Ở trại quân doanh tổng này sát kinh thành Thăng Long, trong những ngày vừa mới kết thúc chiến tranh vẫn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hỗ trợ Cấm vệ quân của Phạm Ngũ Lão bảo vệ Kinh Thành, đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra nguy hại cho triều đình.
Trong doanh dưới sự chỉ thị của Nguyễn Khoái, thuộc phân khu Huấn luyện thì bắt đầu từ một tháng sau chiến tranh sẽ cho toàn quân luyện tập, không phân biệt bất kỳ phân khu nào, chỉ trừ người cao tuổi sẽ được miễn duyệt, giả như mấy Y sư đại nhân, hay là quan chép sử (*)
(*) Chức quan này trong quân đội tương tự như Phóng viên chiến trường ngày nay, ghi chép diễn biến cuộc chiến, tình hình quân doanh để thông tin về cho Hoàng đế. Họ là quan văn thuộc Quốc Sử Quán- người Triều đình phái đến.)
Cuối tháng sẽ có đợt duyệt quân tổng kết, ai không đạt chỉ tiêu sẽ bị phạt nặng, cô chỉ nghĩ đơn thuần là tập luyện như bình thường mà thôi, nên cũng không mấy để ý cho lắm.
Trịnh Chiêu có đến tìm cô mấy lần nhưng cô vẫn không chịu gặp, từ sau đêm hôm đó cô đối với Trương Duật có một lòng quyết tâm hạn chế gặp mặt, trừ trường hợp bất khả kháng.
Mấy ngày nay, Võ Đông Nhiên vì trốn tránh Trương Duật mà cô xin đến khu chăm sóc đặc biệt ở lỳ trong đó, vì đây là khu bệnh xá dành cho bệnh binh nặng nên khối lượng công việc rất nhiều, ngày nào cũng có người chết bị khiêng ra.
Y sư Thanh Cao càng lúc càng tin tưởng cô, cho đi theo phụ tá ông rất nhiều việc, nhưng mỗi lần đến lều chỉ huy là cô thoái thác không đi.
Y sư Thanh Cao phì cười nhìn cô hiền hòa nói:
“Bình Sa, ngươi sắp tới thay ta làm tất cả mọi việc được rồi đó. Từ ngày có ngươi theo về Thị Cầu ta bỗng nhàn hạ hẳn ra. Nhóc con tính làm Y sư đại nhân hay sao?”
Võ Đông Nhiên chớp mắt nhìn ông, sau lớp mặt nạ cười nhẹ đáp lời:
“Con không dám thư quan đại nhân! Con chỉ cố gắng đỡ phụ tá ngài thôi, không có ý ngu si vọng tưởng.”
“ Ta nói vui thôi! Con đừng sợ!” Ông chuyển hẳn ngữ điệu, giọng nói thêm phần ôn hòa.
“Tại sao con biết cách giải độc cho tướng quân!”
Trước kia, khi Trương Duật về cô đã nói với hắn về việc chuyển bộ liệu trình chữa bệnh của hắn cho Y sư Thanh Cao, nên cô dường như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
“Bẩm quan, con là vô tình nhặt được thôi ạ! Trước kia có quen biết một Y sư chiến trường bị bắt làm nô lệ, nên được ông ta chỉ dẫn.”
Cô không muốn làm vị đại nhân này cảm thấy bị một nô dịch qua mặt, đối với người này cô vẫn dành một sự tín nhiệm và thiện cảm rất nhiều. Ông là vị quan duy nhất không coi thường hay hành hạ nô dịch.
“Bình Sa, đừng đến khu chăm sóc đặc biệt này nữa. Để ta trông coi. Mấy hôm nay trong quân đã di chuyển binh đoàn về trấn các ải rồi, trong doanh cũng không còn nhiều việc như xưa nữa. Ngày mai là trong quân có buổi thi đấu, ngươi chuẩn bị cho tốt, cố gắng đừng để không đạt yêu cầu.”
Hóa ra, quân đoàn các nơi đã rời đi rồi sao? Vậy là Trương Duật cũng sắp vào kinh rồi!
Cô cảm tạ ông rồi rời đi.
Mặt cô lúc này mới lộ ra vẻ hoảng hốt, thời gian này cô ở trong khu chăm sóc đặc biệt nên hầu như không nghe tin tức thi đấu này.
Trước kia ở doanh trại nô dịch, chỉ có luyện tập mỗi sáng theo quy chế thôi, nhưng không hiểu sao nay lại có cả duyệt quân thi đấu tổng kết nữa rồi.
Cuối cùng nỗi sợ ấy cũng đã đến.
Buổi sáng hôm ấy, cô dậy sớm nấu mấy trăm siêu thuốc trị thương cho bệnh binh, sau đó tức tốc chạy đến thao trường điểm danh, lúc này mặt trời còn chưa mọc mà tướng sĩ, binh lính gần như đều có mặt sẵn sàng.
Hôm nay vì để hạn chế sự chú ý, cô đã mặc lại bộ quần áo Trương Duật xé nát đêm hôm ấy đã được khâu lại, nhìn tổng thể thê thảm vô cùng. Cô búi tóc củ hành cao lên lộ ra sau gáy một vết sẹo, mặt mày nhếch nhách tệ hại.
Trên thao trường có một đài đấu võ lớn, nơi để binh sĩ luyện tập đấu vật. xung quanh là các thanh trụ được quây bởi dây thừng sợi mây. Phía xa xa là khán đài dành cho tướng chỉ huy, cùng hộ vệ.
Phía dưới là binh sĩ toàn doanh, phân thành từng khu riêng biệt, tầm mắt cô không thể nhìn hết có bao nhiêu quân lính trong này.
Cả thao trường rộng lớn bằng phẳng, xung quanh trong khoảng một dặm không có nổi một tán cây, dường như nơi này được san lấp để phục vụ cho quân đội, nơi để binh sĩ rèn luyện mỗi ngày. Phía xa xa có bãi tập bắn cung có nhiều hình nộm người bằng rơm xếp hàng dài, ngoài ra còn có các thanh xà ngang rất cao để binh sĩ luyện thể lực.
Gió nổi lên, một luồng gió mát thổi vào mặt cô lành lạnh. Cô có cảm giác có cặp mắt đang dõi theo mình, liếc nhìn ngó nghiên một lát sau đó lại rơi tầm mắt vào khán đài kia.
Có Lý Bích và Trương Duật ở đó, nhưng Trương Duật không nhìn cô lấy một cái, hắn lãnh đạm uy nghi ngồi ở giữa phóng tầm mắt bao quát tất cả, hoàn toàn không để cô vào mắt.