Cô nâng đầu Trương Duật gối trên đùi mình, tay kéo vạt áo ra kiểm tra, sau đó lại đưa tay sờ kiểm tra mạch đập cổ. Sự chú ý của cô rơi trên lồng ngực săn chắc lộ xương của hắn, ở đó hình như vẫn còn nhịp tim đập lên xuống, cùng với hơi thở yếu ớt đều đều phập phồng.
Hắn còn sống! Hắn còn sống!
Cô như muốn nhảy cẫng lên, rồi lại nhanh chóng yên vị áp chế sự nôn nóng trong lòng của mình, cô không quan tâm đến tâm tình của bản thân hiện tại như thế nào, lúc này chỉ mong hắn sống sót, vì cái gì lại như thế thì chính cũng cô không muốn rõ! Hay là Cô không muốn thừa nhận sự thật là tâm tình của mình đã dần dần thay đổi?
“Uống nước nào. Một chút thôi!” Cô lấy chén nước kề vào miệng hắn.
Nhưng hắn vẫn mím môi thật chặt, một chút thỏa hiệp cũng không hiện ra. Cô bực mình, tức giận sau đó là mủi lòng. Trong lời nói như có sự van nài, sợ hãi, tỉ tê khuyên nhủ
“Ngoan, uống đi, ngươi còn nợ ta, đừng nghĩ uống hết độc là ta sẽ buông ta cho ngươi. Ta sẽ hành hạ ngươi đến chết, theo ngươi đến tận chân trời góc bể như quỷ, như ma ám ngươi cả đời.”
Nước vẫn cứ thế chảy ra khóe miệng, một chút cũng không vào được bên trong.
Đến lúc này cô không nhịn được, một ý nghĩ táo bạo hiện ra, cũng không nghĩ được gì nhiều, liền đưa chén nước lên ngậm một ngụm nhả ra mấy lượt, sau khi đảm bảo miệng mình đã sạch sẽ mới từ từ kề môi hắn tiến vào.
Thiếu nữ môi hồng răng trắng, dáng vẻ dịu dàng một mực kiên cường khí phách ra sức áp sát, từng chút từng chút đẩy nước vào khoang miệng hắn. Bờ môi thô ráp của hắn bỗng chốc mềm mại hẳn ra, không biết có phải vì nhiệt lượng truyền từ môi cô hay là sự tác động của nguồn nước mát.
Sẽ không có ai thấy được cảnh tượng này, toàn thân Võ Đông Nhiên cứng đờ, từng lỗ chận lông nổi lên, da mặt nóng lên từng chút từng chút, một tầng mồ hôi nóng rực chẳng mấy chốc phủ khắp trán và sau lưng, tố giác cô đang có tâm tình bất ổn.
[ Không nghĩ, không được nghĩ, không có gì cả... Một chút cũng không tư tâm vọng tưởng] Cô vô số lần trấn an bản thân.
Khuôn mặt đau đớn của Trương Duật từ từ giãn ra, hiện lên dáng vẻ lành lạnh cương nghị không còn hung dữ như ngày thường, râu dài phủ kín quai hàm của hắn cọ xát với da mặt khiến cô có chút khó chịu.
Cứ thế cô hết lần này đến lần khác truyền nước vào miệng hắn, sự tiếp xúc thân mật gần gũi như thế này là lần đầu tiên. Cô chỉ là muốn cứu người, xem như là trả ơn cứu mạng hai lần trước.
Cô không phải người tùy tiện, cũng không phải loại gái giang hồ, cho nên dù trăm nghìn lần tự nhắc nhở chính bản thân cũng không tránh khỏi việc đỏ mặt xấu hổ. Lại một lần nữa, cô hy vọng Trương Duật đừng mở mắt ra bất ngờ, nếu không cô chỉ có đường nhảy sông để chứng minh bản thân trong sạch.
Cô sắp xếp cho hắn nằm ngay ngắn, lấy áo cưới ra đắp cho hắn tránh bị hạ thân nhiệt. Đêm cũng dần buông xuống, sương lạnh phả ra khắp nơi, chỉ duy nhất trong căn nhà tranh nghèo nàn một bếp lửa lớn được thổi bùng lên, trong không gian ngập tràn mùi bột ngô thơm lừng.
Cô thật sự rất cố chấp, có thể đấy là bản tính riêng của Võ Đông Nhiên cô mà không ai có thể thay đổi được.
Chấp niệm món cháo ngô của cô vẫn còn, cô quyết định trái ý hắn đổ nước vào nồi và khuấy đều, một món ăn sền sệt mùi vị có vẻ không tệ có vị béo béo bùi bùi hiện ra trước mắt, theo cô thì nó dễ ăn hơn so với cái món của hắn nấu, tên là gì nhỉ? Mèn mén! Mặt cô giãn ra, trong ánh mắt hiện ra ý mãn nguyện, tâm trạng không còn căng thẳng như lúc nãy.
Chén cháo còn nóng được đặt bên cạnh, Võ Đông Nhiên ngồi xếp bằng bên cạnh hắn. Hành động không hẹn trước, ánh hướng về kẻ bên cạnh, thu tất cả hình dáng của tên thất phu bạo tàn trước mắt vào đôi đồng tử đen nhánh.
Một ý nghĩ chợt lóe lên! Cô cảm thấy ngứa mắt với chòm râu quai nón của hắn, với mái tóc dài phủ đầu của hắn. Hắn bị giam gần hai năm, ắc hẳn cũng không có tâm tình chú ý đến, căn bản là không có cơ hội, mạng sống của bản thân còn không tự quyết được huống chi là chuyện vặt vãnh này. Cô biết nam nhân không quan tâm vẻ ngoài, nhưng cô thì lại tò mò muốn biết mặt của hắn như thế nào, số lần cô dám nhìn thẳng vào Trương Duật ít đến đáng thương, cô không thể hình dung ra hắn mang dáng vẻ như thế nào.