Trương Duật hừ lạnh, ánh mắt vẫn sắt bén như thường:
“Từ trước đến giờ ta chỉ phụng mệnh thi hành nhiệm vụ trực tiếp từ Quốc Công và Bệ hạ, tất cả công vụ của quân đội cũng chưa đến lượt hai người các ngươi quản. Đó là chuyện thứ nhất.”
“Còn chuyện thứ hai, nếu có người mạo danh thân phận vào quân doanh thì đó cũng thuộc phạm vi quản lý của ta, các ngươi dám dùng hình với Bình Sa khi chưa có sự đồng ý của Đội trưởng đội Cung lẫn kẻ làm Đại tướng này. Trong quân doanh này các ngươi xem ta là cái gì?”
Nói đến đây, hình ảnh khi hắn cởi áo của Võ Đông Nhiên ra, thấy một thân thể máu mủ nhầy nhụa mà lòng quặn thắt lại, mắt hắn long sòng sọc lên hiện ra ý không kiên nhẫn lẫn không kiên dè, rút kiếm ra chĩa về phía Chiêu Sanh Vương.
Chiêu Minh Vương vừa định mở miệng căn ngăn, thì thêm một thanh nữa trực tiếp kề lên cổ ông.
Trương Duật quát lớn, không khí giữa đêm khuya trở nên đông đặc lại khiến ai nấy đều khó thở và lạnh toát sống lưng.
“ Bây giờ ta tính lên đầu các ngươi.”
Lời nói lạnh hơn băng giá tiếp tục phát ra:
“Nếu nàng có mệnh hệ gì, hai kẻ các người đừng mong sống sót trở về Kinh thành cáo trạng.”
Chiêu Minh Vương mặt mày tái xanh, cười lớn vì giận, run run chỉ tay vào mặt Trương Duật thét lớn:
“Haha! Phản rồi, phản rồi! Ngươi nên nhớ thân phận thật sự của mình là gì, lại dám ngang nhiên làm cái hành động vô pháp vô thiên như vậy. Ngươi mà lại xem trọng một nô dịch hơn Bổn vương sao, lẽ nào ngươi không sợ bị chém đầu. Đừng nghĩ Triều đình xem trọng ngươi mà muốn làm gì thì làm!”
Thế rồi, cuộc tranh luận đi đến hồi căng thẳng, các tướng lĩnh, phó tướng nhào vô lều liều chết ngăn cản Trương Duật nếu không đã có đổ máu xảy ra.
Dù đúng dù sai, tội danh thích sát hoàng thất rất nặng, bọn họ chỉ sợ hắn vì một lần nóng giận mất khôn mà không quay đầu lại được.
“Chủ tướng! Xin ngài bớt giận! Xin ngài!”
“Đúng đó, sự việc lần này cũng là tình huống cấp bách. Xin tướng quân đừng vì một phút nhất thời mà phạm sai lầm. Đó là vương gia là cháu của Thái Thượng Hoàng, không ai có quyền xử các ngài ấy nếu không có thánh chỉ.”
“Tướng quân! Tướng quân! Hãy nhìn vào đại cục, chúng ta còn phải hợp lực đối phó với giặc ngoài, lúc này không nên mâu thuẫn nội bộ.”
Cuối cùng, sự việc kết thúc bằng một quân lệnh uy hiếp của Trương Duật.
“Ta cấm các người trong ba năm, không được bước nửa bước vào địa bàn của ta. Ngày nào ta còn ở cái chức vị này, thì chúng ta phận ai nấy quản, quan văn quan võ nước sông không phạm nước giếng. Nếu các ngươi cảm thấy uất ức thì có thể về bẩm báo với Quan gia, cắt chức của ta rồi muốn làm gì làm. Nếu làm trái quân lệnh này, đừng trách tại sao ta mạo phạm hoàng thất.”
(*) Có thể lý giải lời của Trương Duật như sau: Người hoàng thất được chia đất chia vùng để cai quản. Mỗi vị vương gia như một vị chủ tịch Tỉnh của ngày nay, trông coi quản lý một đơn vị hành chính: Châu. Đại Việt có 12 Châu lớn và sau này chia làm 24 Châu nhỏ. Trương Duật có vị trí giống như chức Bộ trưởng bộ quốc phòng ngày nay, là vị chỉ huy tối cao trong quân đội có nhiệm vụ bảo vệ đất nước. Nên Trương Duật tuy về lý hắn hoàn toàn đúng. Nhưng thời phong kiến, hắn làm vậy chính là đối đầu xúc phạm hoàng thất.
Võ Đông Nhiên lại nghe ngóng tình hình về Trầm Hương, thì biết ngay trong sáng hôm nàng quay trở về, đã rời khỏi khu gia quyến quay trở về Kinh Thành. Giữa nàng ta và Trương Duật có gì xảy ra không, thì hoàn toàn không có tin tức gì lộ ra ngoài.
Cô thầm nghĩ có thể kế hoạch ám hại cô không thành công nên Trầm Hương chột dạ chăng? Hay là Trương Duật ép buộc nàng ta rời đi?
Với tính khí của Trương Duật, không biết hắn có xử lý nàng ta như thế nào?
Liệu hắn có vì cô mà trừng phạt nàng không? Đó mãi là một câu hỏi mà cô không thể nào suy luận ra đáp án được.
Từ trước đến nay, Trầm Hương chính là một tầng sương mù đen trong lòng Trương Duật, mãi mãi cô không thể hiểu hắn thật sự đối với nàng như thế nào.
Có tiếng bước chân đi về phía kho thuốc, Võ Đông Nhiên liền nhận ra là Trương Duật.
Từ lúc trong quân doanh biết cô là nữ, Trương Duật bỗng sinh ra một chấp niệm khó ở, hắn ra lệnh không ai được đến gần cô trong phạm vi ba thước.
Cho nên thời gian cô dưỡng thương trong kho thuốc, càng không một ai dám đi nửa bước tới gần.
Hắn ở bậc cửa, có vẻ hơi khom lưng vì dáng người quá cao, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Nàng thấy sao rồi?”
Cô giật mình quay lại nhìn hắn, lòng hơi chùn xuống, có lẽ vì chuyện của Trầm Hương khiến cô có vẻ không vui.
“Ta ổn rồi!”