Đập vào mắt cô chính nơi quyến rũ nhất của người đàn ông, nơi ấy cho cô biết hắn đã kích động dục tình đến mức như thế nào. Hầu kết như một viên hoàn đơn bổ dương góc cạnh, liên tục di chuyển lên xuống, chứng tỏ hắn đã sẵn sàng đưa con mồi vào bụng.
Cô theo bản năng cũng nuốt nước bọt một cái. Không phải cô ham muốn vẻ đẹp của hắn đâu! Mấy năm nay cô, tâm cô hoàn toàn thanh tịnh với nam nhân! Cô tự cho mình một lời giải thích như vậy.
Nhưng làm sao bây giờ? Tầm mắt vô tình dời xuống rơi trúng chỗ đó.
Thật sự chỉ là vô tình... Cô bị cái bụng lòi lõm các múi cơ của hắn dụ dỗ. Cô bỗng làm một việc thật ngớ ngẩn trong hoàn cảnh này, đó là... đếm có bao nhiêu múi cơ trên vùng bụng phẳng lỳ ấy. Trong lúc nhất thời, tầm mắt di chuyển dần theo tuyến nhân ngư, hai rãnh sâu từ hai bên hông chạy chéo xương chậu qua hõm rồi kết thúc ngay tại vị trí đó.
Trời ơi!
Lúc trước, cô cùng hắn một lần ở nhà tre trên núi, nhưng lần đó tâm tình cô bất ổn hoàn toàn không biết thứ gì là hưởng thụ, thị giác xúc giác đều nương theo vầng sáng mờ nhạt mà cảm nhận, cô không thể nhìn ra hình dáng cái kia của hắn nó như thế nào.
Còn lúc này... xin hãy chọc mù mắt cô đi!
Gia giáo lễ tiết đức hạnh của cô biến đâu mất rồi, trong mắt chỉ còn lại vật nam nhân cường đại ấy.
Tim cô bỗng chốc đập liên hồi, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở.
Sự run rẩy yếu ớt của thiếu nữ mềm mại mát lạnh dưới thân, khiến hắn không thể kiềm chế được nữa. Hắn khom lưng cúi xuống, đưa tay vòng ra sau cổ tháo dây yếm, từ từ kéo toàn bộ xuống, mảnh vải mềm mại nhỏ xíu màu trắng gạo rơi xuống bên cạnh giường.
Bộ ngực trắng noãn mềm mềm, như hai chiếc bánh thơm ngọt với hai dấu chu sa hồng hồng in phía trên hiện ra, quyến rũ mời gọi người đối diện.
Cơ thể người con gái vừa thơm vừa có tính công kích mạnh thế này làm sao hắn có thể chống cự được nữa. Hắn tự khâm phục chính mình, những ngày ở Cổ Lũng tại sao hắn có thể nín nhịn lâu đến như vậy.
Xương quai xanh cong cong nổi bật dưới chiếc cổ trắng ngần, bả vai cân đối hai bên tròn tròn trắng mịn chỉ khiến hắn muốn cắn một cái để lại ấn ký chủ quyền.
Hắn vùi mặt vào giữa rảnh ngực cô, hít một hơi thật mạnh. Môi di chuyển dần dần đến sang bên cạnh điên cuồng chiếm đoạt cắn mút, như muốn nuốt trọn phần cơ thể này vào trong. Tay còn lại không để rảnh rỗi lập tức di chuyển bắt lấy bên kia, sau đó hắn ung dung đưa ra kết luận. “Chỗ này lớn hơn rồi!”
Nghe hắn nói xong, cô vừa ấm ức vừa ngượng ngùng, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, mồ hôi túa ra ướt nhẹp hai bên tóc mái.
“Đê tiện! Đem miệng của chàng cút ra!”
“Nàng xấu hổ cái gì? Chỗ nào trên người nàng ta còn chưa thấy qua. Chỉ có điều...bây giờ, hấp dẫn hơn.”
“Tiện nam, chàng mà xứng làm tướng sao? Dùng sức mạnh cưỡng ép một kẻ yếu thế hơn mình. Còn buông lời dung tục với ta. Tiện nam! tiện nam!” Tức giận bị hắn trêu chọc càn rỡn, cô dùng chút sức lực còn lại chửi mắng không lệch chút nào, mấy năm ở trong doanh cũng học không ít vốn liếng “chửi người”.
“Chửi hay lắm! Chửi nữa đi! Ta vốn sinh ra đã đê tiện mà, lẽ ra nàng nên biết sớm hơn. Nhưng ta chỉ đê tiện trên giường với nàng, nàng nên vui mới đúng!” Hắn đang làm cái việc vô sỉ cưỡng ép cô lại hoàn toàn không có chút gì áy náy, ánh mắt hiện lên ý cười hài lòng nhìn sự bất lực của cô.
Móng tay của cô lại cắm chặt vào bả vai hắn, có máu chảy ra theo đường cong của móng tay, hiện ra những dấu vết như trăng khuyết màu đỏ in trên bả vai cường tráng, lồng lộn cơ bắp ấy.
Ánh mắt hắn mờ mịt hơi nước, u tịch, nhưng lại ẩn chứa sự cuồng dại, sức uy hiếp khủng khiếp. Hắn nhìn cô dò xét.
“Nàng nói đi, năm năm qua! Đã có ai chạm vào chỗ này chưa?”
“Chó chết! Chàng buông ta ra!” Cô kịch liệt giãy dụa, nước mắt trào ra lớn tiếng la lên.
Trương Duật hung hăng nắm chặt hai tay cô bằng một tay, tay còn lại kéo thứ che chắn cuối cùng trên thân thể cô xuống. Đôi chân thon dài thẳng tắp trắng như màu da toàn thân, phác họa một đường cong cơ thể hoàn hảo từ eo trở xuống đẹp đến mức hắn sững sờ.
Cô xinh đẹp như thế này, bất cứ một người đàn ông nào cũng sẽ thèm muốn cô. Đặc biệt là một thiếu nữ tứ cố vô thân, ở giữa một đám sói mắt trắng quanh năm thiếu hơi đàn bà, nếu hắn đã nhận ra cô là nữ thì không thể nào mấy kẻ trong lều quân y lại không biết.
Còn có một người nữa, bản năng của nam nhân khiến hắn không thể không nhận ra, chỉ duy nhất người đó khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp.
“Nói đi!” Hắn gần như không khống chế được bản tính của mình trước cô nữa, ngữ điệu thâm trầm mang theo luồng khí lạnh thấu xương.