Y cắn răng thật chặt, năm ấy không chỉ Trương Duật đau lòng mà toàn bộ bạn bè chiến hữu thân tín đều đau lòng vì hắn.
Lý Bích nhớ lại.
Trong đêm tối trên bờ sông Kỳ Cùng, hắn bị lão Thượng Thư Đại Nhân cắt đứt gân chân hai bên, hắn như một kẻ mất trí điên cuồng đâm chém quân lính của phủ Thượng Thư. Chính là cái gọi là “người nhà hủy diệt người nhà”, điều này trước nay Trương Duật hoàn toàn không bao giờ phạm phải.
Lý Bích lao đến dùng thân che chắn cho hắn, lớn tiếng chấp vấn hành động tàn nhẫn của Lão Thượng Thư.
Cả người Trương Duật bê bết máu ngã vật ra mép nước, hắn giương đôi mắt phẫn hận nhìn Thượng Thư Đại Nhân như muốn một đao giết chết lão.
Hắn chĩa kiếm về phía tất cả mọi người có ý định tiến đến ngăn cản, một thân lê lết bò ra mép nước, cánh tay bị thương chống xuống kéo cơ thể từng chút từng chút. Máu tươi hòa lẫn với nước sông quỷ dị vô cùng, máu đỏ cứ loãng dần loãng dần trong nguồn nước mênh mông vô tận.
Hắn cứ gào hai chữ “Đông Đông” đến khàn cả cổ, như muốn nhờ ông trời nghe lời thỉnh cầu của hắn mà cứu vớt cô khỏi đám cháy đó.
Y muốn ngăn cản, cưỡng chế Trương Duật lên bờ nhưng không thể nhấc nổi đôi tay, khi bắt gặp ánh mắt vô hồn kia đang nhìn ra vị trí con thuyền bị đắm kia.
Trong mắt của hắn lúc này chỉ có dòng nước đen nghịt trước mắt, thân thể của người hắn yêu đang ở đó. Y không nhẫn tâm cướp đoạt đi chút hy vọng cuối cùng của hắn.
Trương Duật thất thần, lãnh đạm nói: “Lão Nhị, đừng cản ta. Nếu ngươi giống như ông ấy, thì hãy giết ta đi!”
Lý Bích bất lực, hai tay vuốt mặt một cái để thanh tĩnh lại.
“Ta không cản ngươi, nhưng có một sự thật... ngươi nên chấp nhận. Mũi tên của ngươi bắn ra... nàng làm sao có thể sống!”
Trương Duật chợt cười như điên “Ý trời, phút cuối cùng ông trời vẫn cho ta một cơ hội. Lão Nhị, lúc ta giương cung tên trong đầu ta hiện lên suy nghĩ: Bắn lệch đi, chỉ cần bị thương là được. Hắn sẽ không chết, Võ Đông Nhiên sẽ không đau lòng. Và ta đã thật sự nhắm lệch, ta thật sự đã làm vậy.”
“Lão Nhị, nàng không chết đâu! Tin ta đi!” Hắn cười mà như khóc, cố nhồi nhét suy nghĩ đó vào đầu để tự cho mình một hy vọng cuối cùng.
Trương Duật lặn ngụp trong nước với hai chân bị thương nặng, cùng thân thể máu me thấm đẫm y trang.
Đôi mắt hắn đục ngầu, ngập nước. Sau này nhớ lại, y không thể nghĩ ra đó là nước mắt hay là nước sông.
Lão Thượng Thư tức giận chửi mắng ầm ĩ trên bờ với đủ loại ngôn từ khó nghe nhất.
“Đồ thứ con hoang thấp hèn!”
“Trương Duật của ngày hôm nay là chính ta một tay nuôi lớn lên, ngươi đủ lông đủ cánh rồi ngang nhiên chống lại người cha này.”
“Loại như ngươi nên để chết đói ở bãi tha ma với người cha ruột vô dụng của ngươi.”
“Ngươi ăn của ta, uống của ta. Ngươi như một con chó xin từng miếng cơm của Trầm Hương, con bé lén lút thương xót cho ngươi, không coi ngươi là nô mà dùng chân tình đối đãi. Đổi lại là gì, nay nó cần ngươi, ngươi vì một con đàn bà tội đồ mà bỏ rơi nó.”
“Ta không nên chiếu cố, trao cơ hội lại một kẻ không biết nghe lời, một kẻ vong ân phụ nghĩa. Đứng núi này trông núi nọ.”
Khi nghe câu nói này, Lý Bích lại cảm thấy giận đến ứa máu mắt thay cho Trương Duật. Kẻ “Đứng núi này trông núi nọ” là người nhà Thượng Thư Đại Nhân mới đúng, người khinh hắn xuất thân thấp kém cũng là lão, người ngăn cản Trầm Hương và Trương Duật cũng là lão, người phân biệt cao thấp địa vị cũng là lão. Đến khi Trần Chính bị phế ngôi thì níu kéo một kẻ “vong ân bội nghĩa” để ép hắn cưới Trầm Hương.
Trương Duật hắn nghe hết, hiểu hết. Hắn dùng ngữ khí thâm trầm lạnh lẽo để lại một câu.
“Giá như năm xưa cha để tôi chết ở bãi tha ma. Tôi là kẻ tiện nhân, là vận đen, là ma sát tinh... ai ở cạnh tôi cũng lần lượt ra đi, cũng gặp bất hạnh. Tôi cảm thấy kinh tởm bản thân mình hơn cả cha.”
Lý Bích hướng nơi doanh trại kia có một kẻ đang chìm đắm trong men rượu, sau đó lại nhìn đến Võ Đông Nhiên, bắt gặp khuôn mặt trắng bệch khó coi của cô.
Y khó nhọc tiếp lời.
“Võ Đông Nhiên, nàng biết hắn lặn ngụp giữa dòng sông Kỳ Cùng bao lâu không?”
Mắt cô đỏ hoe, dường như không muốn tiếp tục nghe thêm nữa, cô lắc đầu muốn y ngưng lại. Nội tâm như hứng chịu một trận lũ quét kinh hoàng như năm ấy ở Cư Phong vậy, cô không có cách nào chống đỡ trước sự hủy diệt mạnh mẽ của quá khứ, khiến trái tim cô vụ vỡ ra hàng trăm mảnh.
Nhưng Lý Bích không hiểu ý cô, y vẫn đều đều nói tiếp.
“Mười hai ngày đêm.”
“Ta kéo hắn lên bờ nghỉ ngơi, mắt hắn nhắm nghiền thở thoi thóp, nhưng khi hắn vừa mở mắt ra đã lao xuống nước. Miệng hắn cứ lẩm bẩm: Đến một khúc xương nàng cũng không để lại cho ta.