Lúc nghe Trịnh Chiêu báo tin. Không cần nghĩ hắn ở cùng ai, không cần nghĩ hắn có thái độ như thế nào, không cần nghĩ hắn và cô đang là mối quan hệ gì. Cô đã vội vã chạy đến chỗ hắn.
Tại sao lại đường đột xông vào đây làm ảnh hưởng đến đêm xuân tốt đẹp của phu thê nhà hắn? Cô có tư cách gì?
Cô tự thấy bản thân thật thất thố, vội quỳ rạp xuống, một chút cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Ta nghe tin báo tướng quân phát bệnh nên đến thăm khám, nếu đã không có gì đáng ngại. Xin phép cáo lui.”
Cô nguyền rủa Trịnh Chiêu khiến cô lâm vào tình cảnh khốn nạn như thế này.
Nhanh như cắt cô quay người chạy ra ngoài.
“Đứng lại!” Trương Duật thoáng run người nhìn chằm chằm vào cái người ăn vận kỳ dị trước mắt.
Tiếng nói ấm ức của Trầm Hương vang lên sau đó
“To gan, ai cho ngươi tự ý bước vào đây! Đi ra nhanh!”
“Xuân Xước! Xuân Xước đâu rồi!” nhưng đáp lại nàng ta chỉ là sự im lặng.
Trương Duật ngồi bật dậy, cả người hắn nhễ nhại mồ hôi.
Vội vội vàng vàng chạy đến giữ tay người đến kéo lại. Bàn tay to lớn chạm vào cổ tay cô, khiến cô theo bản năng vội hất ra.
Võ Đông Nhiên vẫn kiên trì cúi gầm mặt không ngẩng đầu nhìn lên, trong cô lúc này là thứ cảm xúc hỗn độn tức giận bi ai, mà lý do vì sao chỉ có cô mới thấu.
Không nghĩ bản thân lại chứng kiến một màn ân ái kịch liệt của hắn và Trầm Hương dưới nền đất như vậy. Lồng ngực như bị ai đó khoét một lỗ hổng cực lớn sau đó nhét đầy đá tảng vào, cảm giác vừa trống rỗng lại vừa nặng nề.
Cố gắng hít thở thật đều. Cô thầm nghĩ, lỡ thì cũng đã lỡ rồi, cùng lắm là bị đánh mấy chục gậy, hắn sẽ không vì chuyện này mà chém đầu cô đâu.
“Nô có tội đã quấy rầy hai vị, xin quỳ ở pháp trường chịu hình.” Nói xong mấy lời này, cô thật sự muốn khóc.
Hắn đã từng là chồng của cô, là cô cứu hắn thoát khỏi lồng giam, là cô vất vả băng rừng lội suối hái thảo dược kiếm tiền cưu mang hắn lúc hắn khó khăn nhất.
Từng câu từng chữ hắn nói ngày xưa cô vẫn còn nhớ rõ “Từ nay, nàng chính là vợ của ta. Chúng ta đã là phu thê thuận tình thuận ý, không phải vì chiếu chỉ ép buộc. Nghe rõ không?”
Tại sao lúc này, cô lại là người chịu đựng cảnh tượng này, phải nói những lời này cơ chứ. Cô giống như một kẻ bị bỏ rơi.
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ, khoảng khắc đó cô có cảm tưởng như mồ hôi trên trán rơi cũng thật là chậm, mãi mà chưa thấy nó nhỏ “tách” xuống đất. Có ai đó đến phán tội cô ngay đi, Đội Cung hay Lý Bích cũng được, đừng cho cô phải ở nơi này thêm một thời khắc nào nữa.
Có tiếng bước chân giằng co lôi kéo, cùng âm thanh khóc tấm tức của nữ nhân đi lướt qua người cô, cuối cùng tiếng động đó kết thúc ở cửa lều.
“Phu quân, tại sao chứ... sao chàng lại đối xử với ta như vậy!”
Võ Đông Nhiên vì sợ hãi nên lại cắn răng quỳ xuống, bất động một hồi, một chút bản lĩnh đối diện với hắn cô cũng không dám làm.
Cô định bụng nếu lùi dần lùi dần, cũng sẽ ra đến cửa mà thôi. Nhất định cô sẽ thoát khỏi nơi này. Ý nghĩ vừa đến thì chân tay đã hành động, cô từ từ dịch chuyển ra sau.
Nhưng...
Đôi chân dài kia đã đứng kế cạnh cô, cùng lúc tấm khăn quấn quanh đầu bị kéo phăng ra.
Võ Đông Nhiên ngước mắt lên nhìn, bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu như lửa của Trương Duật. Hắn khó nhọc thở dốc, toàn thân như có một cỗ nhiệt phả ra hơi nóng áp đảo người đối diện.
Là một người am hiểu y thuật, cô liền nhận ra biểu hiện của Trương Duật đã cho thấy hắn trúng phải xuân dược.
Võ Đông Nhiên nhanh chóng chộp lấy tay hắn, cẩn trọng cảm nhận nhịp đập của mạch, thần trí tập trung, ánh mắt ngưng trọng trầm tư suy ngẫm.
Mặc dù đã nắm chắc mười phần, nhưng cô vẫn cố chấp muốn chính hắn xác nhận với mình. Cô hỏi nhanh:
“Ngài uống xuân dược đúng không? Đang uống thuốc giải độc, còn vết thương thì chưa lành. Sao các người có thể làm cái việc như vậy?”
Ngu ngốc! Hoang d.âm vô độ! Trong cô gào thét chửi mắng Trương Duật lẫn Trầm Hương bằng những từ ngữ thậm tệ nhất.
Nhưng mà hắn dùng xuân dược với phu nhân của hắn, cô lấy tư cách gì làm hạch họe hay tra hỏi. Võ Đông Nhiên nhắm mắt lại tự vấn trách mình, tại sao lại để cảm xúc lấn át công việc như vậy, khi mở mắt ra bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm cô như lang như sói đang đói mồi.
Cô tự cảm nhận được sự bất thường của hắn, vội nói:
“Ngài đợi ta một lát, ta đi lấy thuốc!”
Người vừa định đứng lên thì hắn đã nhào đến bế xốc cô lên, đôi chân dài của hắn chỉ trong một cái chớp mắt đã nhanh chóng đến chiếc giường giữa lều.
Võ Đông Nhiên cảm nhận được hắn muốn làm gì, cô hoảng sợ la lên:
“Trương Duật, thả ta ra... Là Trịnh Chiêu gọi ta đến kiểm tra ngài, đợi ta một chút ta quay lại ngay, có hoàn đơn sẵn trong kho. Nhanh thôi! Bình tĩnh lại đi!”
Đôi mắt của hắn đục ngầu lờ đờ nhìn cô, vẻ mặt bất cần, hầu như không muốn nghe thêm bất cứ lời lảm nhảm từ cô nữa.
“Ta chịu không được! Có thuốc giải ở đây sao lại không dùng!” Lời nói ra còn đi kèm với nụ cười gian xảo, ánh mắt hắn hiện lên một sự đắc ý rõ ràng.
Hắn hung hăng đặt cô xuống giường, nhưng trong cơn bùng phát dục vọng vẫn cẩn thận lót gối xuống bên dưới đầu cô.
Nhưng sự dịu dàng ngắn ngủi nhanh chóng bay qua nhanh như một cơn gió.
Trương Duật cúi xuống xé toạc chiếc áo ngoài cũ kỹ khâu vá lung tung của cô ra. Lúc nãy tắm xong, cô còn chưa kịp quấn ngực, bên trong là yếm màu gạo che đậy khối da thịt căng tròn mềm mại ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải mỏng.