Trong không gian mờ mờ, cô không thể nào thấy được đôi mắt phượng ngập tràn ý cười, cùng khóe môi cong của hắn được, nếu không dù có lũ quét đổ xuống đầu cũng không rửa trôi hết sự ngượng ngùng của cô.
Hắn dựa theo năng lực quan sát trong bóng tối tài tình, cúi xuống nhìn vào đôi mắt mê loạn lửa tình nhưng vẫn cố gắng kiềm chế giữ mình của thiếu nữ. Tay vuốt mũi cô một cái, giọng nói đậm vị yêu thương nuông chiều.
“Đối với phu quân, sao lại ngại ngùng?”
“Ta không có.” Cô lí nhí phản đòn trong vô vọng.
Hắn cũng không muốn cô xấu hổ đến mức khóc ra đây, nên chủ động nhận lại tất cả về mình. Giọng nói trầm lắng xuyên vào tâm can khiến cô dâng lên một trận ngứa ngáy.
“Ừ! Là phu quân ép buộc nàng, là Trương Duật lưu manh, xấu xa, càn quấy. Âm thanh chết tiệt gì đó, hay rên rỉ khóc thút thít gì đó là ta làm, của ta tất.”
Cô hừ một tiếng trong lòng, dù biết hắn nói điêu nhưng tự dưng cô lại bớt đi một phần cảm giác e thẹn trong lòng.
Trương Duật lại giở trò nữa rồi, có thứ gì đó ẩm ướt ấm nóng vuốt ve vành tai non mềm của cô, khơi gợi lên một sự hưng phấn hoang dại trong cơ thể. Võ Đông Nhiên lại nhanh chóng di chuyển sự chú ý của bản thân, cắn răng ngăn chặn cảm giác lâng lâng, ngứa ngáy khó chịu nơi đâu đó.
“Nếu ngày mai chàng lên Kinh, Quan gia giữ làm chàng lại lập phủ. Nếu lại có thêm một chiếu chỉ lập thê, ban cho chàng một nàng quận chúa, hay một cô tiểu thư nào đó thì sao?”
Trương Duật ngẩn ra một chút, chỉ có hắn mới biết hắn lên Kinh không phải vì những phần thưởng đó, nàng lại bắt đầu lảm nhảm nói đủ chuyện không có căn cứ, thật sự không muốn nghe nữa!
Hắn chỉ muốn tận hưởng cảm giác bên cô đêm nay, mặc kệ này mai có điều gì đang chờ đợi. Hắn buồn bực, mặt mày đỏ gay, liền đưa tay vuốt vội mồ hôi trên trán.
“Nàng có thể giống như nữ nhân khác được không? Chỉ giỏi làm ta mất tập trung. Nàng nói cái gì vậy, lập thê thiếp gì ở đây...?” Thật tâm lúc nói câu này hắn không hề có ý nghĩ gì không minh bạch, nhưng không ngờ chỉ trong một thoáng lơ là lỡ miệng, đã gây ra sai lầm nghiêm trọng .
“Nữ nhân khác là ai?” Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng lại mang một sức nặng có thể khiến kẻ đang ở trên thân cô sinh ra ảo giác như rơi đang xuống hố vực sâu. Không gian bỗng chốc yên lặng như tờ, cơn kích tình hừng hực nóng ran từ hạ thân bay biến đi. Chỉ còn lại luồng gió lạnh thấu xương từ đôi mắt của cô đang ập đến.
“Ta... chỉ là nói vậy thôi.”
Lần đầu tiên cô bắt gặp thái độ lúng túng, ba phần lấp liếm bảy phần chột dạ của hắn.
“Nữ nhân khác là ai?” Vẫn câu hỏi đó, cô bỗng bình tĩnh lạ thường.
Hắn nuốt nước bọt tự trấn tĩnh mình, hầu kết khẽ động không đánh tự khai là hắn đang căng thẳng.
“Kẻ thất phu ăn nói hàm hồ! Nàng đừng để tâm.”
Thời gian như ngưng lại. Hắn nhìn thấy trong đôi mắt cô có một tầng băng mỏng, ẩn giấu dưới lớp băng lạnh đó là con sóng nước trải dài mênh mông đang giãy dụa kịch liệt.
Mãi một lúc sau, cô bỗng phá tan không gian tĩnh lặng bao trùm hai người, cô nói “Ừ”.
“Nàng không hỏi nữa sao?”
“Không!”
Cô trả lời rất gọn, cứ như một thoáng sương mai trong nắng vậy. Nhưng chính thái độ bình tĩnh của cô lại khiến hắn rơi vào hoang mang vô tận.
Mồ hôi Trương Duật túa ra đầy đầu, nhưng không phải vì nóng mà là vì lạnh. Là mồ hôi lạnh!
“Nàng giận ta sao?”
Cô lại dịu dàng nói:
“Không, lẽ ra ta không nên làm chàng mất hứng! Chàng thứ lỗi cho ta.”
Trương Duật nghĩ cô phải làm tình làm tội hắn, tra hỏi đến khi ra nghi vấn kia. Không ngờ lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Người con gái này đã đạt đến mức kiềm chế thượng thừa như vậy sao, lúc này người khó chịu không chỉ cô mà còn có hắn.
Ngón trỏ vuốt hai bên mày để điều chỉnh lại cơ mặt cứng nhắc của mình, Trương Duật hắng giọng:
“Nàng nên giận ta mới đúng.”
Võ Đông Nhiên rũ mắt xuống, dáng vẻ mềm yếu đến đau lòng, hơi thở của nàng nhè nhẹ phả ra quấn quýt bên tai hắn, nhưng lại nghe ra có đôi ba nhịp rối loạn.
“ Ta không giống nữ nhân trong thiên hạ này, ta không thể chấp nhận chuyện... ong bướm của nam nhân, hay là chuyện tranh giành địa vị thê thiếp trong một gia đình. Ta biết không nên ép buộc chàng... cũng không nên hỏi. Lúc nãy, vì bản tính cố hữu... lại không nhịn được."
Hắn đổi tư thế, trườn người đến ôm cô vào ngực.
“Tại sao lại hiểu chuyện như vậy! Nàng cứ như thế, ta muốn ức hiếp nàng một chút lại cảm giác một bầu trời tội lỗi.”
Hơi thở của Trương Duật có một chút rối loạn, nhưng rất nhanh sự trầm ổn trong hắn đã trở lại. Những lời hắn sắp nói ra, bản chất không phải là lời thú tội, nhưng lại là lời thật lòng từ tận tim muốn xoa dịu cô.
Nếu hắn không một lời giải thích, chấp nhận sự "hiểu chuyện" ấy bỏ qua thái độ khác thường của cô, có lẽ người con gái này sẽ tiếp tục che giấu cơn bão trong lòng mà khóc thầm trong đêm tối.
Lời nói của hắn trầm thấp ôn hòa:
“Ta vào quân đội năm mười tuổi, mười hai tuổi đã cầm kiếm ra trận. Nàng biết đấy, ta cũng là nam nhân mà. Quanh năm luyện võ, múa quyền. Ở giữa một đám hùng binh thô lỗ, không nói chuyện binh đao, chiến trận thì đàn bà là điểm mấu chốt trong mọi cuộc trò chuyện. Tinh lực thanh niên trai tráng năm mười bảy, mười tám dồi dào, cũng không tránh khỏi chuyện ấy... Tuy nàng không phải là người đàn bà đầu tiên của ta, cũng không phải người đầu tiên ta thích...”
Hắn lại vuốt mũi, có chút khó nói, sau đó lại áp tay lên má cô, giọng nói từ tính thủ thỉ vào tai.
“ Nhưng, nàng là thiếu nữ đầu tiên ta chủ động nắm tay, người đầu tiên ta cõng trên lưng, người đầu tiên ta hôn, người đầu tiên cho ta thứ cảm giác rung động thật sự... Từ khi chúng ta bên nhau, ta chỉ muốn cùng nàng. Ta chưa từng có ý nghĩ phản bội nàng.”
“Ta nói vậy dù biết nàng sẽ giận, nàng có thể đánh ta, nhưng đừng để ấm ức trong lòng như lúc nãy. Nàng có thể suy nghĩ thoáng lên một chút. Ta là kẻ thô lỗ, cộc cằn, nóng tính, tất cả sự dịu dàng ta đối với nàng lúc này, đều là...từ từ mà học.”
“Cứ xem như đó là... học hỏi kinh nghiệm đi. Được không?”
Cô nhìn một màn lúng túng của hắn, trong lòng bỗng có chút tư vị ngọt ngào ấm áp chảy qua. Cô hít một hơi, khẽ hạ giọng xuống thật thấp để tránh hắn có cảm giác bị áp bức, cũng không muốn hắn nghĩ nàng là loại nữ nhân chua ngoa ghen tuông vớ vẩn.
“Chàng không cần giải thích đâu. Ta cũng sống trong doanh hơn ba năm, ta hiểu! Lúc nãy, chỉ là không khống chế được tâm tình. Vì, ta không thích chàng so sánh ta với ai! Trương Duật chàng nhớ kỹ cho ta, dù ta không hoàn hảo, không công dung ngôn hạnh, hiền thê thục nữ như phu nhân Trầm Hương. Hay chuyện phòng the nam nữ, ta không thành thạo chiêu trò quyến rũ bằng mấy đào nữ phong trần ở quân kỹ... nhưng ta là ta, ta là duy nhất. Chàng có thể không chấp nhận ta, nhưng không được phép phạm vào cấm kị trong lòng ta. Nhớ rõ không?”
Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội nói:
“ Ừ, nàng là độc nhất vô nhị. Lúc nãy ta chỉ lỡ miệng, mong nàng thứ lỗi.”
Sau đó, hắn nghiêng người lại, ngữ điệu vui vẻ hấp tấp lại hiện ra
“ Vậy tiếp nhé!”
Cô chưa kịp nói thêm từ nào đã bị Trương Duật chặn miệng lại, lửa tình được thổi bùng lên.
Không biết hắn lấy sức lực ba bò chín trâu ở đâu ra, cuộc truy hoan lại tiếp tục triền miên đế tận canh ba.