Năm nay mưa thuận gió hòa, không có hạn hán hay sâu bệnh, lương thực trong dân chúng dần dần nạp vào kho để dự trữ cho vụ mùa năm sau.
Hạ Sương lúc này chắc cũng đang mùa gieo hạt rồi!
Một nữ nhân nào đó hy vọng ở phương xa dân chúng Đại Việt được ăn no mặc ấm, cầu mong chiến tranh đừng xảy ra khiến muôn nhà lầm than chết chóc, âm dương cách biệt.
Gió thổi hiu hiu luồn vào từ một lỗ hổng trên tường cao, là ngọn gió hè thu mát lạnh mang theo một chút hương vị xa lạ của xứ người.
Võ Đông Nhiên khẽ đưa tay ra đón nhận một chút than thản hiếm hoi của mình.
Nơi này tối tăm ẩm thấp, mùi hôi thối rợn người ngập tràn khắp nơi. Kinh nghiệm nhiều năm nhặt xác người cho cô biết nơi này đang có xác chết trong giai đoạn phân hủy. Chuột và vài loài động vật ăn đêm bắt đầu hoạt động, bọn chúng chạy khắp nơi, luồn lách dưới tảng rơm mục nát để tìm thức ăn.
Nhà giam Xích Qủy xứng danh là địa ngục trần gian của thế gian, nơi này chuột sâu dòi bọ còn có quyền được sống, còn con người thì không.
Xe ngựa dằn xóc mấy ngày mấy đêm cuối cùng cũng đã dừng lại ở nơi này, nhà giam tàn khốc nhất của đế chế Mông Cổ ở Trung Nguyên, nơi giam giữ tội phạm chiến tranh, tù nhân chính trị của Đại Tống, Đại Kim...
Từ đầu đến cuối, người ấy không hề xuất hiện, người cuối cùng tiễn cô trong chặng đường chết chóc này lại là Lý Bích.
Cô bật cười chua chát, cô còn hy vọng gì chứ?
Đại Việt đã thành công đổi người theo đúng kế hoạch chẳng phải sẽ khiến nhiều người hài lòng lắm hay sao?
Cô còn đánh cược điều gì đây?
Từ lúc cô bước lên cỗ xe ngựa vào ngày ấy, bánh xe vận mệnh của Võ Đông Nhiên đã đi đến cuối đoạn đường rồi.
Tê dại, nhức nhói...
Có cái gì đó đang gặm cơ thể cô, lũ chuột ngửi thấy mùi máu, mùi thức ăn từ chân của cô.
Võ Đông Nhiên không trở mình được, xiền xích quấn tay khiến cô chỉ có thể ngồi không thể nằm. Tất cả những gì còn lại chỉ là chút ý thức hoạt động trong đầu, cơ thể đau đớn đến cùng cực.
Ngày hôm đó, một ngày sau khi vào thành Khâm Châu, cô đã thành công giết chết được Đại tướng quân Tháp Lỗ và đã chạy trốn, chỉ tiếc là không có khả năng thoát khỏi.
Đêm đó, dùng chút dị ngữ của mình học được khi còn ở doanh trại Kỳ Cấp, cô cũng nghe được mấy câu của kẻ kia:
“Người đàn bà của Trương Duật cuối cùng cũng nằm dưới thân của ta.”
“Hắn tài giỏi thế sao? Ta muốn cùng hắn một lần giao chiến để xem cái danh xưng chiến thần Đại Việt có xứng hay không?”
“Nhưng trận đầu tiên ta đã thắng rồi. Ta sắp chơi người đàn bà của hắn...”
Vạt áo nhanh chóng bị xé toạt để lộ ra một mảng da thịt trắng ngần hiện ra trước mắt hắn.
Tháp Lỗ nắm lấy bờ vai gầy với xương quai xanh tinh tế, khiến bất cứ nam nhân nào trên đời này cũng nảy sinh dục vọng xấu xa muốn cắn lấy.
Đối diện với sự vũ nhục của Tháp Lỗ, Võ Đông Nhiên kìm nén sự kinh tởm từ tận đáy lòng, cô bình tĩnh đón nhận bàn tay lướt trên da thịt mình, nhiệm vụ của Quan gia giao cho cô đã đến lúc thực hiện.
Thời khắc khi toàn thân Tháp Lỗ trần như nhộng, không còn gì có thể bảo vệ hắn, khỏi thứ vũ khí ẩn giấu trong búi tóc đã được lấy ra.
Một mũi nhọn xuyên qua lồng ngực của hắn. Nhưng hắn là ai ? Là Đại Tướng quân của Thành Khâm Châu, một nữ nhân trói gà không chặt có thể làm gì được hắn. Bằng phản xạ nhanh nhất, hắn đã bật người nhổm dậy, mũi dao chỉ găm vào một phân nhẹ nhàng gãi ngứa cho hắn.
Hắn giận dữ giáng cho cô một cái tát trời giáng, máu tươi trào ra từ mũi miệng chảy ra khóe môi, mặt mũi chẳng mấy chốc đã sưng lên.
Cô sợ không?
Sợ!
Cô muốn khóc không?
Muốn!
Có muốn về nhà không?
Có!
Cô sẽ còn cơ hội không?
Sẽ hoặc mãi mãi không!
Tháp Lỗ không dám nghĩ nữ nhân này lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn. Bình thản, ung dung, và không sợ hãi.
“Một con dao nhỏ bé có thể làm gì được ta, một con sâu An Nam thấp hèn to gan ám sát Phiêu kỵ đại tướng quân trấn thành của Quốc Mẫu Đại Nguyên?”
Hắn cười hềnh hệch nắm lấy cằm của cô bóp mạnh, một tay giữ miệng vết thương.
“Ngươi tên Bình Sa? Hay lắm Bình Sa, ngươi biết vì ngươi mà khiến cho đầu của ta và Vương gia suýt chút nữa bị rơi không?”
Cô vẫn im lặng khiến hắn lại càng tức giận.
Võ Đông Nhiên bắt đầu đếm 3 2 1!
Bỗng... hắn há miệng, tay ôm vết thương nhỏ trên ngực gầm rú lên một tiếng thống khổ.
Tháp Lỗ ngã vật ra giường rơi xuống nền đất chết không nhắm mắt.
Võ Đông Nhiên không thể nghĩ nhiều cô lao ra khỏi cửa, biết là không thể thoát, nhưng trốn chạy lúc này chính là bản năng.
Cả đời của cô dùng thuốc để cứu người, nay lại dùng độc dược để hại người. Phá vỡ đi lương y của một người thầy thuốc mà cô tâm niệm suốt bao năm.
Vì không nắm chắc khả năng ra tay của mình và sự đề phòng của Tháp Lỗ rất cao, nên độc không nằm trên dao mà nằm trên bờ vai của cô, tay của Tháp Lỗ dính độc trực tiếp chạm vào vết thương hở khiến hắn tự khắc hại chết chính mình.
Chẳng mấy chốc, quân lính thủ thành đã bắt được Võ Đông Nhiên khi đang trên đường chạy trốn.
Đêm hôm đó, trong nhà lao Xích Qủy Võ Đông Nhiên trải qua một nỗi kinh hoàng chưa từng có.
Lạc Mục Hợp Nhan với Đôi mắt chim ưng hưng tợn hung hăng túm lấy mái tóc bết máu của cô, mỉm cười hỏi:
“Bình Sa? Là Bình Sa trong Bình Sa Lạc Nhạn? (*).”
(*) Trong điển tích Vương Chiêu Quân công chúa cầu thân, nói về lòng mong nhớ quê hương của nàng, thân phận nữ tử lang bạc xứ người.
Hắn cười gằn, đáy mắt nảy lên một tia khoái cảm.
“Nữ tử An Nam thật lỳ lợm, ngươi nói xem người nước Nam các ngươi đều cố chấp và lỳ lợm như vậy?”
Võ Đông Nhiên hé đôi mắt mờ đục của mình vì bị tra tấn nhìn hắn:
“Đúng!”
Hắn có chút hứng thú nhìn cô.
“ Thế cái trí nhớ ưu việt này thì sao? Ngoại trừ ngươi thì bao nhiêu người có thể làm được?”
Cô dùng toàn sức lực còn lại thều thào cất lời, nhưng ý tứ kiên định rõ ràng:
“Ai cũng có thể! Miễn là giết chết được thứ ngoại bang các ngươi, ai cũng có khả năng làm được. Không chỉ riêng ta, còn rất rất nhiều người...”
“Bình Sa! Ngươi nhớ quê huơng? Ngươi muốn về nhà đúng không?”
Võ Đông Nhiên gục đầu xuống, mái tóc dài phủ kín tai nhưng cô vẫn nghe ra ý tứ mỉa mai của hắn.
Cô không nói gì, vì hắn nói đúng!
Cô nhớ nhà, nhớ quê, nhớ vùng biển Diễn Châu năm nào! Trương Duật từng hứa sẽ đưa cô về thăm quê, nhưng cuối cùng đi một vòng lớn, không những không về quê được, mà càng đi càng xa. Đến hẳn chốn địa ngục này!
Âm thanh của ác quỷ vang vọng vào tai cô:
“Bình Sa, ngươi làm ta giận rồi! Ai bảo ngươi chọc bổn vương, một mình ngươi đã hại thành Khâm Châu chịu tổn thất lớn như thế nào, ngươi còn bảo Đại Việt còn có nhiều người như ngươi.”
Hắn cười châm chọc, nụ cười lạnh lẽo như nước sông Đoạt Hồn của hoàng tuyền.
“ Vì ngươi chọc ta, nên ta sẽ vĩnh viễn không cho ngươi có cơ hội trở về nữa. Nhưng cái này sẽ được ban ân huệ... về trước...”
Hắn nắm lấy đôi chân trắng noãn, gầy yếu co quắc của cô bóp thật mạnh.
Võ Đông Nhiên rít lên trong cổ họng vì đau đớn, ánh mắt co rút nhìn hắn rồi lại lặng lẽ cúi gầm mặt.
Sau khi Lạc Mục Hợp Nhan rời đi, không ai biết dưới cái cúi đầu kia có bao nhiêu sự sợ hãi và tuyệt vọng. Cô giấu diếm không cho hắn thấy cô mềm yếu, nhưng cô rất sợ. Đáy mắt cô là một tầng sóng đang run rẩy kịch liệt, sự khủng hoảng bao lấy cô, tàn phá đi từng chút lòng can đảm của cô được tôi luyện trong suốt bao năm tha hương xứ người.
Nước mắt tuôn rơi không hồi kết, chỉ thật sự dừng lại đến khi thanh đao sắt nhọn kia chém xuống chặt đứt chân cô.