Võ Đông Nhiên không chú ý đến kẻ phiền phức đó nữa, cô nhìn người thiếu phụ đang khóc ở bên cạnh người đàn ông
“Người này là chồng của chị sao? Mau ôm hắn đi!”
Thiếu phụ đó vẫn hơi ngơ ngác, cô không nói nhiều vẫn một biểu cảm lạnh nhạt nói:
“Sẽ đau!”
Tuy nhiên, bột sâm đại hành (*) trong túi cá nhân quá ít, cô quay ra nhìn Trương Duật ánh mắt cầu cứu.
“Chàng giúp ta đi hái cỏ cầm máu.”
(*) Bột sâm đại hành: Dùng củ đã cắt bỏ rễ và thân, rửa sạch, thái mỏng, phơi hay sấy thật khô, tán thành bột thật nhỏ, rây mịn, cho vào lọ đậy kín, để nơi khô ráo. Tác dụng cầm máu, diệt khuẩn tránh nhiễm trùng, đặc biệt giải một số loại độc rắn.
Người trải qua đao thương nhiều hơn ăn cơm như Trương Duật, thì mấy cây thuốc đơn giản như cầm máu, tiêu độc, thì hắn nắm rõ. Không cần cô nói thêm hắn đã rảo bước chạy đi, cô nhìn bóng lưng hắn rời khỏi dần dần cách xa nàng một quãng sau cánh cổng đình. Thân thủ nhanh nhẹn, nói ít làm nhiều. Hắn vẫn như vậy, chỉ cần cô vừa thoáng nghĩ điều gì trong đầu, hay vừa mở miệng nói ra điều mình muốn, hắn đã thấu hiểu tất cả.
Cô dời ánh mắt di chuyển đến những người nằm trước mặt, sau đó lấy dao lấy tất cả vụn rỉ sét, cùng đất bẩn thiểu dính trong vết thương ra. Kẻ dùng dao phải dùng sức cỡ nào mới sử dụng một con dao cùn đâm thủng đùi người đàn ông như vậy.
Người đàn ông đau đớn thét lên, xung quanh ai cũng xanh mặt xem một màn kinh dị đang diễn ra.
Cô cười nhạt, giọng nói bình thản:
“Đừng sợ, dao lớn đâm ông còn chưa chết, thứ này không làm gì được ông đâu.”
Người đó nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng, không thể hiểu một thiếu nữ lại có lá gan lớn như vậy.
Võ Đông Nhiên điềm tĩnh vừa làm vừa nói:
“Ta từng tháo khớp chân tay của rất nhiều người. Hay là nối chân tay của người chết nữa! Người chết thì không nhiều lời, không la hét đau đớn. Chỉ có điều thi thể thối rữa rất khó coi, còn dọa cho người khác sợ hãi.”
Người đàn ông tập trung vào câu chuyện của cô mà bỗng chốc quên đi sự đau đớn trên thân thể, hắn còn thều thào đáp mấy lời:
“Người như tiểu thư đây cũng biết sợ hay sao, ta cũng chưa từng thấy nữ nhân nào thấy máu mà không chút cảm xúc như tiểu thư.”
Dưới lớp khăn mặt là một nụ cười nhạt, nếu người này biết thân phận của cô còn rẻ mạt hơn cả ông ta thì có còn gọi cô hai tiếng “tiểu thư” hay không nữa. Đời là vậy, chỉ vì bộ trang phục đẹp đẽ cô mặc trên người liền có thể đổi lấy một sự nể trọng, nếu ở đây có ai biết có một tội phạm án tử hình lẩn trốn trong làng, chắc có lẽ chỉ cần một khắc thôi thì quan quân sẽ đến ngay thôi.
“Nhà ta hành nghề bốc mộ, quen rồi!” Cô nói dối một lý do cho qua chuyện, cùng lúc đó vết khâu cuối cùng cũng đã hoàn thành.
“Hóa ra là vậy!”
Cô trò chuyện với ông ta chỉ là muốn phân tán sự chú ý, nếu không khâu sống không có thảo dược giảm đau, chắc chắn người đàn ông này sẽ bất tỉnh ngay lập tức. Đây là hành động nhân đạo cơ bản mà một người thầy thuốc nên làm với người bệnh.
....
Đa số những người bị thương đều là vết thương hở do bị chém, hay bị bẻ chân bẻ tay trật khớp nên Võ Đông Nhiên chỉ đơn giản châm cứu, sơ cứu rửa sạch rồi khâu vết thương lại, hay là chỉnh lại xương khớp cho họ. Khi cô đang làm việc của mình thì Trương Duật giã thuốc đắp vết thương băng bó cho người bị thương.
Cả hai phối hợp rất nhịp nhàng, không ai nói với ai câu nào. Thỉnh thoảng tầm mắt lại dừng trên người đối phương, sau đó để lại nụ cười ngượng ngừng tình ý ngập tràn.
Sau khi xong tất cả mọi việc, thì đã qua chính ngọ là thời điểm mặt trời mạnh mẽ chiếu những tia nắng nóng bỏng xuống mặt đất như thiêu như đốt con người.
Cô chạy vào trong thềm của điện thờ để ngồi kê đơn thuốc, nơi đó có nhóm nam nhân đang ngồi tránh nóng. Trương Duật bước theo sau cô, dường như hắn không sợ nắng như người bình thường, ung dung theo sau lưng cô không vội vàng.
Võ Đông Nhiên chưa kịp đặt mông xuống thềm thì đã nghe giọng nói không thoải mái vang lên:
“Đàn bà không được phép ngồi chễm chệ nơi thờ cúng linh thiêng.”
Nhiều giọng nói lao nhao chen vào:
“Đúng đó! Sao lại không ý tứ như vây!”
“Thần linh sẽ quở phạt nàng ta!”
“Người không đoan chính!”
Giọng của trưởng làng cũng có vẻ hơi khó xử, nhưng lời lẽ ôn hòa hơn.
“Tiểu thư, phiền cô có thể dời ra bóng cây ở kế bên đình ngồi được không ạ? Bên đó, có mấy mụ đàn bà đang nấu thuốc, tiện trò chuyện hơn.”
Võ Đông Nhiên thoáng run người, cảm giác ê chề xấu hổ nhiều hơn là tức giận. Cô mím môi, cả người định đứng dậy, dù sao cũng không muốn tranh cãi nơi thờ cúng thần thánh.
Một bàn tay đặt trên vai cô mạnh mẽ ấn xuống.
Trương Duật đứng bên cạnh cao lớn sừng sững, Võ Đông Nhiên từ phía dưới nhìn lên, hắn trong mắt cô hiện ra uy thế bức người.
Trong đáy mắt Trương Duật phát ra một luồng khí lạnh, biểu hiện sự phẫn nộ đã vượt giới hạn chịu đựng.
“Phu nhân ta ngồi đây, kẻ nào dám đuổi?”
Nhìn dáng vẻ muốn đánh người của hắn, những cặp mắt kia hiện lên mấy phần sợ hãi. Trưởng làng vội nói lời giảng hòa:
“Bẩm ngài, mọi người ở đây không dám làm khó, chỉ có điều từ trước đến nơi lệ làng không có quy củ này. Chỉ sợ thần thánh trách phạt, người chịu thiệt lại là phu nhân nhà ngài.”
Hắn nhếch môi khinh miệt:
“Kẻ nào dám nói lời xúc phạm thân phận nữ nhân của phu nhân nhà ta, thì chưa biết ai mới là kẻ chịu thiệt đâu! Các ngươi là một đám vong ân bội nghĩa, nàng vừa ra tay phụ giúp cứu mạng người, vậy mà vì một chỗ ngồi lại buông lời sỉ nhục nàng. Nếu các ngươi biết nàng ấy đã từng làm gì cho giang sơn này thì còn dám ở đây buông lời cay nghiệt như vậy hay không?”