Vết sẹo bỏng màu hồng, tuy đã lành nhưng vẫn nổi bật trên làn da trắng noãn nà của cô.
“ Con đừng buồn nhé, bọn đó mồm thối lắm! Ăn không được nên đạp đổ đó mà. Bà là bà không kiêng nể gì bọn chúng đâu. Con yên tâm, có bà đây bảo vệ con.”
Thiếu nữ thở dài, tay lại tiếp tục bê một cái nia khác ra chỗ nắng phơi thuốc.
Cô ngoảng lại, hé đôi môi hồng tinh tế nở một nụ cười đáp lời bà lão
“ Cũng có một người từng nói bảo vệ con đấy bà ạ!”
Nụ cười của thiếu nữ bỗng chốc trở nên thê lương hơn bao giờ hết, hôm nay là ngày cô cười nhiều nhất trong hai năm qua.
Có lẽ nguyên nhân vì lúc nãy cô nghe có người nhắc đến một cái tên, tâm tư bỗng dưng ngập tràn một xúc cảm vừa ngọt ngào vừa đau đớn, nên nụ cười ấy mới trở nên khó coi như vậy.
Nghe cô nói thế, Ba Sâu lòng thầm nghĩ “người” nào đó chắc chắn là một chàng trai, lần đầu tiên chính miệng của cô nhắc đến người trong lòng, bà cũng có phần ngạc nhiên.
“ Cháu gái xinh đẹp tựa tiên nữ thế này tất nhiên là sẽ có rất nhiều người muốn bảo vệ rồi. Chàng trai đó ắt hẳn là một người tốt mới lọt được vào mắt của con chứ.”
Cô không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu, mãi một lúc sau mới ngẩng lên
“ Bà ơi, con sắp đi rồi!”
Ba Sâu kinh ngạc “ Con đi đâu?”
“ Con không nói được. Nhưng con muốn báo với bà để bà hay, thầy con cũng thuận tình rồi.”
Ba Sâu gật đầu lấy khăn thấm nước mắt đã ứa ra, tiến đến bên cạnh xoa đầu thiếu nữ
“ Con ngoan, đứa trẻ tội nghiệp! Con cũng khổ quá rồi, ở nhà đấy sớm muộn gì cũng bị mấy bà thê nhà lão lang hành đến chết. Đi là chí phải! Sau này nhất định phải về thăm bà nhé, chẳng biết có đợi đến lúc đó nữa không, chiến tranh loạn lạc sắp đến, chỉ sợ lúc đó phải tha hương cầu thực hay chết mất xác không về được.”
Cô lau nước mắt cho bà lão, lòng bỗng chốc trầm lắng xuống như rơi vào bể sâu vạn trượng.
Quyết định rời đi là chính xác, nhưng quyết định tiếp theo không biết có phải là sự lựa chọn ngu dốt nhất trong cuộc đời của mình hay không?
Nhưng cô biết, dù có là ngu ngốc hay đại ngu ngốc thì cô vẫn cứ làm, bởi vì một lý do mà cả đời cô chấp niệm mãi mãi không thể buông.
Vào một buổi sáng nọ, cả nhà thầy lang Tiêu Bộ bỗng chốc ầm ĩ cả lên.
Thầy lang ngồi giữa nhà, hai bên là Bà Cả Xuân và bốn người vợ lẽ đang ngồi trên ghế hai bên, thái độ trịch thượng ghét bỏ, ánh mắt của mỗi bà đều sắc bén như dao, nhưng mỗi bà thì đang trầm ngâm theo đuổi một ý nghĩ khác nhau.
Bọn gia nhân, nô dịch và học trò của thầy cũng có mặt nhưng chỉ dám lấp ló ở ngoài cửa không bước vào.
Cô quỳ trước mặt thầy lang, cung kính lạy ba vái.
Thầy lang đỡ cô dậy, ánh mắt buồn bã nhìn theo bàn tay nhỏ nhắn đặt dưới nền nhà.
“ Con theo thầy hai năm, tuy ở nhà này với thân phận là gia nô, nhưng ta xem con như học trò. Chưa bao giờ có ý ghét bỏ hay lợi dụng con, cũng đã dồn hết tâm ý đào tạo, nay ta cũng hết kiến thức rồi. Con có thể rời đi tìm chỗ khác tốt hơn mà tầm sư học đạo. Con là đứa học trò giỏi giang thông minh nhất mà ta từng dạy, học một biết mười, chưa kịp dạy thì đã biết tất cả các cây thuốc. Con khiến ta vừa tự hào vừa xấu hổ. Bằng tuổi con ta không được như vậy. Ta hi vọng sau này con có cơ hội quay trở lại, để không bỏ lỡ duyên thầy trò.”
Cô thoáng ngập ngừng ngước lên nhìn thầy lang, mắt thoáng ửng hồng nhưng sau đó rất nhanh nuốt ngược vào trong, điềm tĩnh cười mỉm chi một cái thật nhẹ, chung quy lại nhìn kiểu gì cũng có vẻ xa cách lạnh lùng.
“ Tạ ơn thầy đã cứu mạng con, hai năm qua còn cưu mang con, cho con cái ăn chỗ ngủ, còn không ngại điều tiếng con là thân nữ nhi đi đâu cũng dắt con theo chỉ bảo học nghề. Con biết con đã gây tiếng xấu cho thầy, lòng hổ thẹn vô cùng. Giờ đây con rời khỏi, cũng là trút đi một chút gánh nặng cho thầy. Công ơn trời biển này con đời đời kiếp kiếp không quên.”
Thầy lang xúc động chảy nước mắt, giận dữ nhìn sang mấy bà vợ chỉ thẳng mặt
“ Các người thấy chưa, các người ghen bóng ghen gió làm con bé nó sợ nên nó mới đi khỏi đó. Từ này, thân các người tự giác mà lo đi, khỏi có người sớm tối hầu hạ, làm chỗ trút giận cho các người nữa rồi.”
Đến lúc này bà Cả mới cười giả lả lên tiếng
“ Chị em chúng tôi nào có biết. Chứ có ai như nó không, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, không lo chuyện bếp núc đồng áng, hay sớm chọn một đứa nô nào đó cưới quách đi. Theo ông làm cái gì, nó là nữ nhi theo thầy lang học nghề thuốc, chả có đứa con gái nào ở Đại Việt như làm như vậy. Có quỷ mới tin các người không mèo mả gà đồng.”