muốn cho nàng mượn một chút lương thực, để mặc nàng đói rét rời đi. Vậy mà đến lúc này nàng vẫn có lòng tốt muốn cho hai người họ thức ăn.
Hắn thở dài Võ Đông Nhiên vốn là người mềm lòng như vậy, nếu nàng không mềm lòng, hắn đã chết lâu rồi.
Nhớ lại chuyện của ngày hôm qua hắn không khỏi nắm chặt nắm đấm.
(*) Ngôi thứ ba đứng từ góc nhìn của Trương Duật, nên sẽ đổi đại từ nhân xưng từ cô thành nàng.
Vẫn theo một chu kỳ lặp lại một cách đều đặn, hắn lại phát độc vào chính ngọ mỗi ngày, lúc đó Võ Đông Nhiên đã ra khỏi nhà.
Hắn chờ đợi nàng cả một buổi chiều vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé đó quay trở về, gió tuyết càng lúc càng lớn, khắp nơi đều đóng băng trên tán cây, mái nhà, vách đá... tầm nhìn bị sương mù che khuyết, chỉ sợ nếu sơ suất sẽ có nguy hiểm xảy ra.
Trương Duật gắng gượng thân thể vừa mới hồi phục ra khỏi nhà đi tìm nàng.
Trang phục phong phanh, chân để trần, cả khuôn mặt và đầu lộ ra ngoài gió sương, hắn có thể cảm nhận cái lạnh thấu xương đang bao phủ toàn thân.
Nhiều năm trong quân doanh đã tôi luyện cho hắn khả năng “Hạ không mát, đông không ấm”, cơ thể đều phải trải qua tất cả mọi loại hình thời tiết khắc nghiệt nhất. Hắn có thể chịu đựng được, nhưng Võ Đông Nhiên yếu đuối là thế, làm sao có thể.
Nàng cả ngày hôm qua đã không có gì vào bụng, chắc hẳn đã suy sụp ở một nơi nào đó. Càng nghĩ lòng hắn lại trở nên nóng như lửa đốt.
Võ Đông Nhiên, nữ nhân này chỉ giỏi độc mồm mạnh miệng, ngoài ra chẳng được cái tích sự gì.
Con mẹ nó! Nàng gánh hai thùng nước nhỏ xíu cũng té ngã mấy lần, đến mức phải di chuyển một trăm mười bảy lượt mới đầy một lu nước.
Cái lu đó cũng không tính là nặng lắm, nhưng cũng không di chuyển được, buộc phải dựng chòi tắm kế bên cạnh lồng giam của hắn. Nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của nàng lúc đó hắn lại bực mình, chỉ hận không thể thoát ra quăng cái lu đi xa khuất mắt hắn.
Dựng chòi tắm thì xiên vẹo ngả nghiên, nếu hôm đó không có Bạch hổ xuất hiện, chòi tắm không bị hất văng đi, thì cũng đã bị nhìn sạch sẽ không còn một manh giáp gì rồi.
Trèo lên ngựa được nhưng lại không biết cách tiếp đất, phải lăn xuống như một con chó con.
Muốn ăn thịt cá, thì lại nhát gan không dám ra tay.
Lấy mật thì bị ong đốt đến nỗi mặt mũi sưng vù lên.
Ra suối bắt cá thì ngã nhào hết lần này đến lần khác, phiền hắn đang bị đau vẫn cố lê lết thân tàn ra suối phóng đao.
Nấu cơm thì không bữa nào ra hồn, lúc đói hắn có thể nuốt được, nhưng nếu được lựa chọn chắc chắn hắn sẽ tự tay làm, nàng đừng mơ đụng vào gian bếp một lần nào nữa.
[Mẹ kiếp, nàng ta chả biết làm cái quái gì cả. Vụng về, yếu ớt!]
Hôm đó, hắn không phải vì đói bụng nên đi săn rồi vô tình cứu được nàng về. Mà là...
Hắn nghe tin từ miệng của người đàn ông tên Tang đó, nàng đã đi ra sau núi.
Thú hoang mùa đông nếu không ngủ đông sẽ cật lực đi săn, sự khan hiếm thức ăn, khiến chúng phải tiến sát bìa rừng, tiếp cận khu vực có dân cư để săn mồi. Một mình Võ Đông Nhiên lại cả gan dám vào rừng trong thời điểm này... thật sự là ngu ngốc!
Hắn vừa nôn nóng vừa giận dữ, từng bước sải rộng chỉ muốn nhanh chóng lôi con người đó về đập cho một trận.
[ Nữ nhân này chỉ khiến ta bực bội]
Cuối cùng hắn nghe ra âm thanh con người đang nói chuyện, từ vị trí khá xa nhưng thính giác của hắn rất tốt, hòa trong âm thanh của gió tuyết đang gào rít bên tai, có giọng nói của người hắn cần tìm.
Tiếng cười đùa khiếm nhã và lời nói vô học của mấy kẻ vùng núi man di mọi rợ kia, khiến hắn giận đến run người. Lúc đấy hắn cũng chưa hoàn toàn nhận ra mình đang giận vì cái gì, chỉ biết tâm tình cực hỗn loạn, cảm xúc dâng trào toàn thân nhất thời không biết gọi tên là gì, diễn tả ra sao!