Hắn đỡ cô lên ngựa, cả hai cùng đi đến một nơi. Cô bỗng ngoan ngoãn lạ thường, dáng vẻ mềm mại ngọt ngào cùng hắn trên ngựa không phàn nàn hay chống đối, cũng không còn lạnh lùng thờ ơ như mấy hôm nay nữa. Có phải cô nhận biết hắn sắp đối diện với một quyết định quan trọng hay không?
Ngựa đi một canh giờ đã đến một ngôi nhà ba gian ở làng Kình thuộc Yên Sơn, thoạt nhìn ngôi nhà rất đơn giản nhưng lại hiện lên vẻ cổ kính trang nghiêm, kiến trúc giống nhà thờ tổ. Cô ngơ ngác nhìn hắn.
Trương Duật nhảy xuống ngựa trước, sao đó giơ tay đỡ cô xuống.
Hắn mở cánh cửa, bước vào ngôi nhà đã rất lâu rồi hắn chưa trở về. Âm thanh kẽo kẹt phá tan bầu không khí tĩnh lặng lành lạnh của đêm trăng vắng vẻ, hắn nắm tay cô bước vào gian nhà chính.
Sau khi hắn đốt đèn lên, không gian bên trong hiện ra, trước mắt cả hai là một điện thờ.
“Đông Đông! Ta đưa nàng đến gặp cha mẹ! Đây là nhà thờ của dòng họ Trương.”
Cô sững sờ, bỗng rối loạn lùi về sau một bước. Nhưng rất nhanh hắn đã nắm tay cô giữ lại.
“Đừng, Trương Duật! Ta đang làm việc trái đạo trời. Ta không đã không còn là...” nước mắt cô bỗng tuôn rơi, nỗi uất ức lại trào về. Tại sao số phận lại ép buộc cô phải thừa nhận một việc mà cô không muốn như thế này? Tự mình thừa nhận, hắn và cô đã không còn là vợ chồng nữa.
Trương Duật mặt lạnh đi, hắn gằn giọng nói lớn:
“Đạo trời hay đạo người gì đó ta không cần biết. Giữa ta và Trầm Hương không phải thứ đạo nghĩa đó.”
Hắn thuận trọng nhìn cô hỏi: “Có phải nàng e ngại đoạn tình cảm của ta và nàng ấy nhiều năm trước đúng không? Tại sao nàng chưa từng hỏi về chuyện đó, nàng không quan tâm sao?”
Dĩ nhiên cô biết Trương Duật và Trầm Hương đã quen biết nhau mấy chục năm. Nhưng trong lòng cô lúc này, không thể không có sự chua chát, buồn khổ khi nhớ về mối tình thanh mai trúc mã đó của hắn.
Tất nhiên là cô rất muốn nghe, đã có rất rất nhiều đêm cô nằm bên cạnh Trương Duật từng xuất hiện suy nghĩ này, đặc biệt là từ lúc nghe được đoạn nói chuyện của Trương Duật và quan Thượng Thư Đại Nhân bên bờ sông Kỳ Cùng năm ấy.
Cô không biết tình cảm của Trương Duật dành cho Trầm Hương sâu đậm đến mức nào, mà khiến hắn có thể vì nàng ta mà quên mạng như vậy.
Nhưng cô không dám hỏi, không phải vì sợ Trương Duật không nói, mà là vì nếu nghe xong liệu cô có còn vui vẻ hay không?
Âu con người cũng là ích kỷ, nào có ai muốn người mình yêu đã từng nhất kiến chung tình với một người con gái khác đâu, nếu nghe chỉ để thỏa mãn trí tò mò nhưng khi biết mọi chuyện chắc chắn cô sẽ buồn bực, nhớ mãi không quên.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn nói ra:
“Chàng có gì muốn nói thì nói đi! Ta nghe.”
Hắn nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, thì yết hầu khẽ động ánh mắt xa xăm nhớ về một đoạn ký ức mà cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên.
Rất nhiều năm về trước, ở Kinh Thành Thăng Long trong phủ Bộ Thượng Thư rộng lớn, xa hoa có một đứa bé trai nô dịch cha vừa mới mất, đứa bé mặt mũi hốc hác xanh xao đói khổ, quanh năm chỉ quẩn luẩn ở nhà xí, bãi rác phế thải tanh tưởi làm những công việc dơ bẩn, bữa đói bữa no, bị gia nhân trong phủ thi nhau ức hiếp hành hạ.
Ngày cha thằng bé mất, xung quanh là đám ruồi bọ bẩn thỉu xì xầm chỉ trỏ:
“ Chết rồi, cho người vào quàng đưa ra bãi tha ma”
“ Còn thằng bé này thì sao?”
“ Nó là con của nô dịch thì cả đời này chính là nô, phải ở lại làm trâu làm ngựa để cho quan sai bảo!”
“ Này, ngươi còn đứng đó làm gì. Lau nước mắt lèm nhèm của ngươi, ra sau gánh nước. Cha chết nhưng công việc vẫn phải làm!”
“ Ranh con, lười nhát! Mau đứng dậy làm việc. Còn ôm thi thể đó thì đừng trách. Thi thể của cha ngươi để bọn gia nhân nó đem đi.”
Tiếng đòn roi vang lên phía sau lưng kéo theo một cơn đau thấu tận xương khiến hắn bừng tỉnh. Hắn trừng cặp mắt căm giận vào tên quản gia vừa đánh mình rồi tức tốc nhào lại cào loạn đánh lão, hai mắt đỏ hoe.
“ Chính lão đã tư lợi đổi thuốc của cha ta thành nước đường đen đúng không? Thương hàn sao có thể dễ chết như vậy. Lão là quân giết người...” Tiếng của hắn khàn đặc, ngập tràn ai oán bi thương.
Chưa kịp chạm vào người của lão quản gia, đã bị ngay một cú đạp vô mặt. Sau đó là một nhóm những đứa trẻ nô dịch nhào đến đấm đá bâu xé hắn.
“ Dừng tay!” Thanh âm mềm mại dễ chịu vang lên.