Đúng rồi Trương Duật! Cô quên mất Trương Duật, hắn sống lâu như vậy chắc chắn biết rõ hiện tượng này.
“ Nói ta biết...” Cô nắm chặt tay, lời nói ra nửa chừng đã ngẹn lại
“ Ngươi nhanh chạy đi. Đến nơi cao mà tránh...” Lời của hắn không nghe ra bất cứ thái độ gì.
Võ Đông Nhiên có chút khẩn trương “ Nguy hiểm vậy sao?”
“ Vô cùng”
(*) Lũ quét là một loại lũ có tốc độ mực nước lên rất nhanh khi một khối lượng nước khổng lồ di chuyển nhanh từ địa hình cao xuống thấp. Lũ quét được hình thành khi một khối lượng nước khổng lồ được mang đến bởi những cơn mưa dông, bão hay bão nhiệt đới hoặc cũng có thể do một lượng lớn băng tuyết trên núi tan chảy một cách đột ngột.
“ Còn ngươi thì sao?”
Hắn cười lạnh “ Ta thì có thể sao được, đằng nào cũng chết. Chết sớm hay muộn đều như nhau.”|
Ngay lập tức, Võ Đông Nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Cô nhào xuống dưới lồng giam, dùng dao đi rừng hay dùng để phá xích. Hành động của cô khiến Trương Duật kinh ngạc, hắn ngồi dậy nhìn cô, thái độ có chút không tin vào mắt mình.
“ Còn không mau chạy?”
Võ Đông Nhiên thở hổn hển
“ Chết tiệt, sao cứng thế này.”
Trương Duật “ Xích Cầm Long. Được luyện từ hợp kim quý giá để chế tạo vũ khí, được dùng để giam cầm tù binh chiến tranh, ngươi nghĩ sức trói gà không chặt như ngươi có thể phá dễ dàng sao?”
Âm thanh chát chúa va đập vẫn không ngừng, bàn tay của cô túa máu vì ma sát quá mạnh nhưng cô vẫn không từ bỏ. Dưới chân đã có nước từ tứ phía tràn đến.
Mẹ nó! Lúc đầu cô nghĩ ngôi nhà được dựng bên con suối trong núi sâu là để tạo điều kiện sinh sống , không ngờ là cách để giết người nhanh nhất.
Trương Duật lúc này mới có chút nôn nóng trong lời nói “ Cút đi, người đừng ngu ngốc đứng đây chướng mắt ta.”
Võ Đông Nhiên biết hắn đang khích tướng mình, nên không hề để tâm.
Cô lao lên phía trên sàn.
Nếu đã không phá được khóa thì cô gỡ sàn gỗ.
Chẳng mấy chốc sàn gỗ đã vỡ nát một mảng, nhưng bên trong là một cái lồng bằng sắt, một khối đầy thanh chắn bao vậy năm mặt phẳng.
Võ Đông Nhiên hét lên “Trương Duật người bẻ gãy thanh sắt được không?”
Cô nghe âm thanh của lũ đến càng lúc càng gần, nước suối bắt đầu dâng cao, cả người Trương Duật bắt đầu chìm trong nước phân nửa người.
“ Được” Trương Duật nói
Hắn men theo thanh trụ chống đỡ trèo lên phía trên dùng sức một tay bám trụ, một tay bẻ cong thanh chắn. Võ Đông Nhiên cũng toàn lực hỗ trợ, cô dùng toàn sức cắn răng đạp mạnh chân để kéo. Một kẽ hở rất nhỏ được mở ra, đủ cho Trương Duật chui lọt ra ngoài. Võ Đông Nhiên nhanh chóng nhận ra sàn nhà lắp gỗ bên trên vẫn chưa mở ra hết, nên lại một lần nữa dùng dao nạy ván gỗ. Một lần, hai lần, lại vô số lần vẫn không được.
“ Trương Duật đợi ta! ngươi còn chịu đựng được không?”
Không đợi hắn trả lời, cô đã thấy nước đã ngập đến cổ hắn. Ánh mắt của hắn rất sâu rất đen như hố nước vậy, nhìn cô có chút khổ sở, miệng định nói gì đó thì ngưng lại. Cô biết hắn muốn đuổi cô đi nhanh.
Cô vội ngắt lời hắn “ Đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi. Còn hai tuần trăng nữa, ngươi mới được phép chết.”
Một lần nữa cô thét lên. Đẩy mạnh tay.
Cụp! Âm thanh khô khốc vang lên, ván gỗ bật ra, làm cô ngã ngược ra phía sau. ngay lúc đó, một bàn tay của nam nhân thò lên, Võ Đông Nhiên dùng hết sức kéo hắn lên.
Không ngờ! Tay chân của hắn đều bị xích sắt trói từ bốn phía, may là xích đủ dài để hắn di chuyển.
“ Đưa dao cho ta!”
Trương Duật có vũ khí trong tay nhanh chóng biết cách tự thoát khỏi trói buộc, từng nhát dao nã xuống, giải phóng hắn.
Trong lúc đó, Võ Đông Nhiên nhanh chóng vơ vội thuốc độc, dược liệu và vài bộ y phục bỏ vào tay nải đeo lên người.
“ Nhanh” Trương Duật chạy ra cửa lao xuống dưới cầu thang, lúc này căn nhà run lắc dữ dội, có một nguồn sức mạnh vô cùng lớn đẩy một lượng lớn nước ào ào đổ vào căn nhà.
Trương Duật nắm vội tay Võ Đông Nhiên nhảy ra khỏi cầu thang.
Cả hai bị cuốn theo dòng nước lũ chảy siết, ngôi nhà trong phút chốc biến mất, như bị nhổ hẳn lên, theo dòng nước lũ, trôi ào ào về phía hạ nguồn.
Võ Đông Nhiên không biết bơi.
Cô sợ hãi hoảng loạn trong dòng nước đen ngòm, chốc chốc bị va vào trong gề đá đau đớn vô cùng.
Cô không biết mình đã uống bao nhiêu là nước, toàn cơ thể vô lực mặc kệ dòng nước lũ đẩy đi.
Bất tri bất giác ngất lịm.