“ Cái gì?” Đội trưởng Thiết Cương, chủ quản của đội Cung trố mắt, đập bàn một cái, thái độ kinh sợ lẫn bất ngờ nhìn vị quản quân đứng trước mắt.
Hắn lắp bắp “Các ngươi... làm cái gì đến một bữa ăn cho Tướng quân cũng không chuẩn bị nên hồn.”
Quan chủ quản cũng kinh ngạc không kém, giọng lí nhí trình bày
“ Ấy không, oan cho chúng ta quá. Khẩu phần ăn của tướng chỉ huy luôn duy trì đúng với quy chế. Nhưng... ta cũng không thể hiểu được tại sao ngài ấy lại làm thế! Ta chưa từng gặp tình cảnh này nên mới mạo muội xin hỏi chủ ý của ngài.”
Thiết Cương bực bội, nhướng mày
“ Vậy là do đội nuôi quân đã nấu ăn không hợp khẩu vị ngài ấy. Nếu không thì ngài ấy xuống bếp làm cái gì? Tội này ta không gánh cho các ngươi được.”
Quan chủ quản doanh trại vò đầu bức tóc, khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử thấp giọng nói nhỏ:
“ Nhưng... Ngài ấy có không ăn, mà... ban cho một nô dịch.”
Không thể tin được! Trương Duật tướng quân nấu ăn cho nô dịch?
Ấy, con mẹ nó! Cái chuyện quỷ gì thế này? Sáng nay đã ban ra cái sắc lệnh kỳ dị, giờ còn làm cái việc khiến thuộc hạ ở dưới nổi tóc gáy.
“ Ngài ấy nấu cơm cho một nô dịch?” Thiết Cương không tin vào mắt mình, kiên quyết hỏi lại một lần nữa.
“ Vâng, bẩm Đội Cương chính mắt ta thấy tướng quân nhóm bếp nấu cơm, làm cá, rang mè... không ai được phép lại gần. Bọn nuôi quân chỉ biết đứng trân trối từ phía xa nhìn vào, nên ta mới đi báo với ngài một tiếng. Mong nếu có bị xử phạt vì tội tắc trách thì giơ cao đánh khẽ, thật tình Quản quân không bỏ bê nhiệm vụ hầu hạ tướng quân.”
Thiết Cương thấy thái độ sợ hãi của quan Chủ Quản thì mới tập trung hỏi lại một lần nữa.
“Có phải các ngươi đã gây ra tội gì không?”
Chủ Quản Quân lúc này thấy không giấu được nữa, mới thành thật nói:
“ Mấy tên đầu bếp nuôi quân còn chưa quen với sắc lệnh mới ban ra, vẫn cho nô dịch ăn cơm thừa. Sáng nay bị tướng quân bắt xử phạt ở bãi tập rồi, hiện vẫn đang bị treo trên cột, lệnh trên ban ra bỏ đói ba ngày. Ngài có thể nói một tiếng với tướng quân không? Bọn chúng thuộc hạ chung quy vẫn là quen thói cũ, nhất thời phạm sai lầm.”
“Hừ! Bọn chúng sai thì phạt là đúng, lệnh mới ban ra khi sáng chưa được hai canh giờ, các ngươi lại cố tình làm trái. Có gan ăn cắp, có gan chịu đòn (*) Cái này ta có trăm lá gan cũng không dám bênh vực!”
(*) Tục ngữ.
Nhớ đến chuyện kia, Thiết Cương nheo mắt dò hỏi. “Nô dịch ấy tên gì, thuộc phân khu nào?”
Quan chủ quản “ Là Bình Sa, thuộc phân khu Quân Y ạ!”
Thiết Cương “...”
Mẹ nó! Chuyện này làm người ta quá tò mò đi mà!
Thiết Cương là thuộc cấp nhưng cũng có mối quan hệ rất tốt với Trương Duật, lúc mới vào doanh, cả ba Lý Bích, Trương Duật và hắn cùng một phân khu, ngủ chung một cái chăn.
Sau này, nhờ tài năng nổi trội mà Trương Duật trở thành vị chỉ huy tổng nắm giữ toàn quân đội, chỉ đứng dưới một người là Quốc Công Tiết Chế Hưng Đạo Đại Vương.
Còn Lý Bích lên chức Trung tướng trấn giữ doanh Chương Dương, hắn thành đội trưởng đội Cung trị an của doanh Kỳ Cấp.
Tuy việc nước, việc quân bận rộn, cấp bậc danh phận thay đổi và trải qua rất nhiều biến cố ác liệt, nhưng tình cảm huynh đệ vẫn luôn duy trì thân thiết như xưa.
Thiết Cương vội vàng chạy đến bãi thuyền, nơi Trương Duật đang duyệt binh và khí tài để giờ tý của đêm mai khởi hành.
Trương Duật đang đứng trên khoang thuyền, hắn ngước mặt đón luồng ánh dương rực rỡ soi sáng cả khuôn mặt anh tuấn, nổi bật giữa không gian trời nước mênh mông, hai tay cường tráng bắt lấy chống lên kệ thuyền, mắt kiên định hướng về nơi có chiến trường đang chờ hắn.
Dưới bến thuyền hai bên bờ, quân sĩ đang tập luyện tích cực, tiếng hô đồng đều vang lên hòa chung với cơn gió mùa xuân ào ào đổ vào tai hắn.
Thiết Cương bước lên thuyền, chậm rãi tiến đến bên cạnh, nhìn Trương Duật với ánh mắt hiếu kỳ vì chuyện sáng nay, hắn không do dự mở lời
“ Anh Duật! Ngày mai khởi hành, nhưng xem ra tâm tình anh không được tốt?”
Trương Duật không nhìn hắn, đầu hơi nghiêng, dường như không hiểu ý tứ của Thiết Cương thật sự là gì, đây không phải là một câu hỏi bình thường.
Hắn thầm nhận định.
“ Có gì nói thẳng?”
Thiết Cương hắn giọng, có vẻ hơi khó nói
“ Anh lại có hứng thú với nam dịch sao?” Nói xong hắn ho khan mấy tiếng ái ngại.
Trương Duật không quá ngạc nhiên với câu hỏi này của hắn. Sự việc sáng nay chắc hẳn đã làm dọa sợ mấy vị Quản Quân rồi, nên mới có việc Thiết Cương biết chuyện này.
“ Vớ vẩn!” Trương Duật ngừng lại rồi nói tiếp “Hắn có công.”
“ Không thể. Trước nay anh không giống thế này. Có công sẽ thưởng, nhưng ây.. con mẹ nó... anh thưởng cái phần thưởng này có phải là quá phô trương không?”
Trương Duật lúc này mới liếc nhìn hắn
“ Ơn cứu mạng. Chú biết thế là được. Tạm thời ta muốn chuyện này êm gọn lại, đừng để đồn đại trong doanh. Chú làm được không?”
Thiết Cương gật đầu, cong môi cười “ Được, nhưng...” Hắn vẫn không thể buông bỏ được ý nghĩ quái lạ trong đầu đấy được.
“Còn nữa, khi ta không có ở đây, ngươi chiếu cố để ý đến người nô tên Bình Sa giúp ta, nếu có chuyện gì xảy ra, phải đợi ta về xử lý.”
“ À, ừ, được...”
Trương Duật muốn Thiết Cương nhớ kỹ lời mình, nên lạnh mặt nghiêm giọng.
“Đây là lệnh!”
Thiết Cương ngẩng ra một chút rồi cũng nhanh chóng hô to.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Trong lòng Trương Duật thật sự biết mình đang lo lắng thứ gì, hắn sợ chuyện cô giả trai vào quân doanh, tội này nặng sẽ bị đem ra hành quyết tử hình, nhẹ thì bị đánh rồi đuổi khỏi doanh.
Hắn an bài cô vào quân kỹ thì cũng không thể tránh khỏi mối liên hệ với quân đội.
Chiến trường đang đợi hắn, một ngày cũng không thể chậm trễ, hiện tại chỉ có thể gửi gắm cô cho anh em chiến hữu.
Nhưng vẫn không thể an tâm, lòng hắn vừa muốn mau chóng quay trở lại chiến trường, lại vừa muốn ở lại bên cô.
Sợi tơ mỏng manh trong tim hắn cứ lơ lửng treo hai thứ trách nhiệm hai bên, bên nào cũng nặng, chỉ sợ tơ đứt vận mệnh của hắn cũng sẽ vỡ nát theo bên bị rơi ấy.
Hắn ước bản thân chỉ có thể tách ra làm hai, vừa chiến đấu bảo vệ đất nước, vừa bảo vệ người con gái của mình.
Trương Duật lao qua lan can nhảy phắt xuống thuyền, bì bõm lội trong nước vào bờ, hắn muốn về xem cô đã ăn xong chưa.
Lúc nãy vừa nấu mâm cơm kia xong, thì có việc quân cấp bách đã vội đi ngay, nên gọi Mộc Chân đến giao nhiệm vụ cho hắn.
Sau nhiều năm, hắn đã rất lâu rồi chưa vào bếp nấu một món nào cho bất cứ một ai, kể cả chính hắn.
Chỉ đến khi gặp lại cô, chỉ muốn được quan tâm chăm sóc cô một chút, nhưng thời gian lại chẳng còn lại bao nhiêu.
Trương Duật xoa mặt mấy cái để đầu óc thanh tỉnh trở lại, rồi hắn bỗng tăng tốc chạy thật nhanh về doanh trại, bỏ lại sau lưng tiếng gọi í ới của Thiết Cương.
“ Tướng quân!”
“ Anh Duật!”
“ Rốt cục... là mối quan hệ gì?” Nói đến đây hắn tự dưng điều chỉnh âm vực nhỏ lại, linh cảm mách bảo hắn nên biết giữ mồm giữ miệng chuyện này.
Có một cái gì đó mờ ám!
Nhưng bóng của Trương Duật đã khuất sau rặng cây. Ánh nắng chói chang của buổi sáng hòa tan thân ảnh của hắn, làm lóa mắt Thiết Cương, hắn nheo mắt cố định lại hàng tá câu hỏi trong đầu.
Hắn chạy nhanh như vậy để làm gì?