Khi lớp áo trong được cởi xuống, một thân thể cường tráng rắn chắc của nam nhân trưởng thành hiện ra.
Không phải cô chưa từng thấy cơ thể hắn, nhưng đã quá lâu không làm lại chuyện này, bỗng chốc da mặt như phủ một vầng ráng chiều đỏ rực, nóng ran.
Nhưng cảm giác xấu hổ rất nhanh đã thay thế bằng sự xót xa lan khắp cơ thể.
Toàn thân hắn từ trên xuống dưới, đến cả khuôn mặt cũng chi chít cơ man không biết bao nhiêu là vết tích va chạm đao thương.
Ngón tay mềm mại không tự chủ được, vô thức miết trên làn da của hắn, hành động nhẹ nhàng trân quý và thành kính vô cùng.
Những vết thương trên cơ thể này là để đổi lấy trăm vạn mái nhà bình an cho nhân dân, hòa bình cho đất nước, làm sao cô có thể không trân trọng nó.
Cô chớp mi mấy cái, để xua tan đi cảm giác cay cay nơi khóe mắt.
Trương Duật nắm lấy ngón tay cô, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn xuống, từ tốn hỏi.
“Sợ à?”
Cô lắc đầu “Không!”
“ Sao nàng khóc!”
Cô khịt khịt mũi chống chế, vô thức sờ lên mắt mình.
“Ta không có!”
Hắn vuốt ve tóc cô, dịu giọng an ủi.
“Ta không sao!”
“Chẳng phải ngài có võ nghệ cao cường lắm sao, lần nào ra trận cũng bị người đánh chém tơi tả như vậy?” Cô hồn nhiên chấp vấn hắn.
Trương Duật hơi bất ngờ, hắn nhướng mày kiếm lên, có vẻ không cam chịu trước nghi vấn của cô.
“Nàng nghĩ ta là thần sao?” Giọng hắn có mấy phần bất mãn.
Cô có hơi chột dạ, hắn giận rồi sao. Hình như cô đã động đến lòng tự tôn của nam nhân trong hắn rồi, là cô đang nghi ngờ về khả năng của hắn.
Thật ra cô không có ý chê bai hắn đâu! Vừa rồi chỉ là buộc miệng trách móc hắn mấy câu mà thôi.
Cô cắn cắn môi.
“Ta không có ý đó! Tất nhiên ngài là con người rồi. Là người thì cũng có lúc đánh thua là chuyện bình thường! Núi cao còn có núi cao hơn, người Mông Cổ mạnh thế kia. Ngài... không cần ngại!”
Cô lén lút liếc nhìn hắn.
Hình như cô lại nói sai nữa rồi! Bỗng chốc gáy cô lạnh ngắt, da gà hai bên tay tự dưng nổi lên. Cô cụp mắt xuống như một đứa trẻ phạm lỗi, cam chịu bị cha mẹ phạt.
Mặt Trương Duật đen hơn đáy nồi, hắn thở ra nhìn cô bằng ánh mắt hình mũi tên.
Nhưng khi thấy dáng vẻ lúng túng lẫn sợ sệt này, hắn không nhịn được lại vò đầu cô, bật cười.
Cô vẫn là thiếu nữ thơ ngây năm nào, người có thể khiến hắn vừa khó chịu, lại không nhịn được mà nuông chiều, dung túng cô.
“Đừng sợ! Ta không giận nàng. Nàng nói đúng. Ta không phải là người toàn năng, ra chiến trường cũng sẽ có lúc gặp đối thủ mạnh, hay...” Hắn nhìn cô ngập ngừng “Cũng có lúc bị một thứ gì đó làm phân tâm.”
Hắn xoa xoa mí mắt rồi điềm đạm kết luận.
" Bản thân ta là tướng chỉ huy, ở trên chiến trường, nơi nào nguy hiểm nhất ta sẽ là người đầu tiên có mặt, hay khi gặp đối thủ mạnh nhất ta cũng người là trực tiếp ra nghênh trận. Là người tướng lĩnh, cái ta đem ra đối đầu không chỉ là cái đầu mưu trí mà còn chính là tính mạng."
“ Bị thương là điều không thể tránh khỏi, còn mạng sống trở về là đã mà một sự may mắn.”
“Mỗi một người tướng sĩ, mỗi lần ra trận là phải viết thư quyết tử, phải chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết. Ta không sợ chết, chỉ sợ người ở lại đau lòng. Đối với ta, cái đó còn kinh khủng hơn tất cả. Sau này nàng đừng làm chuyện như tối nay! Làm sao ta yên lòng mà nhắm mắt. ”
Đã rất lâu rồi, hắn chưa từng bộc bạch tâm sự với ai, hắn không muốn kể lể công lao hay khoe mẽ gì cả. Đêm nay, chỉ là muốn nói ra để cô yên lòng.
Võ Đông Nhiên không muốn bàn luận về chuyện này thêm nữa, cô xoay người hắn lại nhìn ra phía sau lưng, cũng như để giấu đi nội tâm phức tạp trong ánh mắt.
Tay cô bắt đầu làm việc của, miệng lẩm bẩm:
“Ai đau lòng cho ngài, chúng ta cũng không phải người nhà.”
Cô lấy lại vẻ mặt bình tĩnh như thường, ánh mắt tập trung vào cơ thể trước mắt, tay thành thục cắt băng vải quấn trên người hắn.
Hắn muốn nói gì đó, cô lại nhanh chóng ngắt lời.
“Ngài yên lặng, đừng làm ta phân tâm.” Cô trừng mắt nhìn hắn có ý cảnh cáo không được làm phiền, nhưng mục đích chính yếu là cô sợ hắn đề cập đến chuyện đó, cô muốn lảng tránh.
Cô rửa tay, sau đó lấy lấy nước muối nấu cùng lá trầu không bắt đầu rửa vết thương, loại bỏ da thịt thối máu mủ dư thừa. Cuối cùng, bôi thuốc rồi lại tiến hành băng bó lại. Cô làm lần lượt từ lưng ra đến trước ngực, chỗ nặng xử lý trước, chỗ nhẹ xử lý sau. Mọi thao tác đều vô cùng thành thục, nhanh chóng.
Hắn nhìn cô không một thời khắc ngưng nghỉ, trong lòng thầm tán thưởng, không ngờ cô gái nhỏ trong năm năm qua, lại có thể thành công trở thành một thầy thuốc chữa bệnh cứu người như vậy.
Trương Duật đang ngồi đối diện cô ở vị trí thật gần, có thể nhìn rõ từng mạch máu li ti ở dưới làn da của cô. Ở những chỗ nước mắt chảy qua bị cô lau chùi hiện ra một mảng da trắng noãn dưới lớp hóa trang đen đúa. Một sự phiền muộn ập đến, hắn hơi mím môi lại hiện lên vẻ khổ sở trong đáy mắt.
Khi cô đã làm xong mọi thao tác, nhẹ giọng nói:
“Ngài thay y phục mới rồi đi nghỉ đi. Ngày mai, đội quân y sẽ đến kiểm tra lại một lần nữa rồi kê thuốc.”
Không chờ hắn nói thêm, cô nhanh chóng đứng dậy, cung kính cúi đầu
“ Bẩm tướng quân, nô đã làm xong! Xin phép cáo lui.”
Bỗng dưng, lúc vừa quay mặt quay đi, cổ tay bỗng bị hắn nắm lấy.
“Đến lượt ta!"