Trong dòng nước đen ngòm, đội quân đang bơi với tốc độ rất nhanh để tránh sự truy đuổi của quân địch.
Quân cấm vệ của thành Khâm Châu rất nhanh đã phát hiện ra đường lẩn trốn của mật thám Đại Việt, từng tốp lính nhảy ầm ầm xuống hồ đuổi theo.
Chúng ráo riết bám sát từ thông đạo qua khe núi theo đến tận cửa sông lớn.
Số quân lần này tướng Tháp Lỗ điều đi rất đông, một nửa bị chết đuối trong thông thủy đạo, nhưng căn bản vẫn là quá đông so với số lượng 10 người của Nhật Từ.
Khi vừa đến cửa sông, thì thuyền quân địch trên mặt nước đốt đuốc soi xuống tìm kiếm, chỉ cần có người ngoi lên là bắn tên giết ngay tại chỗ, lại có đội thủy quân dưới nước bám sát.
Mười người rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có thể liều mình quay lại ngăn cản trực chiến dưới dòng nước.
Bọn chúng đã đuổi kịp, một trận chiến ác liệt dưới nước diễn ra.
Họ quyết tâm bảo vệ người quan trọng là cô, chín người còn lại dùng sinh mạng để chặn đường địch cho Nhật Từ và cô đi trước.
Âm thanh quẫy nước ầm ầm, máu đỏ dần loang ra một quãng sông quỷ dị vô cùng.
Hai bên lao vào nhau tử chiến trong lòng nước, quân của Nhật Từ đã có người ngã xuống thi thể nổi trên mặt nước.
Nhật Từ là người theo sát Võ Đông Nhiên, nhưng lúc này bả vai phải hắn bị thương trúng độc rất nặng, dẫn đến bị tê liệt một tay, nhất thời không kéo Võ Đông Nhiên đi được.
Trong cơn ngộp nước sắp tắt thở và tình trạng cơ thể quá yếu ớt, cô dần dần buông Nhật Từ ra, cả cơ thể theo dòng chảy trôi khỏi vòng tay hắn chìm xuống.
Nhật Từ hoảng loạn vùng vẫy nhìn ngó xung quanh, hắn nương theo ánh sáng của Dạ Minh Châu từ túi cá nhân của Võ Đông Nhiên phát ra mà khó nhọc lặn xuống đáy sông tìm kiếm.
Nhưng hắn cũng đã dần cạn kiệt sức lực, vì vết thương quá nặng, hắn không thể gắng gượng thêm được nữa, mắt trĩu nặng từ từ nhắm lại.
Bỗng có một bóng đen bơi lướt qua Nhật Từ rất nhanh, tiến đến bên cạnh Võ Đông Nhiên đang dần mất đi ý thức.
Nhật Từ bị một lực đạo khác kéo đi, trong cơn mơ hồ hắn biết đó là đồng đội của mình. Lòng hắn reo lên một tiếng: Có cứu viện đến!
Hy vọng bóng đen kia đến kịp cứu Võ Đông Nhiên thoát khỏi cửa tử, hắn thật sự lực bất tòng tâm.
...
Một bàn tay to lớn, thô ráp nhưng mang theo sự nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, hai tay áp lên má. Cô cảm giác môi mình bị ai đó phủ lên, lưỡi nóng ẩm của đối phương cạy miệng cô ra thổi vào một luồng hơi nóng.
Theo bản năng ham sống của con người, cô mở miệng phối hợp hút nuốt lấy luồng không khí ấy vào ngực.
Người đó vẫn rất kiên trì và dịu dàng, mà trao chút không khí quý hiếm của nhân loại dưới dòng nước sâu cho cô. Trái tim của cô bỗng nhiên mặc nhiên phó thác sinh mệnh vào người này, một sự dựa giẫm tự nhiên nhất, nguyên thủy nhất, mà chính bản thân cô cũng không thể lý giải được.
Cô biết mình rất ích kỷ khi triệt đi nguồn sống của người khác như vậy, nhưng cô còn muốn sống.
Cô muốn gặp lại Trương Duật, nếu cô chết rồi hắn sẽ sống như thế nào đây, cô không cam tâm để hắn lại một mình trên thế gian này.
Khi cứu viện đến thì thế cục đã được đảo ngược, thuyền địch bị đắm, toàn bộ quân truy đuổi đều bị quân cứu viện hạ sát trong dòng nước.
Cả đoàn người mới từ từ ngoi lên khỏi mặt nước, lặng lẽ trong đêm bơi ngược dòng tiến về thượng nguồn. Nơi đó là giáp ranh biên giới, địa phận thuộc quyền quản lý của quan quân Đại Việt.
Trải qua mấy canh giờ vật lộn trong dòng nước lạnh lẽo, sức lực của tất cả mọi người đều hạ xuống mức cực thấp.
Nhưng không thể ngừng lại nghỉ ngơi, chắc chắn tướng Tháp Lỗ không cam lòng để cho đoàn mật thám bình yên rời đi như vậy, phía sau sẽ có đội quân đuổi theo.
Bóng đen kia vẫn kiên trì vượt tuyến dẫn đầu đoàn, mang theo Võ Đông Nhiên bơi đi thật nhanh, dường như hắn chỉ sợ chậm một khắc cô sẽ vĩnh viễn không mở mắt ra được nữa vậy.