Bỗng nhiên cô thấy thị lực của mình trở nên vô cùng nhạy bén, có thể nhìn rõ từng con dòi bọ nhỏ li ti đang bò bò nhúc nhích trong con ngươi màu nẫu sẫm của kẻ đã chết kia.
Chết tiệt!
Hắn bị giam giữ trong cái lồng mà vẫn còn khả năng giết người sao?
Lời tương truyền trong nhân gian hắn là Chiến thần, là ác quỷ, là thú nhân... là sự thật sao?
Cô đưa tay bịt lấy miệng để ngăn lại nỗi sợ hãi đang bao ngập lấy linh hồn nhỏ bé của mình.
“ Ngươi chưa trả lời ta!” hắn lại tiếp tục truy vấn.
Kể từ khi nào một con thú săn mồi hừng hực khí thế muốn moi tim móc mật kẻ đang nằm trong cái lồng đó lại trở nên mất tự tin như vậy?
Qua đi giây phút kinh hãi, cô lấy lại chút bình tĩnh đối diện với câu hỏi của hắn, cố hít thở đều đặn, cô mở to mắt khẳng khái nhìn thẳng vào khoảng đen tối trong lồng sắt dõng dạc trả lời
“ Ta chính là tân nương tử của ngươi.”
Bên trong vang đến tiếng cười trầm thấp, nhưng cô có thể nghe ra được một chút bất lực lẫn tuyệt vọng trong điệu cười ấy
“Hắn dùng cách này để danh chính ngôn thuận thủ tiêu ta sao? Thật cao tay...nhưng...” hắn định nói gì nữa nhưng lại im lặng.
Cô khôi phục vẻ cao lãnh của kẻ đi săn, sang sảng cất giọng hướng đến khoảng đen trước mắt
“Chiếu chỉ ban hôn của hoàng đế đã ban xuống, giờ đây cả thiên hạ này đều đã biết ngươi cùng thê tử mai danh ẩn tích nơi hoang sơ cùng cốc, vĩnh viễn không quay lại...”
“Hừ!” Hắn thở hắt ra một hơi mạnh.
“ Ngày mai ngươi sẽ biết điều mình sắp đón nhận, nếu muốn sống... hãy an phận. Ta không giống với những canh phu trước đây đâu, không ngu ngốc như bọn họ. Cũng không có ai đến đây nữa. Nơi này chỉ có ta và ngươi mà thôi.”
Ắc hẳn, hắn sẽ tò mò về thân phận của cô lắm đây. Tuy giọng nói có chút lạnh lùng bất cần nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng ý chí sinh tồn của hắn.
Nếu muốn chết hắn đã kết liễu đời mình từ lâu rồi, không phải cam chịu một cuộc sống cầm tù khổ sở và nhục nhã như vậy.
Một con ngựa anh dũng thiện chiến, có lòng với thiên hạ, thú vui ngao du trời đất tự do tự tại sẽ không bao giờ chấp nhận bản thân bị tàn phế.
Trương Duật hắn cũng như vậy, cô dám chắc... hắn còn chấp niệm gì đó với thế giới bên ngoài kia, hắn đang chờ trở mình.
Nhưng... có lẽ cô sẽ dập tắt ý định của hắn.
Cô không muốn nói gì với hắn nữa, mặc kệ hắn có ra làm sao thì cô cũng sẽ không quan tâm.
Cô lạnh lùng cất bước đi lên cầu thang phía trước, bỏ lại hắn vẫn một mình bị nhốt ở phía dưới.
Cầu thang gỗ mục rung rinh, các khớp nối cũng đã vô cùng lỏng lẻo khiến cô hơi chới với.
Thầm chửi trong lòng, cái kẻ trông coi phạm nhân trước kia đã sống ở đây như thế nào mà không chịu tu sửa nơi ở.
Nghĩ đến kẻ trông coi cô bất giác rùn mình sợ hãi. Thi thể của hắn vẫn còn ở phía dưới kia đang dần dần mục rữa, cô có thể ngửi thấy mùi xú uế nồng nặc bốc lên khoang mũi của mình.
Cố gắng tự nhắc bản thân, nếu lên phía trên sẽ tránh đi cảnh tượng khủng khiếp ấy. Nhưng ý nghĩ sau cánh cửa là nơi mà người kia ngày nào cũng ngủ và sinh hoạt thì lại khiến cô không thể bình tĩnh được, cô chỉ sợ sau khi mở cửa đi vào thì linh hồn của người đó vẫn còn ở đây, sẽ dọa cô chết đứng tại chỗ.
Hít một hơi thật mạnh!
Cô bước vào bên trong, một mùi ẩm mốc và khoảng không tối đen bao trọn lấy cô.
Rất nhanh, cô lấy ra đá lửa và cây bông tẩm dầu ra bật lên nhóm bếp. Hy vọng là ở đây có bếp lò. Cô nghe nói dân tộc Miêu có tục lệ đốt lửa nấu ăn trong nhà mà không phải là một gian bếp riêng như người Kinh, ở vùng núi về đêm rất lạnh nên thiết kế kiểu này cũng là cách để họ sinh tồn nơi này.
Chút ánh sáng le lói bùng lên trên tay, cô liền vui mừng nhìn thấy một gian bếp nhỏ ngay trước mắt.
Nói là gian bếp có vẻ hơi khoa trương vì nó chỉ là một cái kiềng bằng sắt ba chân rỉ sét phía dưới là chút tro bụi lạnh lẽo, dường như rất lâu rồi chưa có ai nấu nướng trên cái kiềng này.
Cô vội ngồi xuống nhóm bếp bằng chút ít củi mục vương vãi rơi rớt xung quanh, công việc này với cô có lẽ trước đây cô không thể làm được, nhưng hiện tại thì quá dễ dàng với cô.
Trước kia có kẻ hầu người hạ, cơm bưng nước rót dâng tận giường, cô cứ thế tận hưởng năm tháng êm đềm hạnh phúc bên cha mẹ.
Nhưng... thế sự xoay vần, đời người không thể lường trước được những biến cố có thể xảy ra.
Cha cô là quan tri huyện, mẹ cô là tiểu thư con của một Phu Tử, tuy gia thế không cao sang không quyền quý bằng các Vương công quý tộc nhưng cũng là một được gọi là gia đạo kiểu mẫu có của ăn của để, có chút tiếng tăm ở vùng đất Diễn Châu.
Thế nhưng không biết kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì mà tai họa ở đâu lại đổ xuống toàn gia tộc.