Căn phòng lại rơi vào không khí nặng nề và trầm lắng.
Chỉ có điều cô không ngờ “cái giá phải trả khá đắt” lại chính là Võ Thừa Khúc.
Người ấy nói với cô, nếu tin tức nhà họ Võ được minh oan, thì Võ Thừa Khúc sẽ chết nơi đất Bắc. Hóa ra anh trai của cô vẫn còn sống, là thủ lĩnh đứng đầu của Tổ chức mật thám Đại Kỳ.
Thế nên, cái mà “tự cho mình là thông minh” của cô đã không dùng đúng chỗ rồi. Làm sao cô có thể đánh đổi được, mạng của anh trai cô quý giá đến như thế, làm sao có thể!
“Vị quan” kia đã đưa ra một ân điển cuối cùng. Một lời hứa.
“Vì sự hy sinh của hai anh em các ngươi và cả tam tộc chết oan, sau này khi nghiệp lớn hoàn thành. Nhất định, ta sẽ hạ chỉ bố cáo thiên hạ minh oan cho gia tộc họ Võ, trả lại sự trong sạch cho các ngươi. Đây là điều duy nhất ta có thể cho ngươi trong thời điểm này, Đại Việt đang đối mặt với nguy nan, là vương hay là thần đều phải làm tất cả vì đất nước này. Ngươi là kẻ thông minh, sẽ hiểu lời ta đúng không?”
Sau khi Võ Đông Nhiên rời đi, vị quan kia lộ mặt, thừa tướng Trần Trịnh Khải ngồi bên cạnh cung kính nói:
“Nàng ta đồng ý thay thế Trầm Hương đi tiến cống, làm điều này sẽ khiến “hắn” phát điên.”
“Ta hiểu ý ngươi. Nhưng đó là sự lựa chọn của nàng ta. Nàng ta vì hắn, đến mạng cũng không cần. Nữ nhân này có trí thông minh và sự cơ trí hiếm có, nếu sinh ra là nam nhân hẳn sẽ là trụ cột nước nhà, sẽ không thua kém Trương Duật. Nhưng vì tình mà sinh ra chấp niệm tự hủy diệt mình.”
Người ấy thầm nghĩ đến từng hành động và lời nói của Võ Đông Nhiên, lòng sinh ra một sự tán thưởng vô bờ bến.
Nếu là người bình thường, nắm giữ trong trong tay bản thiết kế chiến lược như vậy, hẳn sẽ mưu cầu công danh, giàu sang phú quý. Mà nàng lại vì sự trong sạch của gia tộc mà sẵn sàng mạo hiểm ra điều kiện với hắn.
Tiếc là nàng không qua được “mưu lược của bậc đế vương”, đế vương làm sao có thể dễ dàng bị một nữ nhân khống chế?
Võ Đông Nhiên từ chủ động trở thành bị động là điều hiển nhiên.
Thừa tướng trầm mặc cân nhắc:
“Bẩm ngài, Trước khi Trương Duật hành động chúng ta nên đưa nàng đi chăng?”
Sau đó ông vuốt râu có điều khó nói:
“Nhưng... Trương Duật... tai mắt của hắn ở khắp nơi. Nếu chuyện này lộ ra, e rằng...” Hắn từng một lần điên cuồng trầm mình trong dòng sông với một thân thể lở loét lộ xương trắng, mỗi lần nhớ lại sự kiện năm ấy ông vẫn thấy buồn nôn và run sợ.
“Người kia” vuốt lại mép tay áo rộng thùng thình, khẽ bình thản đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm:
“Ông lại hồ đồ rồi!”
Thừa tướng ngưng trọng ánh mắt, chăm chú lắng nghe.
“Có một người còn nôn nóng hơn cả ta và ông? Lão Thượng Thư trăm phương nghìn kế bày ra trận địa này. Ông nghĩ lão sẽ để yên cho Võ Đông Nhiên cùng Lý Bích chạy trốn hay sao? Mặc dù, Võ Đông Nhiên thuận lòng đi tiến cống, nhưng chúng ta không nên nắm lấy cục than nóng này, nên để lão Thượng Thư nhận lấy nó. Chúng ta sẽ đứng ngoài tất cả, hãy là bên thứ ba “lực bất tòng tâm” đúng nghĩa đi.”
Thừa tướng Trịnh Khải mắt sáng lên ồ một tiếng.
Triều đình xem trọng Trương Duật như thế, một thời gian trước hắn tự ý bỏ đi khiến cho toàn thể trên dưới đứng ngồi không yên.
Làm sao có thể công khai ép buộc tiến cống người vợ mà hắn yêu thương.
Trương Duật là kẻ kiên định và bản lĩnh như thế nào, tất cả đều ngầm hiểu rõ. Hắn thà bị chém đầu cũng sẽ không tuân theo thánh chỉ, đừng nói đến việc sẽ tận tâm vì triều đình mà giết giặc Nguyên, mà hắn sẽ công khai cướp người là chuyện hiển nhiên. Thậm chí là tạo phản!
Đến lúc đó, tình hình sẽ rắc rối hơn nhiều.
Trương Duật quay về quân đội, tiếp tục ngồi vững ở vị trí Đại Tướng kia là có mục đích rõ ràng, hắn ngầm “nhắc nhở” bề trên đừng động đến người của hắn. Hãy để nàng ra đi.
Trương Duật ơi là Trương Duật! Vợ chồng các ngươi thật tâm đầu ý hợp, dám cưỡi “đầu rồng”. Vợ thì ra điều kiện trao đổi, chồng thì âm thầm uy hiếp. Thật là “gan to tay trời”.
Triều đình không muốn mất đi cánh tay phải là Trương Duật trong lúc tình hình hai nước sắp giao tranh. Cho nhiệm vụ lần này, phải mượn tay lão già Nguyễn Trúc Trinh.
Nữ nhân kia một khi đã sang biên giới Đại Nguyên thì lành ít dữ nhiều, đến khi đó, Trương Duật chắc chắn vì mối hận tình mà một lòng giết giặc báo thù.
Còn Lão Thượng Thư từng làm quốc trượng đại nhân kia, kẻ dựa vào Trương Duật mà có mối quan hệ với cựu đế Trần Chính, cũng sẽ lâm vào kết cục nên có.
Vốn dĩ, Hoàng đế hiện tại không muốn thấy sự tồn tại của lão từ lâu rồi, tiếc là vì Trương Duật chống lưng nên lão mới bình yên đến lúc này.
Kế sách một phát bắn chết hai con nhạn, quả là cao kế vi diệu không tưởng.
Vị thừa tướng quỳ rạp xuống, chắp tay thi hành lệnh:
“Thần đã thông suốt, tuân mệnh!”