Mới đầu Lưu Phong không biết thân phận của Nhân Hoàng.
Cho đến khi rời khỏi Atlantis, Lưu Phong mới biết được sự đáng sợ của Nhân Hoàng.
Những người vô cùng hung ác ở Atlantis đều kính trọng Nhân Hoàng như kính trọng quỷ thần.
Một khi Nhân Hoàng quay về đô thị, e rằng toàn bộ giang hồ sẽ biến thành gió tanh mưa máu.
Nhưng trong quá trình tiếp xúc với Nhân Hoàng, Lưu Phong đã xem Nhân Hoàng như trưởng bối.
Một trưởng bối truyền dạy bản lĩnh cho mình.
Bởi vậy, thay vì nói Lưu Phong giám sát Nhân Hoàng thì chi bằng nói giữa hai người là quan hệ đồng hành.
Trong lúc bất tri bất giác, tất cả người trong tù đều xem Lưu Phong như là Nhân Hoàng mới.
“Bây giờ không còn Nhân Hoàng nữa rồi”, Lưu Phong xoa đầu ngón tay, lẩm bẩm.
Lưu Phong không muốn can thiệp vào chuyện của thế giới ngầm.
Anh đã chán ghét chuyện chém giết, chỉ muốn quay về sống cuộc sống phong lưu tán gái.
Thế nên, Lưu Phong chưa từng nghĩ tới chuyện cầm nhẫn ngọc đi thống trị thế giới ngầm, trở thành Nhân Hoàng gì đó.
Nhưng bản thân anh cũng hiểu, có một vài chuyện khi đã dính vào thì khó mà theo ý mình.
…
“Mẹ, con không đồng ý”.
Nghe Diệp Đan Quỳnh muốn kết hôn với Lưu Phong, Diệp Phùng Xuân phản đối trước tiên: “Mẹ không biết thằng nhóc đó đáng ghét thế nào đâu, lúc con chặn bọn nó ở khách sạn, Đan Quỳnh còn không dám đi”.
Diệp Khuynh Thành quan sát Diệp Phùng Xuân, cảm thấy kỳ quái hỏi: “Con trai, con còn trai tân phải không?”.
Diệp Phùng Xuân đỏ mặt: “Mẹ nói chuyện này làm gì? Con muốn để dành lần đầu cho Đát Kỷ”.
“Ôi, Phùng Xuân à, con suốt ngày truy quét tệ nạn mại dâm mà không học được gì cả, đúng là uổng cái nghề của con”.
Diệp Khuynh Thành thở dài giống như người từng trải, chìm vào dòng hồi ức: “Như bố con năm xưa cũng có thể làm cho mẹ ba ngày không xuống nổi giường…”.
Nói đến đó, dường như Diệp Khuynh Thành ý thức được mình không thể quá lộ liễu trước mặt Diệp Phùng Xuân, bà vội vàng đổi chủ đề: “Phùng Xuân, con đi điều tra về Lưu Phong đi”.
“Mẹ, chẳng lẽ bố con là một kẻ khốn nạn?”.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Phùng Xuân từng hỏi mẹ rất nhiều lần về bố mình, bà chưa bao giờ kể, nhưng mỗi lần nhắc đến bố thì đều có vẻ say mê.
Chẳng lẽ mẹ là người cuồng ngược đãi?
Mẹ bị đánh đến mức ba ngày không xuống nổi giường mà còn nhớ nhung ông bố khốn nạn đó?
“Đúng vậy, bố con chính xác là một tên khốn, vả lại còn là một tên khốn siêu cấp!”.
Diệp Khuynh Thành xua tay: “Con đi điều tra đi, mẹ đợi tin của con”.
Quay về đồn cảnh sát, Diệp Phùng Xuân vội vàng đăng nhập hệ thống cảnh sát điều tra thông tin về Lưu Phong.
Bốn năm đi lính, ba năm ngồi tù?
Vừa nhìn thấy thông tin đó, Diệp Phùng Xuân tức giận đập bàn: “Sao lại như vậy, thằng nhóc này còn từng ngồi tù?”.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Khuynh Thành: “Mẹ, thằng khốn đó từng ngồi tù, nhất định không thể để thằng đó kết hôn với Đan Quỳnh”.
“Ngồi tù?”, rõ ràng Diệp Khuynh Thành không ngờ tới: “Ngồi tù ở đâu?”.
“Không thấy viết ạ”.
Diệp Khuynh Thành càng cảm thấy lạ: “Sao có thể?”.
“Thật đấy, con cũng thấy lạ là thông tin của thằng nhóc đó chỉ viết từng ngồi tù, còn lại không thấy ghi chép gì, thậm chí chỉ nói cậu ta từng làm lính chứ không nhắc đến làm lính ở đâu. Nhưng mấy cái này không quan trọng, cậu ta từng ngồi tù thì chắc chắn không phải thứ tốt lành gì”.
“Mẹ biết rồi”, Diệp Khuynh Thành cúp máy, nghĩ ngợi một lúc rồi gọi vào một số điện thoại.
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng nói trầm khàn: “Ai đấy?”.
“Tôi”.
“Bà là… bà hai sao?”, vừa nghe giọng của Diệp Khuynh Thành, người kia rõ ràng bị giật mình.
Cùng lúc đó, tiếng ly nước rơi vỡ vang lên.
“Bà hai, bà còn sống? Thật là tốt quá, bà đang ở đâu? Tôi… tôi sẽ đến đón bà ngay”.
Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nói: “Ông không cần quan tâm tôi đang ở đâu. Không phải ông được gọi là mật thám số một bên cạnh ông ta sao? Điều tra giúp tôi một người”.
Người kia im lặng một lúc, vội nói: “Bà hai cứ nói”.
“Lưu Phong”, Diệp Khuynh Thành nói sơ qua thông tin về Lưu Phong.
“Bà hai, bà đợi tôi năm phút”.
Năm phút sau, người kia gọi lại, nói giọng nghiêm túc: “Bà hai, Lưu Phong này có thù với bà sao?”.
Diệp Khuynh Thành không trả lời mà hỏi ngược lại: “Điều tra ra rồi à?”.
“Điều tra ra rồi”.
“Nói”.
“Bà hai, tôi không dám nói”, người kia khổ sở đáp.
Diệp Khuynh Thành trở nên đăm chiêu.
Không dám nói!
Ý nghĩa của ba chữ này nghĩ kỹ thì vô cùng đáng sợ.
Nên biết rằng hiện nay người này đang làm việc ở ngành đặc biệt, trên thế giới hiếm có ai có thể khiến ông ta sợ.
Thế mà ông ta lại không dám nói.
“Thân phận của cậu ta đặc biệt lắm sao?”, Diệp Khuynh Thành hỏi dò.
Người kia nhỏ giọng đáp: “Bà hai, tôi chỉ có thể nói là đừng đối đầu với người này”.
“Tôi hiểu rồi”, hai mắt Diệp Khuynh Thành dần cong lại thành hình trăng khuyết.
Xem ra con gái mình trúng số rồi.
“Chuyện tôi còn sống không được nói cho ai khác, nếu không, ông sẽ chết!”, Diệp Khuynh Thành nói xong, thẳng thừng cúp máy.
Tại trung tâm môi giới hôn nhân Hồng Lãng Mạn.
“Chị đang đùa với em đấy à?”.
Nghe Tô Đát Kỷ nói sẽ cho mình kết hôn với Diệp Đan Quỳnh, phản ứng đầu tiên của Lưu Phong là chị đang đùa giỡn mình.
Tô Đát Kỷ trừng mắt, chống nạnh nói: “Thằng nhóc chết tiệt, ai đùa với em”.
“Chị biết có thể bây giờ tập đoàn Đan Quỳnh đang gặp chút khó khăn, nhưng đó chỉ là tạm thời”.
“Em nghĩ đi, Diệp Đan Quỳnh không những xinh đẹp mà còn là chủ tịch lớn, cho dù tập đoàn Đan Quỳnh có phá sản, có thế nào cô ấy cũng được mấy chục triệu đúng chứ?”.
“Ha ha, nếu hai người kết hôn, cho dù tập đoàn Đan Quỳnh không có phần em, ít nhất cả đời em cũng không cần lo thiếu tiền tiêu đúng chứ?”.
“Quan trọng là lỡ như cô ấy phá sản được chia mấy chục triệu, theo luật hôn nhân, không phải em cũng sẽ được chia một nửa hay sao?”.
Nói một hồi trong mắt Tô Đát Kỷ ngập tràn mong chờ, đếm ngón tay: “Theo chị biết, bây giờ tập đoàn Đan Quỳnh có giá thị trường trên dưới một tỷ, nếu em kết hôn với cô ấy thì có thể sẽ được chia năm trăm triệu”.
“Tệ hơn thì khi phá sản, bán sang tay cũng có thể được một trăm triệu đúng chứ? Ừm, chia cho em một nửa thì cũng được năm mươi triệu”.
“Trời đất, bây giờ chị lập ra trung tâm môi giới hôn nhân này đã tốn tám triệu tệ, còn em chưa gì đã có năm mươi triệu rồi”.
“Đến lúc đó, em cho chị số tiền đó, chị sẽ mở một trung tâm môi giới hôn nhân lớn hơn, giới thiệu nhiều người bạn thân hơn cho em, sau đó em lại dụ dỗ tán tỉnh nhiều vào. Dựa vào nhan sắc của em, chẳng mấy mà chị sẽ trở thành phú bà cho xem…”.
Nghe vậy, vẻ mặt Lưu Phong trở nên khó coi.
“Chị, cách tính toán của chị, em che lỗ tai cũng nghe được”.
Lưu Phong dùng hai tay nâng mặt Tô Đát Kỷ, nghiêm túc hỏi: “Chị có chắc em là em chị chứ không phải công cụ kiếm tiền của chị không?”.
Tô Đát Kỷ hất tay Lưu Phong ra: “Nói bậy, đương nhiên em là em của chị”.
Lưu Phong còn chưa kịp cảm thấy an ủi, Tô Đát Kỷ lại bổ sung: “Nhưng em đẹp trai như vậy, không kiếm tiền thay chị thì chẳng phải uổng phí lắm sao?”.
“Em không làm!”, Lưu Phong tức giận nói: “Nhiều năm không gặp, không ngờ chị lại đối xử với em như vậy!”.
“Em trai ngoan, chỉ cần em đồng ý, chị sẽ làm mì thịt bò kho mà em thích nhất cho em ăn được không?”.
Tô Đát Kỷ ôm cánh tay Lưu Phong, cọ cọ ngực vào tay Lưu Phong, làm anh cảm thấy người nóng bừng.
“Cho em ăn?”.
Lưu Phong nghiêng đầu, đột nhiên nghiêm nghị nói: “Chị là chị của em, sao có thể như vậy! Hừ, chị coi em là loại người gì rồi?”.