Cô phát giác được cái nhìn bất thường ấy, vội hắng giọng ho khan mấy tiếng, thẳng lưng ngồi dậy ra dáng chỉnh tề của nam nhân, cần phải tìm một cái cớ để bỏ qua ý nghĩ hoang đường vừa đi qua đầu của Y sư đại nhân.
Cô điều chỉnh giọng nói của mình thật trầm thật cương nghị:
“ Bẩm y quan, ta cũng là có tội. Chuyện này có lẽ là do tài mọn có hạn nên nấu cháo bị khét ạ! Thứ cho nô từ bé đã không làm mấy cái việc bếp núc này, ta xin chịu phạt!”
Mộc Chân lúc này mới cười khuẩy, nhìn cô với ánh mắt khinh thường
“ Đấy, ta nói có sai đâu, tất cả là tại ngươi hại ông đây!”
Y sư Thanh Cao lúc này mới thở ra
“ Thì ra là vậy, thôi chuyện này xem như bỏ qua! Ta không muốn có bất kỳ một kẻ nào nói ra nói vào nữa. Không được gây chuyện trong doanh, trong thời gian a Duật tướng quân dưỡng thương ở đây lại càng phải cẩn thận, nếu không ta đưa hết đến đội Cung trị tội.”
...
Đêm nay, Trương Duật lại tái phát cơn đau dữ dội, hắn điên cuồng xé nát băng vải trên người , giật tất cả lớp thịt nhầy nhụa đang chảy máu xuống.
Nằm quằn quại trên giường, lúc giằng co giãy giụa khiến vết thương bị ma sát với xung quanh càng chảy máu đầm đìa.
Từng tầng mồ hôi túa ra, rơi xuống như hạt đậu đổ trên nền đất, hắn thở dốc ngồi định thần chống hai tay lên đùi, ánh mắt mông lung nhìn về hướng cửa lều, sắc mặt tái nhợt khủng khiếp vô cùng. Tay hắn bất giác run lên cầm cập vì ra sức khống chế cơn đau.
Sự việc kinh động đến toàn Quân Y, các y sư hàng đầu đều tụ tập trong lều Chính để thảo luận.
Bên ngoài tập trung lính gác canh giữ ráo riết, một con ruồi cũng không được bén mảng đến, tránh cho các mật thám Đại Nguyên dò la ra được tin tức Thống Soái của quân Đại Việt đang bị thương nặng.
Thanh Cao đại nhân dùng thuật châm châm cứu cho hắn, ánh mắt ông tối sầm lại cho thấy tình hình không khả quan cho lắm.
Mỗi Y sư đại nhân đều được phép mang theo một phụ tá, chính vì thế Mộc Chân cũng được đi theo.
Trong các phụ tá của y sư mang theo có một thiếu nữ, đây là ngoại lệ duy nhất trong quân đội, nàng là tên Anh Nguyên, thiếu nữ xinh đẹp đôn hậu là con gái nuôi của Quốc Công Tiết Chế.
Nàng thuở nhỏ vẫn hay lui tới quân doanh, lâu dần mọi người cũng xem như đó là điều hiển nhiên.
Nhưng nàng cũng đã qua tuổi cập kê, cũng đã là một thiếu nữ nên để ra vào thuận mắt người đời hơn, nàng xin làm phụ tá cho Y sư Trần Bổn.
Hôm nay nàng đến đây, theo học hỏi thầy chỉ là phụ. Mục đích là muốn gặp Phạm Ngũ Lão, hai người đều thầm mến nhau đã lâu.
Lúc nàng đang ngó nghiêng tìm bóng dáng người thương thì vô tình bắt gặp ánh mắt của một Nô dịch đang lặng lẽ nhìn vào trong lều.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, người ấy cũng đã ôm thùng đồ ăn nhanh chóng rời khỏi, dường như chỉ là vô tình đi ngang qua.
...
Võ Đông Nhiên trằn trọc nằm trong kho thuốc đến nửa đêm thì bỗng có tiếng đi qua đi lại lẹt xẹt làm cô choàng dậy nghe ngóng, ở bên ngoài vách tường bằng phên tre, có tiếng nói nhỏ như muỗi kêu
“ Tướng quân phát bệnh rồi! Đau đớn đến chết mất! Lần đầu tiên ta thấy một người điên cuồng như thế, băng gạc dính máu thịt rơi xuống tả tơi, thật sự quá sức dọa người. Vết thương đó tại sao lại lâu lành như vậy cơ chứ, nếu người bình thường đã kéo da non rồi!”
“ Be bé cái mồm thôi! Nghe tin mật...” Người đó thì thào “ Tướng quân bị trúng độc... lâu năm rồi. Chỉ cần bị thương, thì vết loét sẽ hành hạ đau đớn gấp trăm lần bình thường, thậm chí quá trình hồi phục không giống người ta.”
Cô áp sát tường hơn thì nghe ra giọng nói đó là của Mộc Chân và Triều Ca
“ Nghe bảo bề trên có lệnh, y sư nào trị được cho tướng quân sẽ thưởng lớn.”
Mộc Chân hấp háy đôi mắt lươn linh hoạt, miệng tiếc rẻ
“ Y sư còn bó tay, phần thưởng đó còn lâu mới đến lượt mấy phụ tá nhỏ chúng ta.”
Võ Đông Nhiên nắm chặt nắm tay, ngồi bệt xuống nền đất, trái tim cô đau đớn đến tê dại, cả thần khí bất động hồi lâu.
Cảnh tượng bóng hình các y sư hoang mang đi qua lại trong lều, tiếng đồ đạc bị đổ vỡ, cùng mớ băng gạc máu me được chuyển ra khỏi căn lều ấy làm cô sợ hãi.
Trong kho thuốc nồng đượm mùi dược liệu liền nhanh chóng kéo đầu óc cô tỉnh táo trở lại.
Cô ngồi dậy, thức trắng đêm suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình.
Hắn chịu đựng đau đớn như vậy chẳng phải là mong muốn của cô hay sao? Thù hận của gia tộc, thù hận của mũi tên trên dòng sông Kỳ Cùng đó, chẳng phải đã đang được báo hay sao?
Nhưng...
Tại sao lại đau lòng thế này? Tại sao lúc này chỉ muốn chạy đến ôm hắn?
Trương Duật! Trương Duật! Duật ơi! Chàng đau lắm sao?
Hắn có lỗi gì cơ chứ, là cô báo thù sai người rồi, ba năm trong quân doanh cô cũng đã nghe được tin tức thật sự về chuyện của năm đó.
Là cha của cô đã sai, là anh trai của cô đã sai. Hắn chỉ là thực thi trách nhiệm của một người đại diện cho Triều đình.
Nhưng đứng ở vị trí là một người con, cô lại đi yêu kẻ chém đầu cha mình, kẻ tìm mọi cách dồn anh trai mình vào chỗ chết, tàn nhẫn đến độ thiêu sạch thân thể, nếu ngày hôm đó người trên thuyền là anh Cả thì có phải Trương Duật chính là kẻ tận diệt nhà họ Võ hay sao?
Cô cứ mãi lặn ngụp trong câu hỏi, có nên cứu hắn hay không?
Cô cảm thấy mình thật mâu thuẫn, miệng thì bảo hận hắn, nhưng cả thân thể tâm trí đều đã toàn lực dốc sức luyện chế thuốc giải mấy năm trời.
Thật tâm cô vẫn muốn hắn sống tốt!
Đến lúc này thì cô mặc kệ tất cả, trái tim sẽ mách bảo cô nên làm gì? Cô nên trả lại tất cả những liều thuốc độc đó cho hắn rồi.
Nhưng...
Giờ này hắn đã không là Trương Duật của năm xưa nữa, cô cũng không dám mạo hiểm để tiến về phía hắn.
Nếu cứu thì phải hành động như thế nào để không bị lộ diện?
Làm thế nào để có thể trực tiếp châm cứu mà thần không biết quỷ không hay?
Khi trời còn chưa sáng, mõ báo động còn chưa gõ...
Lúc này cô đã suy nghĩ xong.
Võ Đông Nhiên lao vào phía bên trong kho thuốc, bắt đầu lấy từng vị thuốc mà cô đã học thuộc làu trong đầu, đưa lên giá cân, điều chỉnh liều lượng hợp lý.
Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ luyện thuốc.
....
Mộc Chân vừa đi giải quyết nhu cầu xong, hắn vừa rung rung lắc lắc mấy cái, làm hành động vừa thô vừa hiển nhiên đó một cách rất thoải mái.
Vừa xong chuyện thì bỗng bắt gặp Bình Sa nhỏ con đang đứng phía sau mình, hắn nổi lên cơn điên giơ nắm đấm muốn tẩn cho cô mấy cú.
Võ Đông Nhiên nhanh chân lẹ mắt vội chuồn ra phía sau cây cột, giọng điệu sợ hãi nói:
“ Mộc Chân, ngươi đừng vội đánh ta. Ta có vụ làm ăn này, ngươi muốn làm không, đảm bảo có lợi cho ngươi.”
Mộc Chân dừng lại nắm đấm, nghiêm mặt nhìn cô
“ Nói nếu làm mất thời gian của ta, thì đừng có trách.”